Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 80

Thẩm Xuân Linh dẫn theo Cảnh Linh đi tới Nhà họ Tư, không biết do ai truyền tin tức ra. Cảnh Linh ngồi bên cạnh, giống như đang ở nhà mình, bắt chéo hai chân, sau đó nhìn bọn họ bằng một bộ dáng rất khinh miệt, Thẩm Xuân Linh thì đỡ hơn một chút, có thái độ cầu người, nhưng Cảnh Tô sẽ đồng ý à? Tuyệt đối không thể nào!

"Cảnh Tô." lúc này thoạt nhìn Thẩm Xuân Linh rất dễ bảo, sau đó nhìn Cảnh Tô như kiểu van xin.

"Có chuyện gì sao? Thẩm đổng!" khẩu khí Cảnh Tô không mặn không nhạt, nhưng cũng mang theo chút ôn hòa, trong lòng Cảnh Tô, đối với đôi mẹ con này, đã là sóng nước cuộn trào, chẳng qua hận ý không nhất thiết phải biểu hiện trên mặt, trong lòng Cảnh Tô nghĩ như thế.

"Cảnh Tô, cầu con giơ cao đánh khẽ, Cảnh Thái Lam đã không có đường lui, hiện giờ Cảnh Thái Lam thật sự rất cần con cứu lấy nó, van cầu con!" Thẩm Xuân Linh cầu xin, "Cảnh Tô, trước kia là mẹ sai, chỉ cần con buông tha cho Cảnh Thái Lam, chúng ta có thể chia cổ phần cho con, chúng ta cùng nhau chia đều Cảnh Thái Lam!"

"Thẩm đổng nói cái gì vậy, tôi không rõ, mời người về đi!" Mặc kệ nói như thế nào, Cảnh Tô cảm thấy loại thái độ cầu người này, dù cho ai chăng nữa, cô cũng sẽ không đồng ý, không nói đến lúc này cô đang cực kì mệt nhọc, dù như vậy, thì sao chứ?

"Vậy, ngày mai chúng ta lại đến nhé!" Thẩm Xuân Linh có thể cảm nhận được Cảnh Tô không kiên nhẫn, cho nên bà cũng đành bất lực.

Ra khỏi cửa Nhà họ Cảnh, Thẩm Xuân Linh hung hăng đánh mạnh vào tay Cảnh Linh một cái!

"Mẹ, con làm sai cái gì rồi hả ? Sao mẹ lại đánh con?"

"Con làm sai cái gì rồi hả? Con cho là con vẫn ở Nhà họ Cảnh sao? Đây không phải là nhà của con,ôcn có thấy rõ không? Nhà của con chỉ là một nhà trọ, mà nếu Cảnh Tô không buông tay,ầngy cả cái nhà trọ đó con cũng không được ở đâu, sau này con phải ở chính là phòng cho thuê mấy chục mét vuông mà thôi!"

"Không, mẹ, con không muốn ở phòng như vậy, con không muốn!"

"Con không muốn? Được rồi, vậy bây giờ con đi bồi rượu mấy vị đổng sự trưởng đi!" cảm giác của Thẩm Xuân Linh chính là không còn cách nào, nhìn Cảnh Linh mà hung tợn nói.

"Mẹ! Sao mẹ lại có thể lấy bộ dáng này đối với con?"

"Thế nào? Không được à? Không thể làm đại tiểu thư, vậy cũng chỉ có làm cô gái đi hầu rượu thôi!" Thẩm Xuân Linh nói rồi mang theo Cảnh Linh rời khỏi, Cảnh Linh sợ hãi, trong lòng quýnh lên, sau đó lập tức nói bí mật ra.

"Mẹ, con mang thai rồi !" bước chân Cảnh Linh ngừng một chút, lời của cô khiến nhãn tình Thẩm Xuân Linh sáng lên, trong lòng có một chủ ý, nhưng bà không lộ ra.

"Là thật sao?"

"Ừ, thật!"

"Được, vậy thì ngày mai đi bệnh viện với mẹ kiểm tra một chút đi, nếu là thật, mẹ cho con ở nhà dưỡng thai thật tốt, nhưng mà cha của đứa nhỏ là ai?"

"Mẹ, cha đứa nhỏ chính là một người vô danh tiểu tốt, mẹ bỏ qua cho anh ta đi, lúc này con có thể cho Nhà họ Thẩm người kế tục là tốt rồi!" Cảnh Linh cho rằng dựa vào đứa trẻ này trong bụng của mình, cô có thể ‘mẹ vinh nhờ con’, sau này trở thành người thừa kế Cảnh Thái Lam như ý nguyện, ngay từ đầu chính là vì chủ ý này mới cô để bản thân mang thai.

Nhìn bộ dáng của mẹ, chủ ý này xem như đạt được rồi, cho nên trong lòng cô mừng thầm.

Cảnh Tô bắt đầu không đi đến Cảnh Thái Lam làm việc, bởi vì cô biết hiện tại Hoàng Đình đã khiến Cảnh Thái Lam bị cô lập đồng thời sụp đổ liên ngành, hơn nữa Cảnh Tô từng nói, dù sao Cảnh Thái Lam cũng không phải của cô, bắt đầu thế nào kết thúc ra sao thì nên để bọn họ định.

Tư Kiến Quốc được phán vô tội và được thả ra, Tư Mộ Thần đã tìm một số bằng chứng đặt trước bàn thẩm phán, định ra tội của cha nhà họ Trầm, nhưng là dãu sao họ Trầm cũng không ngu ngốc, tuy công ty bọn họ dưới quyền của thế lực hùng hậu, nhưng bọn họ không nắm trong tay mình mà là để người khác quản, nếu không đủ chứng cứ, bọn họ không thể nào bị nhổ tận gốc được, cho nên vì thế mà Tư Mộ Thần rất là đau đầu.

Trải qua một lần, cuối cùng Tư Kiến Quốc không còn tâm để tham luyến quyền thế nữa, cho nên khi tranh cử thị trưởng, ông là chủ động lui bước, ông cho rằng vào tuổi của ông vẫn là thích ngậm kẹo chơi đùa với cháu con là tốt hơn, nhìn nhìn người phụ nữ bên người, đối với bản thân không oán không hối, luôn luôn phụng hiến bản thân.

Luôn tự trách mình hèn nhác, thực ra bản thân ông hiểu rõ, một nữa của Mộ Thân là do công lao của con bé, đứa nhỏ này rất ưu tú, bản thân cũng hổ thẹn, nếu bản thân từ giã sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang, có lẽ ông còn có thể giúp đỡ cho con trai mình được. So với nhà quân sự thì có lẽ Tư Mộ Thần hợp với nhà chính trị hơn.

Nhưng Tư Mộ Thần chưa từng nghĩ như vậy, có lẽ trước kia có thể đúng, nhưng bây giờ Tư Mộ Thần thầm nghĩ phải làm một chuyện, đó là cho Tiểu Tiểu Binh thêm một người em trai hoặc là em gái nữa.

Cảnh Tô cũng nghĩ như vậy, đợi đến khi bắt được hung thủ giúp cha, như vậy bản thân sẽ an toàn bên cạnh Tư Mộ Thần cả đời.

Ngày trôi rất nhanh, sinh nhật Cảnh Tô đã đến, tuy rằng Nhà họ Tư không bằng trước kia, nhưng là tốt xấu gì vẫn là một dòng tộc lớn, cho nên mặc kệ nói như thế nào, hay là muốn đến Nhà họ Tư để vuốt mông ngựa, đối với mấy loại như thế này Cảnh Tô không thích lắm, cho nên nhìn Nhà họ Tư náo nhiệt, bản thân đành phải làm bộ tiếp đón.

Người tới tặng lễ, Nhà họ Tư cũng là không tiện chối từ, huống hồ đây là người vợ mới lần đầu tổ chức sinh nhật tại nhà chồng, Nhà họ Tư cũng được xem như là một nhân vật có uy tín, cho nên tổ chức sinh nhật cho Cảnh Tô một phen.

Cô đang đón khách, chợt nghe tiếng di động vang lên, mở ra thấy là Tư Mộ Thần, có chuyện gì vậy?

Cô tiếp điện thoại, có giọng nói truyền đến.

"Bà xã ~ "

"Vâng!"

"Em đi lên đi?"

"Làm chi vậy? Em đang đón khách mà!"

"Bà xã, em mau lên đây đi mà!"

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"Đến đây sẽ biết, anh sẽ đón em trên giường nhé!"

"Lưu manh!" Cảnh Tô phẫn hận cúp điện thoại, nhìn nhìn mẹ chồng đứng bên cạnh một mặt ý cười, mặt Cảnh Tô đỏ bừng.

"A Thần gọi con lên?"

"Vâng, mẹ!"

"Vậy thì mau lên đi! Ở đây có mẹ, đừng để nó đợi lâu!"

"Dạ, được!"

Mẹ chồng Cảnh Tô nhìn theo cô lên lầu, Cảnh Tô không biết Tư Mộ Thần lén lút làm cái gì, cho nên vào phòng cũng hơi dè dặt cẩn trọng, sợ là có kinh ngạc lớn.

"Tư Mộ Thần, anh ở đâu vậy?" Cảnh Tô mở cửa, bên trong tối như mực, trong lòng Cảnh Tô nghi ngờ, Tư Mộ Thần đi đâu rồi, sao lại không bật đèn?

"Tạch" Cảnh Tô mở đèn lên, cô la lên một tiếng, cảnh tượng bên trong khiến cô không thể nào dùng dùng ngôn ngữ để hình dung, cô thấy những cách hoa đỏ đầy mặt đất, trải khắp nơi, trên giường lớn của bọn họ, có một cái hình cái tim thật to, trách không được ánh mắt của mẹ chồng khi bảo cô lên lầu lại ái muội như vậy, bỗng chốc Cảnh Tô đen mặt, mẹ chồng đã biết, vậy chẳng phải mẹ chồng đang đợi bọn họ làm loại chuyện này? Ai nha, thật là xấu hổ, nghĩ đến mặt Cảnh Tô càng thêm đỏ.

"Nha đầu, em nghĩ cái gì vậy?" Tư Mộ Thần ôm lấy eo Cảnh Tô từ phía sau, vùi đầu vào giữa tóc Cảnh Tô, từ từ tận hưởng cảm giác anh muốn có, anh nghĩ đến việc, mấy ngày nay cô bôn ba bên ngoài chạy ngược chạy xuôi để lo vụ án này, không có thời gian ở cùng anh.

"Em nhớ anh!" Cảnh Tô nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói một câu, điều này làm cho Tư Mộ Thần vốn đã rục rịch suýt chút nữa hóa thành vì sói.

Tư Mộ Thần kéo tay Cảnh Tô đến bên giường, sau để anh và cô cùng nằm xuống, nằm ngay chính giữa hình trái tim, một đôi bích nhân, bên người đều là màu đỏ vây quanh.

Cảnh tượng này, Cảnh Tô đã từng tưởng tượng rồi, trước kia sau khi xem Kim phấn thế gia, Kim Yến Tây mang theo Lãnh Thanh Thu giống hệt như thế này, họ dùng hoa cách hợp để làm hình trái tim, cô vốn cho rằng người đàn ông lãng mạn như thế sẽ không xuất hiện bên cạnh mình, nhưng cô thật không ngờ Tư Mộ Thần cũng là một người lãng mạn, tuy rằng lãng mạn này không phải mới mẻ độc đáo, nhưng như thế thôi cô cũng rất thỏa mãn rồi.

"Nha đầu, anh hi vọng chúng ta có thể hạnh phúc cả đời!"

"Vâng, chúng ta sẽ như vậy!"

"Nha đầu, chờ việc này xong, chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé!"

"Uhm, nghe anh hết!"

"Được!"

Đột nhiên Cảnh Tô cảm thấy mệt mỏi, nếu Cảnh Thái Lam bị bản thân thu hồi lại, cô nhất định phải bỏ gánh chạy lấy người, giao toàn bộ cho Tống Tường, không chấp nhận cho thằng nhóc ấy thong thả nữa, đột nhiên cô nở nụ cười, bản thân thật đúng là không xứng với chức chị gái, em chỉ muốn ăn hiếp em trai mà thôi.

"Nha đầu hư, lại nghĩ ra chủ ý gì xấu phải không?"

Cảnh Tô nghiêng đầu nhìn lại Tư Mộ Thần, cũng không phủ nhận, "Em vừa nghĩ với một chủ ý ăn hiếp Tống Tường rất hay!"

Tư Mộ Thần nghĩ Tống Tường sẽ bị chỉnh cực kỳ thảm, bởi vì Cảnh Tô là một đứa trẻ hư an tĩnh, nếu người khác không ức hiếp cô, cô sẽ rất lười vận động các tế bào thần kinh, chết cũng là chết tế bào thần kinh của mình, thật là không đáng, cho nên gặp rất nhiều chuyện, cô cũng vượt qua như vậy, cho nên mới khiến cho lúc trước Cảnh Linh và Thẩm Xuân Linh cảm thấy cô là người dễ ăn hiếp.

Nhưng mà, sao mấy người đó biết, đứa nhỏ này phúc hắc ra sao chứ! Thì ra tất cả đều do không muốn tranh đọat mà thôi!

"Anh biết là được rồi! Nhưng mà không được nói ra ngoài!"

"Được!" Lúc này Tư Mộ Thần cảm thấy thật như hai đứa bé, không biết Tiểu Tiểu Binh có cô đơn hay không, có muốn thêm một em bé để chơi đùa hay không.

Tuy rằng quân nhân phải đi đầu trong việc thực hiện công tác kế hoạch hoá gia đình, nhưng anh vẫn muốn sinh thêm, cần chi bận tâm chứ, Tư Mộ Thần ơi Tư Mộ Thần, ngươi thật là hồ đồ rồi.

"Nên đi xuống rồi!" Cảnh Tô đẩy Tư Mộ Thần, bảo anh đứng lên, nói như thế nào đi nữa đêm nay cô cũng là nhân vật chính.

"Không vội, nằm thêm một lát." Theo nguồn tin tin cậy, hình như đêm nay ai ai cũng diễn trò, cho nên đương nhiên nhân vật chính phải chờ diễn đủ, chuẩn bị tốt mới có thể xuất hiện.

Trong yến hội, Thẩm Xuân Linh dẫn theo Cảnh Linh đến đây, hai người đi xuyên qua sàn nhảy, Cảnh Linh cẩn thận che chở bụng của bản thân, Thẩm Xuân Linh cũng xuất hiện lòng trắc ẩn nhưng trong nháy mắt nó đã biến mất.

"Cảnh Linh, biết vì sao mẹ dẫn con tới đây không?"

"Biết! Mẹ là muốn con tìm cha cho đứa trẻ trong bụng!" Ít nhất Cảnh Linh vẫn nghĩ như vậy, bây giờ bản thân vẫn còn là thiên kim của Cảnh Thái Lam, giá trị bản thân vẫn còn cao, cho dù là có thêm đứa nhỏ này thì như thế nào? Theo các nhân cô, bản thân không phải chỉ cần tùy tiện chọn một người là được?

"Con cho là người ta muốn con à?"

"Mẹ, mẹ phải tin tưỏng con gái mẹ chứ! Con rất có lòng tin!" Cảnh Linh nói xong liền nâng váy lên rời khỏi.

Vóc người cô không cao, hơn nữa là vì đang mang thai, nên cô mang một đôi giày đế bằng, càng thêm vẻ thấp bé, nhưng cũng chính vì thế mà Cảnh Linh càng khiến người ta yêu mến, cho nên khi cô đi bắt chuyện, ít nhiều cũng có người nhìn cô thêm vài lần, dù sao bộ dạng Cảnh Linh cũng không phải là khó coi, cũng được coi là một mỹ nhân, mẹ không kém, con gái cũng sẽ không kém.

"Ố, đây không phải là vợ chồng Tư Mộ Thần sao?"

"Ôi, chao ôi, trời ạ, trai tài gái sắc, thật là xứng đôi quá!" Phía dưới một trận xôn xao, bởi vì Tư Mộ Thần và Cảnh Tô đã đến, quầng sáng vốn tập trung trên người Cảnh Linh hoàn toàn bị cướp đi, chỉ chừa lại đôi mắt phẫn hận của cô ta, nhìn như muốn đốt cháy hai người đang đi đến.

"Cảnh Tô, sinh nhật vui vẻ!" Thẩm Xuân Linh không biết đến trước mặt bọn họ lúc nào, bà ta đưa đại lễ ra, nhiều người nhìn như vậy Cảnh Tô không nhận cũng không tiện, mà nhận cũng không được, lúc trước lễ vật của Thẩm Xuân Linh đều bị trả về, nào biết bây giờ lại một tay quà như thế này.

"Cảm ơn!" Tư Mộ Thần biết Cảnh Tô oán hận người phụ nữ này, đã ẩn nhẫn rất lâu rồi, hiện giờ trước mặt mọi người, anh chỉ là cần phải duy trì hình tượng Nhà họ Tư, giả bộ bình thản như thế đương nhiên là không dễ rồi..

"Cảnh Tô, đợi chút, mẹ còn có phần quà tặng khác lớn hơn dành cho con!" Thẩm Xuân Linh lập tức tới ôm Cảnh Tô một chút, tất cả mọi người ở đây đều thấy Thẩm Xuân Linh ôm Cảnh Tô, kỳ thực Thẩm Xuân Linh nói cho Cảnh Tô, đợi chút nữa sẽ có một phần quà tặng còn lớn hơn nữa chờ cô.

Cảnh Tô nhướng mày, nhưng là rất nhanh đã bị người đàn ông bên cạnh vuốt vuốt trán.

"Anh nói xem, bà ta sẽ làm gì?"

"Xem ra, có lẽ mẹ con bà ta phải sửa lại trả cho em rồi!" Tư Mộ Thần ra vẻ thần bí, chính là nhẹ nhàng cười, kỳ thực đây chính là một mảnh đất ô uế, nhưng nếu không làm chuyện này, đôi mẹ con này sẽ không cam lòng, có lẽ là muốn làm một kích cuối cùng!

"Tô Tô, em đẹp lên thật đó!" Giang Phỉ Á đến đây, mang theo Lục Phạm tới, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, cho nên Cảnh Tô nghĩ, Lục Phạm và Giang Phỉ Á là rất tốt? Kết quả này cũng không tệ.

"Nha Nha, chúc mừng chị!" Cảnh Tô cười nắm tay Giang Phỉ Á, Giang Phỉ Á một mặt thẹn thùng, một màn này Giang Phỉ Thiên bên cạnh lại cảm thấy đau đớn, Giang Phỉ Á hạnh phúc, vì sao trong lòng anh lại khó chịu như thế, thậm chí là có một loại cảm giác điên cuồng, anh muốn hủy diệt hạnh phúc của bọn họ, hạnh phúc này vốn nên là của anh.

"Nha Nha, chúng ta đi qua bên kia ngồi một lát đi!" Giang Phỉ Thiên ôm lấy Giang Phỉ Á tránh ra, đợi đến Lục Phạm đuổi theo, nắm giữ rõ không khí, trong mắt Lục Phạm là một trậnmất mát.

"A Phạm, không phải lo lắng, không phải bây giờ rất tốt sao? Ít nhất Giang Phỉ Á cũng đã nhận cậu rồi !" Tư Mộ Thần vỗ vỗ bả vai Lục Phạm, "Tôi phải đi chào hỏi khách khứa, cậu cứ tùy ý!"

Không biết có phải bởi vì Tư Mộ Thần cổ vũ hay không, Lục Phạm kiên trì tiến lên đi tìm Giang Phỉ Á, dám đi vào trung tâm cướp lấy chủ đề câu chuyện, tập trung sự chú ý của Giang Phỉ Á lên mình, hiển nhiên, anh thành công, có lẽ về sau trong thế giới của Giang Phỉ Á cũng chỉ có một mình Lục Phạm mà thôi. Chỉ còn lại Giang Phỉ Thiên một mình buồn rầu uống rượu, kỳ thực Giang Phỉ Á biết, nhưng cô đã hạ quyết tâm, người cô muốn yêu là Lục Phạm, ba ba đứa nhỏ cũng là Lục Phạm!

"Cảnh Tô! Cô đứng lại đó cho tôi!" Cảnh Linh thấy Cảnh Tô trước mặt mọi người, cười vui vẻ, trong lòng Cảnh Linh ghen ghét.

"Có chuyện gì?"

"Cô là kẻ tiện nhân, thu hồi nụ cười dối trá của cô lại!" Cảnh Linh bắt đầu khóc lóc om sòm.

Thẩm Xuân Linh tiến đến giữ chặt Cảnh Linh, không ngừng xin lỗi Cảnh Tô.

"Cảnh Tô, con bé kia từ nhỏ đx bị làm hư, con xemôncn có tiện không? Chúng ta đi ra ngoài trò chuyện đi, mẹ có việc muốn nói với con!" Thẩm Xuân Linh không muốn người cứu trợ tài chính lại trở thành mục tiêu để công kích.

"Được!" Cảnh Tô cho rằng bọn họ không dám làm ra động tĩnh gì lớn, đây là Nhà họ Tư, mọi nơi đều có binh sĩ canh gác, Cảnh Tô không tin hai mẹ con này muốn tự mình tìm chết, bọn họ yêu nhất là bản thân, làm sao có thể làm ra chuyện như thế?

Tư Mộ Thần thấy một màn như vậy, chính là tinh tế quan sát, sau đó tính toán đi theo sau lưng bọn họ.

Trong hoa viên, Cảnh Tô đứng ở một bên nhìn hai người, nhìn xem có trò gì.

Đột nhiên, một tay Thẩm Xuân Linh đã đẩy nãg Cảnh Linh xuống đất.

"Mẹ, mẹ làm gì thế!" Cảnh Linh ngã trên mặt đất vẫn không quên che chở cho của đứa nhỏ bản thân, dù sao cũng là tình thương của người mẹ, Cảnh Tô nhìn nhìn, cô vốn định kéo Cảnh Linh một phen, nhìn bộ dáng của Cảnh Linh cũng là muốn cô tới giúp?

Nhưng mà cô không quên được, lúc cô ta bỏ đá xuống giếng đạp cô một cái.

"Cảnh Tô, con xem đi, bây giờ mẹ đã trở nợ lại cho con rồi đó!" Thẩm Xuân Linh hung hăng đá một cước vào bụng Cảnh Linh, Cảnh Linh mở to hai mắt nhìn Thẩm Xuân Linh, cô không thể tin được, đây là mẹ của mình, vì muốn lấy lòng người khác, mà hy sinh luôn cả đứa con của con mình.

"Mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Vì sao!" Giọng nói của Cảnh Linh vang vọng trong hoa viên Nhà họ Tư, trên mặt Thẩm Xuân Linh cũng tỏ vẻ đau xót.

Cảnh Tô cứ nhìn máu phía dưới Cảnh Linh chảy ra, nhuộm đỏ cả lễ phụca dạ hội màu trắng của cô ta, cô tay khóc lóc, tay giãy dụa, không ngừng xin cô và người mẹ của mình tìm bác sĩ giúp cô ta.

Không phải Cảnh Tô vô tình, mà là laọi khổ nhục kế này không bằng một phần thù giết cha của cô.

Ánh mắt cô khẽ động một chút, đứa nhỏ là gốc rễ mỗi người mẹ, nếu không muốn mệnh của cô ta, tuy người này khá hư hỏng, nhưng là một người mẹ, cô ta vẫn là rất vĩ đại, cô tin Cảnh Linh cũng giống như vậy

"Đừng nhìn nữa!" không biết Tư Mộ Thần xuất hiện bên cạnh cô lúc nào, bịt kín ánh mắt cô lại, không muốn để cô nhìn thấy những thứ dơ bẩn như vậy.

Giữa khe hở, hô hấp Cảnh Tô gấp gáp, ánh mắt 渀 Phật thoảng qua đều là màu đỏ, bên tai hình như là tiếng khóc của đứa nhỏ, đột nhiên cô nghĩ đến Tiểu Tiểu Binh, rất nhớ bảo bối của cô!

Tuy rằng Thẩm Xuân Linh nhẫn tâm, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, bà đang chờ Cảnh Tô nói tha thứ cho bọn họ, đây là một mạng đổi một mạng, cháu ngoại của bà có thể đổi với Cảnh Thái Sinh chứ? Mạng của cháu ngoại bà! Bà biết trong lòng bà cũng đang nhỏ máu.

"Cảm ơn màn biểu diễn của hai người!" Tư Mộ Thần nhàn nhạt đáp lại một câu, anh thấy dưới thân Cảnh Linh chảy ra mảng máu, nếu Cảnh Tô thấy chỉ sợ là không thể nhẫn tâm?

"Thẩm Xuân Linh, tôi đã gọi xe cứu thương, tự giải quyết cho tốt đi!" Tư Mộ Thần đi rồi, che lấy mắt của Cảnh Tô, người đê tiện mới có thể sử dụng được thủ đoàn này.

"Cảnh Tô, mày thật nham hiểm! So với Cảnh Thái Sinh, mày càng nhẫn tâm hơn! Ha ha!" đột nhiên Thẩm Xuân Linh như nổi điên, cười như cuồng loạn.

"Cảnh Tô, không phải mày muốn biết kẻ giết cha mày ư? Ha ha, tao nói cho mày, tao đến nói cho mày!"
Bình Luận (0)
Comment