Vợ Yêu Xin Chào

Chương 12

Huỳnh Nha Hi cùng Dư Thế Phàm ăn bữa sáng, đây là bữa sáng đầu tiên của hai người, cô không biết nói gì, anh cũng im lặng, cả hai chỉ bình thường ngồi đối diện nhau dùng bữa. Huỳnh Nha Hi không thể để tiếp tục nhàm chán như vậy, ánh mắt thăm dò anh một chút mới mở miệng hỏi "Hôm nay anh không có đi ra ngoài hả?"

"Ừm" Dư Thế Phàm đáp, thật hiếm khi anh ở nhà nên cũng cảm thấy rất kì quặc "À..."

Dư Thế Phàm lại cau có mặt mày "Trông em như không muốn anh ở lại thì phải?"

"Không có" Huỳnh Nha Hi mỉm cười "Chỉ là ít khi thấy anh ở nhà nên em thấy lạ."

Dư Thế Phàm thu lại ánh mắt, dùng xong bữa sáng, cầm lấy ly nước ấm bên cạnh uống một ngụm sau đó lại nhìn Nha Hi "Đây cũng là nhà của anh mà."

Huỳnh Nha Hi biểu tình một cái bĩu môi, nhà của anh cái gì, bàn tay năm ngón đếm số lần anh ở nhà còn dư thừa đấy. Nha Hi cũng ăn xong bữa sáng, cô dọn dẹp bàn ăn cùng nhà bếp, sau đó ngồi trên sofa xem tivi.

Dư Thế Phàm cũng rảnh rổi ngồi cạnh cô làm việc trên máy tính xách tay, giống như anh đang làm việc ở nhà vậy. Vốn Nha Hi cũng không biết nói chuyện gì với anh, chỉ ngồi đó xem hài. Lâu lâu cô lại cười phát lên đến cả anh cũng giật mình, sau đó vì thấy làm phiền anh quá nên Nha Hi chỉ có thể bịt miệng lại cười đến đỏ mặt, đổ nước mắt.

Buổi chiều, vì cuộc hẹn với Trần Hân Hân nên Nha Hi nấu cơm rất sớm, cùng anh ăn cơm chiều với những món ăn bình dị.

"Hôm nay ăn sớm thế à?" Dư Thế Phàm nhìn đồng hồ, chỉ mới vừa vặn năm giờ chiều. Huỳnh Nha Hi gật đầu "Em có hẹn với bạn lúc sáu giờ."

"Ừm" Dư Thế Phàm hiểu, tiếp tục ăn cơm "Về sớm một chút."

"Hả?" Huỳnh Nha Hi không hiểu, Dư Thế Phàm lãnh đạm đáp "Anh bảo em đi về sớm, đừng có đi khuya."

"À..." Huỳnh Nha Hi gật đầu, anh là đang lo lắng cho Nha Hi sao? Khoé môi Nha Hi khẽ nâng lên, trong lòng vui sướng tột cùng "Biết rồi."

Ăn xong, Nha Hi gấp rút dọn dẹp, sau đó tắm rửa chuẩn bị cho cuộc hẹn.

Chỉ là một buổi gặp mặt nói chuyện với Trần Hân Hân, Nha Hi chỉ mặc quần jean với áo thung màu trắng đơn giản. Buổi hẹn là sáu giờ ở quán Trắng phố Cũ, khi Nha Hi đến nơi cũng đã vượt quá sáu giờ năm phút.

Đi vào trong quán nhỏ, nhìn xung quanh tìm kiếm, phát hiện Trần Hân Hân ngồi ở phía cửa thủy tinh, Nha Hi đi đến, ngồi xuống trước mặt Trần Hân Hân.

"Cô đến rồi" Trần Hân Hân nhếch môi, phục vụ đi ra hỏi nước, đợi phục vụ đi, Trần Hân Hân liền vào vấn đề muốn nói chuyện.

"Tôi biết cô và Thế Phàm chỉ cưới nhau trên danh nghĩa" Trần Hân Hân thở dài, trông rất phiền muộn "Hai người không yêu nhau sao lại không ly hôn đi? Đã một năm không có kết quả, cô muốn phung phí tuổi trẻ của hai người sao?"

Huỳnh Nha Hi im lặng, hơi thở đều đều bình tĩnh "Không phải chúng tôi không muốn ly hôn, mà anh ấy bảo không thể ly hôn."

Cô cũng đâu muốn kéo dài vô nghĩa, cũng không phải cả hai không có tình cảm, anh thì không nhưng ít ra Nha Hi thì có.

"Tại sao không thể?" Trần Hân Hân đập bàn, ánh mắt trừng lớn "Cô không muốn ly hôn thật hay giả vờ không thế ly hôn?"

"Không phải" Nha Hi lên tiếng, phục vụ mang đồ uống của Nha Hi đặt lên bàn, Huỳnh Nha Hi đợi anh ta rời đi liền giải thích "Tôi thật sự không biết tại sao lại không thể ly hôn, Thế Phàm nói là..."

"Thế Phàm nói? Haha, cô thật biết ngụy biện" Trần Hân Hân bật cười, lấy trong túi xách ra tệp hồ sơ màu trắng "Xem đi."

Huỳnh Nha Hi chần chừ, tay cầm lấy hồ sơ mở ra, nhìn vào tờ giấy siêu âm bên trong mi đã ngấn lệ, cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim của Nha Hi, đau lòng từng chút một nhìn từng dòng chữ, giọng nói Nha Hi trở nên run rẩy "Cô... Có thai rồi?"

"Như cô thấy" Trần Hân Hân đáp "Cô định không để con tôi có cha phải không? Chỉ có cô ly hôn chúng tôi mới đến với nhau được, đứa bé này mới có thể có cha."

Huỳnh Nha Hi đặt xuống hồ sơ, cái hồ sơ này bỗng nhiên nặng quá, Nha Hi không cầm nổi, hai đôi mắt liền nóng rang, mi mắt trĩu nặng Nha Hi vẫn cố gắng không để nước mắt rơi, hai lòng bàn tay nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau đớn.

Giọng nói khẽ khàn, trong lòng toàn vết thương "Tôi biết rồi."

Nha Hi đứng dậy rời đi, khoảnh khắc xoay người rời đi thì nước mắt cũng rơi lã chã, ly nước gọi ra chưa kịp uống giống như tình yêu nhỏ bé chưa kịp nảy mầm đã bị dập tắt một cách đau thương.

Cô không đi về nhà ngay, một mình đi bộ trên con đường về nhà, bước chân càng lúc càng nặng nề. Hai mắt của Nha Hi đã sớm sưng đỏ, cơn gió mùa hẹ về đêm rất lạnh, từng cơn từng cơn dập vào thân thể nhỏ bé như cành liễu khô.

Một mình lang thang trên phố, tâm trạng Nha Hi như một quả bóng xì hơi, từ từ không còn một chút sức lực nào. Huỳnh Nha Hi dừng chân, ngước mặt nhìn chung cư to lớn trước mặt, vậy là đã đến nhà rồi.

Mở cửa nhà đi vào trong, Nha Hi quăng túi xách lên sofa tiến thẳng vào phòng ngủ, trước khi vào phòng Nha Hi chỉnh chu lại mái tóc có chút rối, đôi mắt có chút sưng sưng, hít thở thật sâu mới mở cửa bước vào.

Dư Thế Phàm vẫn ngồi tựa mình trên giường lướt điện thoại, Nha Hi đi đến bên cạnh giường ngồi xuống khẽ "Thế Phàm."

"Ừm" Dư Thế Phàm đang xem trong điện thoại biểu đồ gia tăng cổ phiếu nên chỉ lên tiếng, không tiện nhìn Nha Hi.

Huỳnh Nha Hi cũng quen rồi, việc anh rất ít khi nhìn Nha Hi, mấy hôm nay anh chủ động ở bên cạnh, chủ động nói chuyện với Nha Hi như vậy đã đủ hạnh phúc lắm rồi, Nha Hi còn đòi hỏi gì hơn.

"Em muốn ly hôn."

Ngón tay lướt điện thoại chợt dừng lại, ngưng động một chút liền tiếp tục, cũng không có nhìn cô, vờ như anh không nghe thấy. Huỳnh Nha Hi một lần nữa gọi, lớn hơn một chút "Chúng ta ly hôn đi."

Dư Thế Phàm tắt màn hình điện thoại, đặt lên chiếc tủ bên cạnh giường, xoay người nhìn Nha Hi, một ánh mắt lãnh đạm "Không."

"Anh đừng như vậy" Huỳnh Nha Hi thật sự không chịu nổi nữa, đôi mắt đỏ hoe "Nghĩ cho chúng ta đi, ly hôn là tốt nhất, anh và Hân Hân cũng sẽ tốt hơn."

Nét mặt Dư Thế Phàm càng lúc càng xầm lại, Hân Hân? Lại là Hân Hân. Nha Hi đã nghe được cái gì? Không do dự bắt lấy bã vai nhỏ kéo vào lòng, tay nắm lấy gương mặt nhỏ nâng lên, anh cúi đầu hôn lên môi nhỏ mềm mại. Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Huỳnh Nha Hi tròn mắt nhìn, giọt nước mắt nóng hổi cũng rơi xuống đẩy anh ra.

"Không được ly hôn" Dư Thế Phàm vẫn giữ chặt lấy Nha Hi ở trong lòng, lần nữa áp lên môi Nha Hi một nụ hôn mãnh liệt, mạnh mẽ cắn lên môi nhỏ, táo bạo ở trong miệng Nha Hi cướp lấy ngọt ngào.

Huỳnh Nha Hi bị khống chế, hai tay đặt ở trước ngực Dư Thế Phàm nhưng không tài nào đẩy ra được, bị anh hôn đến thở không thông, phản kháng la hét cũng chỉ phát ra những âm thanh mê muội.

Bỗng nhiên, tay Dư Thế Phàm vén áo Nha Hi, bắt lấy một bên mềm mại, Huỳnh Nha Hi mơ hồ chặn lại, nhưng chẳng mấy chốc đã bị lột sạch. Quần áo rải rác rơi trên đất, bị xé rách nằm lung tung, lại thêm một lần bị anh quấn lấy, giữ lấy, chiếm lấy một cách điên cuồng.

Còn Tiếp...

Phiên ngoại.

Mấy năm sau...

Huỳnh Nha Hi tựa đầu lên vòng ngực Dư Thế Phàm, vòng tay anh to lớn bao bọc lấy Nha Hi, cả hai đang ở trên một chiếc du thuyền màu xám trắng, ngắm hoàn hôn ngoài biển.

Buổi chiều tà, mặt trời hôn nên mặt biển màu hồng màu tím, ông mặt trời như một lòng đỏ trứng gà xinh đẹp.

Hôn lên mái tóc mềm mại "Tiểu Hi, em nói xem lần đầu tiên giữa anh và em là khi nào?"

Huỳnh Nha Hi dựa vào anh suy ngẫm, với Nha Hi, lần đầu là khi anh bị say sỉn mê sản còn với Thế Phàm thì, Nha Hi ngắm lòng đỏ trứng gà siêu to tự tin trả lời "Ngày em đòi ly hôn."

Dư Thế Phàm khẽ "Đó là lần thứ hai."

Huỳnh Nha Hi mãi ngắm hoàn hôn, nghe Dư Thế Phàm nói liền giật mình ngồi dậy, gương mặt hơi đỏ thêm ánh hoàn hôn khiến Nha Hi càng xinh đẹp hơn, cô mở lớn đôi mắt không tin tưởng "Anh... Không phải anh không nhớ sao?"

Làm sao anh nhớ? Rõ là hôm ấy anh quá say đến mức mê sản, còn có buổi sáng hôm sau anh không nhớ gì nữa. Nhìn Huỳnh Nha Nhi hoảng hốt còn có phần xấu hổ, Dư Thế Phàm nhếch môi cười "Vợ à, em nghĩ là anh say thật?"

"Anh... Không say?" Huỳnh Nha Hi bậm môi, Dư Thế Phàm nhếch đôi mày, ma mị cười "Không say."

"Anh nhớ?"

"Rất rõ."

"Aa" Huỳnh Nha Hi đánh vào người anh, gương mặt đỏ bừng sắp bốc ra khói hét "Thế Phàm, anh biến thái."

Bắt lấy đôi tay nhỏ kéo vào lòng ôm lại, Dư Thế Phàm bật cười hạnh phúc, nâng gương mặt phiếm hồng của thiên hạ nhỏ, hôn lên đôi môi mền mại.

Trao một nụ hôn gửi cả chân tình.

_ThanhDii
Bình Luận (0)
Comment