Vợ Yêu Xin Chào

Chương 86

Buổi tối, cho hai đứa bé ngủ xong, Nha Hi đứng khởi động tay chân lắc qua lắc lại cái hông, xong lại leo lên giường bấm điện thoại. Bây giờ là 9h, lúc nãy ăn tối ba mẹ Dư rất là kì quặc nha, cứ nhìn cô rồi cười cười.

Vấn đề buồn cười từ buổi trưa kia còn dư âm đến tận bây giờ ư? Nha Hi ôm điện thoại lướt lướt rất nhanh chán nản, facebook của cô không các trang page thất tình thì page đơn phương, nhạc không buồn thê thảm thì cũng lâm li bi đát.

Huỳnh Nha Hi trừng mắt, bỏ ra điện thoại nằm ngay ngắn, đắp chăn muốn đi ngủ, cô rất an tâm đi ngủ bởi vì cửa phòng cô cũng đã khoá, không sợ bị ai đó xông vào nửa đêm. Nha Hi chỉ vừa nhắm mắt lại, còn chưa có suy tan suy nghĩ thì đã nghe một âm thanh rất lạnh sống lưng.

Lạch cạch.

Nghe như âm thanh mở cửa, nhưng Nha Hi đã khoá cửa rồi cơ mà. Huỳnh Nha Hi mở to đôi mắt, cả người ngồi dậy nhìn về phía cửa, lập tức xuất hiện một bóng dáng to lớn. Huỳnh Nha Hi há hốc "Anh vào đây làm gì? Cơ mà tại sao lại mở được cửa?"

Dư Thế Phàm hì hì cười, giơ ra chùm chìa khoá, anh ngán ngẫm "Trong căn nhà này, không có phòng nào là anh không vào được."

Cho nên, cô ngủ chỗ nào anh cũng có thể vào được. Nói chi đến phòng trẻ, phòng của con thì anh chắc chắn phải có chìa khoá vào rồi. Huỳnh Nha Hi đề phòng Dư Thế Phàm, từ từ nhích ra khỏi chiếc giường, bò xuống đất, đứng dậy "Anh muốn xem con thì xem nhanh nhanh, đi ra cho tôi còn ngủ."

Dư Thế Phàm đi đến chỗ hai chiếc nôi công chúa, ngắm hai bé con ngủ say một lúc, sau đó nhìn sang cô. Bắt gặp ánh mắt của anh, Nha Hi rất đề phòng, ánh mắt dè chừng mọi hoạt động của Dư Thế Phàm.

Anh thở nhẹ một hơi, đi đến trước mặt cô, Nha Hi lập tức xù lông đề phòng, chằm chằm nhìn anh, Dư Thế Phàm chỉ bước đến trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên xoa đầu cô, đáp nhẹ "Ngủ ngon."

Ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu nhìn cô, sau đó xoay người rời đi, Nha Hi ngẩn ngơ đứng nhìn bóng dáng anh đi mất, hai tay bất giác đưa lên chạm lên đầu mình. Chạm vào vị trí anh vừa xoa, hai gò má phát đỏ, Nha Hi nhảy lên giường trùm chăn kín mít không muốn suy nghĩ đến lập tức nhắm mắt ngủ.

Màn đêm nhanh qua đi, khi ánh nắng xuyên qua màn cửa đánh thức cô gái ngáy ngủ, Huỳnh Nha Hi lười biếng trở mình, lăn qua lăn lại một lúc mới chịu ngồi dậy. Bước xuống nhìn vào trong nôi thì không thấy hai đứa nhỏ đâu nữa, hai ông bà đã sớm bồng xuống nhà dưới. Cô đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo, tóc tai gọn gàng rồi mới ra khỏi phòng.

Cô nhìn thấy Dư Thế Phàm cũng ngồi ở phòng khách với ba mẹ, hôm nay anh không đi làm ư? Nha Hi suy nghĩ, hình như hôm nay là thứ bảy, cô đi xuống lầu, đến bên cạnh bà Dư ngồi xuống.

"Con ngủ ngon không?" Bà Dư hỏi, nhìn sắc mặt hồng hào của cô cũng đoán được câu trả lời. Nha Hi gật đầu, mỉm cười đáp lời bà, bà Dư nắm tay cô đứng dậy.

"Nào, ăn sáng thôi" Dẫn cô đi vào bếp, cả hai người đàn ông kia cũng đứng dậy tiến vào trong bếp. Người làm đã dọn sẵn điểm tâm sáng ngăn nấp ở trên bàn, Nha Hi ngồi bên cạnh Dư Thế Phàm, ông bà Dư ngồi đối diện cô và anh.

Dùng bữa sáng ngon miệng, Nha Hi ăn rất nhiều, có lẽ là vì do khi mang thai ăn nhiều đã hình thành thói quen ăn uống cho cô, nhìn cơ thể phát phì hiện tại của cô cũng có thể thấy rõ. Nha Hi uống xong ly sữa gương mặt vui vẻ tươi tắn, bỗng chợt nhận ra, bản thân cô sau sinh trông đã rất không ổn, ú nu ú na. Bây giờ lại ăn uống vô độ thì thật sự sẽ không ổn, bỗng nhiên cô muốn nôn ra hết ly sữa vừa rồi. Mặt cô trở nên đen xì, cô cần phải làm gì đó với cơ thể xấu xí này.

Nhìn thấy sắc mặt Nha Hi mất hứng, bà Dư lo lắng hỏi "Con làm sao vậy? Trông không vui."

"Con cảm thấy mình sắp thành heo rồi" Cả gương mặt Nha Hi xanh dần "Bữa trưa mọi người không cần gọi con ăn cơm đâu, con phải kiêng ăn thôi."

"Kiêng ăn không tốt đâu" Ông Dư đáp, Nha Hi chỉ có thể gật gù "Vâng..."

Cô bây giờ còn phải cho con bú sữa ít nhất 18 tháng nữa, độ tuổi thích hợp nhất để cai sữa là từ 18 - 24 tháng. Cô lúc này ăn kiêng thì quả thật sẽ không tốt cho hai đứa nhỏ, Huỳnh Nha Hi suy nghĩ đến một chuyện "Chắc là con phải tập thể dục thôi."

Không thể kiêng ăn hay bỏ bữa vì phải đảm bảo dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ, Nha Hi chỉ còn một biện pháp chính là tập thể dục, như thế mới có thể khôi phục lại vóc dáng. Dư Thế Phàm điềm tĩnh dùng bữa, nghe cuộc nói chuyện này cũng thản nhiên dùng xong bữa sáng. Anh nâng ly nước lên uống kết thúc bữa ăn sáng, nghiên đầu kề lên tai cô thì thầm trước mặt ông bà Dư.

Ông bà không nghe được Dư Thế Phàm nói cái gì, ngồi ở đối diện ông bà chỉ có thể thâu tóm hết biểu cảm ngây ngơ ngạc nhiên của Nha Hi dần dần chuyển sang đỏ bừng diễm lệ.

Dư Thế Phàm ở bên lỗ tai cô thì thầm, giọng nói trầm ấm, từng hơi thở phà lên lỗ tai cô phát ra lời trêu ghẹo không có một chút liêm sỉ nào.

"Anh có thể giúp em tập thể dục lẫn sáng lẫn tối, không đổ mồ hôi không tính tiền."

Còn tiếp...

_ThanhDii
Bình Luận (0)
Comment