Ngày hôm đó buổi sáng, Tô Nhã An ở trong phòng thay mấy bản thiết kế, cô giúp việc đến gõ cửa, cầm hé ra danh sách nguyên liệu nấu ăn dành cho nàng.
“Cháu tối nay sẽ đi mua không có việc gì cô về trước đi.”
Mặc dù trượng phu không ăn gì nàng nấu, đến nỗi nàng tập nấu nướng ít có đất dụng võ, nhưng trong nhà thức ăn cùng vật dụng hàng ngày phần lớn do nàng tự mình chọn mua. Chí ít nàng có thể làm được gì đó cho hắn, cảm giác như đó là chuyện của phụ nữ. Buổi trưa ăn cơm xong nàng thu thập đồ, chuẩn bị lái xe ra cửa, đem bản thiết kế mới nhất cho người bạn tốt Kỳ Kỳ, thuận tiện đi mua đồ ăn luôn.
“Thôi cậu đừng tới, tớ hôm nay rất bận rộn, cả ngày đều ở bên ngoài nhà xưởng. Còn có tớ nói cho cậu biết, mấy ngày hôm trước tớ đi tìm địa điểm đặt cửa hàng đã tìm được rồi, chỉ cần cậu đồng ý là chúng ta lập tức trở thành bà chủ” Dù nàng biết bạn mình gả cho 1 người giàu có, không phải lo ăn mặc, nhưng nàng muốn cùng bạn mình thực hiện ước mơ mà thôi.
“Tốt, để mình suy nghĩ .” Bởi vì Tô Nhã An biết bạn bè xung quanh không ai biết chân tướng của cuộc hôn nhân của họ, dù có manh mói nàng cũng cố che dấu, thay hắn giải thích, cười trừ.
“Nghĩ cái gì, cậu đã suy nghĩ đã hơn một năm rồi cơ hội là không đợi người đâu .”
“Cho tớ thêm một chút thời gian.” Gần đây nàng thật sự có nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, bởi vì này đã hơn một năm vợ chồng quan hệ không có gì lớn tiến triển, thời gian rảnh ngược lại càng ngày càng nhiều.
“Vậy cậu suy nghĩ đi, giờ tớ bận rộn rồi, không muốn nghe cậu làm nũng nữa.. thôi nhé!.” Kỳ Kỳ vội vã cúp máy.
Tô Nhã An đem bản thiết kế để lại trong phòng, lái xe ra cửa. Nhưng đi đường nàng gặp phải tai nạn, phải vào bệnh viện. Bên bức tường trắng Tô Nhã An rụt lại hai vai, che lấy điện thoại di động nói chuyện, giọng nói chứa vẻ sợ hãi vẫn còn kinh hoảng, da tái nhợt. Đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, tay chân luống cuống, chỉ có thể toàn thân phát run, gọi điện thoại hướng trượng phu cầu viện, nhưng hắn đang họp.
“Không phải tôi đã nói alf chủ tịch đnag họp, sau khi họp xong tôi sẽ nói chủ tịch gọi lại cho phu nhân hay sao ?” Lam thư ký giọng điệu đắc thắng , gần nửa năm qua đối với vị chủ tịch phu nhân không được sủng ái càng lúc càng không có nhẫn nại, tự mình suy nghĩ đi bên cạnh chủ tịch cùng làm chuyện lớn nhỏ. Thật không hiểu thủ trưởng cùng nữ nhân này tình cảm rõ ràng không tốt, bọn họ có lời đồn đầy thị phi , như thế nào không dứt khoát về nhà cùng vợ cả ly hôn đây ? Như vậy mình mới có cơ hội gần lâu đài, bay lên làm phượng hoàng chứ ? Sau đó Lam thư ký cầm gương to thêm son môi
“Là……”
Tô Nhã An giọng nói thấp thỏm bất đắc dĩ, nàng biết rõ trượng phu sự nghiệp rất lớn, nhưng là –
“Thật sự không thể gọi chủ tịch nghe điện thoại vài phút sao? Tôi có chuyện rất quan trọng…… Thật sự là gấp vô cùng nhanh chóng chuyện muốn tìm hắn.”
Nàng không muốn phỉa nói chuyện này cho thư kí, chỉ muốn chồng nghe máy, nhưng tay lại đang run rẩy.
“Chủ tịch có hội nghị cũng rất quan trọng, thỉnh phu nhân thông cảm.” Lam thư ký thì ngược lại muốn nàng hiểu được.
“Vậy khi nào họp xong, nhờ cô nói là gọi điện lại cho tôi !.” Tô Nhã An không phải là không phát hiện đối phương lớn lối kiêu căng, chỉ là không muốn so đo.
” Tôi sẽ nói lại khi chủ tịch họp xong” Nói rồi cúp máy, việc cấp trên có gọi hay không, không phải chuyện của nàng
Thu ký cúp điện nàng cũng không lấy làm lạ cô ta là như thế. Lòng chua xót với thân phận mình làm nội tâm rỉ máu, thấy mình thật bé nhỏ . Hơn một năm, hắn vì sao vẫn không chịu tin tưởng nàng, vẫn như xưa hận nàng như vậy……
Nàng mệt mỏi xoay người, ổn định tâm tình đi chưa được mấy bước, lập tức bị một đám người bao bọc vây quanh.
“Tiểu thư, ngươi nói rốt cuộc hiện tại là muốn làm sao? Con ta bị xe cô đụng thương, người cũng phải nằm trong bệnh viện, chẳng lẽ chẳng lẽ cô không có gì để nói sao?”
“Xin lỗi, nhưng anh ta phạm quy trước…”
“Đụng người chính là không đúng a! Cô trốn tránh trách nhiệm, đụng vào người còn muốn đổ thừa !” Một gã khác mặt mũi tràn đầy dữ tợn nói rồi còn đẩy nàng 1 cái. Thân hình mảnh khảnh chao đảo, liêu xiêu, khuỷu tay bị đụng vào tường lạnh buốt. Đi đ
ược 2 bước có 1 cô gái túm lấy cổ áo nàng
“Cô đừng mơ tưởng bỏ chạy!”
“Thạt là… nhìn cô một thân hàng hiệu, không cần phải giả nghèo đó, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt……”
Năm, sáu người vây quanh nàng, không phân tốt xấu chỉ trích.
Kỳ thật nàng không có phạm quy, mà là đối phương đột nhiên quay lại, tốc độ xe quá nhanh quệt vào xe của nàng.
Vừa rồi tại hiện trường tai nạn, họ trốn cảnh sát thừa dịp loạn lôi nàng ra chửi, thậm chí đẩy ngã nàng xuống đất, không ngờ bọn họ còn theo đến bệnh viện làm loạn.
Tô Nhã An ôm túi sách, bị một đám người gây sự bức đến góc tường, trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ. Chiếc xe là quà tặng của cha, phí bảo hiểm, hay bảo dưỡng là chồng phụ trách, nàng cũng chẳng biết gọi ai để giúp mình, không muốn về nhà mẹ đẻ tranh cãi với họ. Nếu là hắn có thể nghe điện thoại thì tốt rồi.
Tô Nhã An nắm chặt di động trong lòng bàn tay, không biết làm sao mà phải đối diện lần lượt khuôn mặt dữ tợn xa lạ, trong lòng thật sự rất sợ, rất sợ, thật hy vọng trượng phu lúc này ở bên cạnh nàng, ít nhất nói cho nàng biết nên làm như thế nào……
“Mọi người tỉnh táo một chút, không thấy vị tiểu thư này cũng bị thương sao ?” Đột nhiên có một thanh âm xuyên qua đám người, đem nàng kéo ra ôm chặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là một vị bác sĩ tướng mạo nhã nhặn trẻ tuổi, phía sau còn có hai vị cảnh sát.
“Bác sĩ xem qua vết thương, giúp cô ấy bôi thuốc. Cờ chúng tôi ghi chép, đối chiếu sự việc, các ngươi không được chen chúc ở đây làm loạn, gây trở ngại cho người khác..”
Nhân viên cảnh sát hoà giải, vừa nói vừa thay bác sĩ mở đường, để hắn mang Tô Nhã An đi đến phòng cấp cứu đầu, giúp nàng kiểm tra vết thương, bôi thuocs vào đầu gối, khuỷu tay bị trầy.
“Sao cô không liên lạc cho người nhà của cô ?” Thấy nàng cứ cầm di động nắm chặt, mặt bối rối, làm cho người khác phải quan tâm.
đều muốn nhịn không được sinh lòng đồng tình.
“Bác sĩ, xin hỏi người vừa rồi bị tai nạn xe cộ,vị tiên sinh kia bị thương rất nặng sao?”
Nàng lo lắng hỏi, thấy người nhà họ cuống cuồng, tên nam tử kia tựa hồ bị thương không nhẹ.
“Không cần phải lo lắng, hắn không có nguy hiểm tính mạng, kết quả kiểm tra sơ bộ không có nghiêm trọng, mặc dù bị gãy xương sườn, nhưng không làm tổn thương khí quản. Điều trị 1 thời gian sẽ khỏi..” Hắn bình tĩnh nói, chắc hẳn những người kia kích động hơn một nửa trên người nàng mặc toàn hàng hiệu .
Tô Nhã An nghe cuối cùng hơi yên tâm một chút.
“Phiền toái các anh chiếu cố hắn thật tốt, tiền thuốc thang tôi sẽ chịu toàn bộ.”
Bác sĩ giương mắt nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ có điểm kinh ngạc lại trộn lẫn một nụ cười.
“Chăm sóc bệnh nhân là của trách nhiệm của chúng tôi, bất quá cô có muốn hay không chịu toàn bộ trách nhiệm phải đợi cảnh sát điều tra mới có thể phán đoán, không cần gấp gáp như vậy.”
Hắn mặc dù thật coi trọng nữ nhân dám nhận trách nhiệm có thái độ tốt, nhưng đôi khi làm người không nên quá dứt khoát, không nên nhận hết lỗi lầm về mình, gặp phải kẻ lừa đảo sẽ bị thiệt thòi.
“Cô còn có chỗ nào không thoải mái?” Trong nháy mắt, hắn đã xử lý tốt ngoại thương trên người nàng.
Nàng giật giật tay chân.
“Mắt cá chân có chút đau.”
“Có thể là bị trật .” Hắn gỡ ra giày cao gót, đề nghị nàng nên bớt chút thời gian đến chụp X quang, dặn dò chú ý
“Mang giày cao gót lái xe ảnh hưởng việc đạp cần ga nhấn ga, cô nên lái xe khi mang 1 đôi giầy bệt, như vậy sẽ không bị nguy hiểm.”
“Cám ơn anh bác sĩ. Lâm ” Nàng liếc mắt nhìn tên trên áo blue trắng, đôi môi hơi gấp, nàng trên mặt tái nhợt.
Hắn hảo ý nhắc nhở có một chút ấm áp, khiến nàng nhớ tới trượng phu của mình. Hắn cũng từng là rất ôn nhu, không giống hiện tại, đều khiến nàng khó gần, vừa đụng liền bị thương.
“Không có gì.” Lâm Đăng Hàn không có thói quen bị mỹ nữ nhìn chăm chú, xoay người đi trị liệu cho bệnh nhân khác.
Nàng cúi đầu mang giày, ánh mắt lại trở lại tĩnh lặng đưa di động lầm bầm khẩn cầu.
“Mau gọi cho em, van anh đó……”
Nàng thật sự rất cần hắn! Đêm khuya 11 giờ, Giản Thư Hòa trở lại khu nhà cap cấp, thân hình cao lớn rắn rỏi đi qua cửa trước, khuôn mặt tuấn mỹ ánh mắt có một chút mỏi mệt, nhưng không làm ảnh hưởng đến khí chất, phong thái của hắn. Đi đến phòng khách, thấy trên ghế sa lông có 1 thân hình ảnh nhỏ nhắn
“Như thế nào không bật đèn?”
Vừa thấy thê tử, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống ánh mắt hiện ra sắc bén, giọng nói lộ vẻ lạnh thấu xương.
“Em buổi chiều thỉnh Lam thư ký nhờ nói lại cho anh, vì cái gì không có gọi điện thoại lại cho em ?” Nàng khẩu khí chậm chạp, cảm giác mình hình như dốc khí lực cuối cùng nói chuyện với hắn, trong lòng tràn đày cô đơn, ngực đau nhói. Kết quả, hắn không có gọi điện thoại cho nàng, từ ban ngày đợi đến đêm tối, 1 tin nhắn cũng không có.
“Tôi có nghĩa vụ nhất định phải điện thoại lại cho cô sao?” Hắn lạnh lùng nhếch môi, khuôn mặt phảng phất một tầng sương, khiến cho càng lộ vẻ lãnh khốc, đầy khoảng cách .
“Không có, đúng là em thật sự có chuyện rất quan trọng mới tìm anh, gọi điện cho em khó với anh như vậy sao ?” Nàng trái tim băng giá hỏi thực tại không hiểu người nam nhân này làm sao lại trở nên như thế hung ác tuyệt tình, mình cũng đã khai báo có chuyện khẩn cấp muốn tìm hắn, hắn hay là nhẫn tâm đem nàng bất chấp, nàng cầu cứu mắt điếc tai ngơ.
Hắn không đáp lại, hôm nay nàng một mình tại trong bệnh viện đối với đám kia giương nanh múa vuốt, làm cho nàng rất khủng hoảng, họ hành hạ nàng, chồng lại không thèm quan tâm, cảm giác anh ta cũng như họ đồng dạng…Cho dù nàng thật sự phạm vào tội chẳng lẽ dùng thời gian lâu như vậy chuộc lỗi còn chưa đủ sao? Vì cái gì hắn không thể đối với nàng có 1 chút nhân từ? Chỉ cần một chút là tốt rồi……
“Chuyện gì?” Hắn bực mình hỏi, vẻ mặt lãnh đạm, giống như cực độ chán ghét giọng nói của nàng, thống hận nghe được có quan hệ với nàng. Hắn cực lực lẩn tránh nhìn khuôn mặt đó
Tô Nhã An con mắt u oán nhìn khuôn mặt lạnh lùng của trượng phu lạnh lùng nàng cô độc……Còn có thể làm cái gì?
Nàng hốt hoảng suy tư, móng tay nhéo vào lòng bàn tay, đau để bình tĩnh. Sau đó nàng mới mở miệng :
“Hiện tại thì không sao rồi.”
“Tô Nhã An! Cô đùa giỡn tôi sao?” Hắn bị nàng phản ngược , thái độ chọc giận.
Kỳ thật buổi chiều Lam thư ký chỉ bảo hắn biết thê tử có điện tới, nhưng cũng không đề cập là có chuyện gì gấp gáp. Hắn nghĩ tới đi nàng gọi điện tới chỉ hỏi vài chuyện lặt vặt, nên không để ý. Nhưng nét mặt của cô ta bây giờ như phải chịu 1 ủy khuất rất lớn
“Không có.” Nàng bình tĩnh phủ nhận. Trải qua mấy ngày nay nàng vẫn luôn lừa gạt chính mình, cho là mình làm được chỉ cần kiên trì bền bỉ chân tình, dụng tâm duy trì hôn nhân, cuối cùng có một ngày có thể giữ chỗ đứng tỏng lòng hắn. Nhưng thái độ không thiện ý, vô số lần tổn thương nàng, mình đầy thương tích.
“Vậy cô rốt cuộc muốn nói với tôi cái gì?” Hắn bỏ lại cặp tài liệu hỏi.
“Em gặp tai nạn.”
“Cái gì?!” Hắn kinh ngạc sững sờ.
“Buổi chiều lái xe ra cửa, ở trên đường cùng người khác phát sinh, vốn là muốn tìm anh…… Hỏi về công ty bảo hiểm, bất quá về sau tìm được trung tâm hỗ trợ, chuyện đã giải quyết.”
“Cô…… Không có sao chứ?” Hắn quan sát bề ngoài của nàng, sinh ra ảo não giọng nói không tự chủ có chút thảng thốt..
“Không sao, là em đụng v ào người ta, em không có bị người ta đụng.” Nàng thống khổ mỉm cười.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng nói như mây trôi nước chảy, phảng phất đó là chuyenj xảy ra của người khác mà không phải của mình.
Cho đến nàng đứng dậy đi về, hắn mới nhìn rõ đầu gối, khuỷu tay trầy da bước thấp bước cao.
“Bàn chân của ngươi……” Hắn vô thức thốt lên, tim phút chốc níu chặt.
“Chỉ là bị trật thôi, không có gì đáng ngại.” Nàng không có quay đầu lại, tiếp tục đi, mỗi một bước đều rất đau…… Không phải là chân, là tim.
Nàng ngồi ở mép giường, khuôn mặt đầy ưu thương, cầm lấy khung ảnh cưới trên đầu giường chạm vào khuôn mặt nam nhân kia, nước mắt từng giọt rơi tanh tách trên khung ảnh, làm mờ đi tất cả.
“Vì cái gì anh không chịu tin tưởng em? Rốt cuộc còn muốn em làm như thế nào……” Nước mắt từ từ rơi, Tô Nhã An cảm thấy quá sức chịu đựng của con tim. 1 năm không nhiều, nhưng cũng không ít, nàng đã cạn kiệt sức lực. Kết quả, một năm trước cùng một năm sau không có gì thay đổi ? Nàng cũng chỉ ngủ 1 mình , một mình sống qua ngày, một mình ăn mừng ngày kỉ niệm kết hôn, một mình ngốc nuôi hi vọng……
Tình cảm của nàng đã kiệt sức, mệt mỏi, như lạc ở 1 mê cung không đường thoát. Trải qua trận n tai nạn xe cộ này , nàng vết thương chồng chất, tim tan nát, nhạn rõ sự bất lực của mình, thừa nhận mình đã thua. Có lẽ, nàng không nên kiên trì nữa bởi vì mọi cố gắng đều là vô nghĩa, như hắn đã nói bọn họ không có gì thay đổi. Mà nàng, mệt mỏi thật sự.
Bên kia, Giản Thư Hòa cũng trở về phòng ngủ. Hắn mệt mỏi tựa ở cánh cửa, ngửa đầu nhắm mắt lại, không hiểu chính mình tại sao lại vì nữ nhân kia bị thương mà cảm thấy đầy buồn bực. Hắn quyết tâm không thể nảy sinh cảm giác, cũng thường xuyên nhắc nhở chính mình nàng bất quá là 1 nữ nhân hèn hạ. Cho dù hắn không vui thấy nàng bị thương, nhưng cũng không có lý do gì thay nàng quan tâm. Nhưng, vì cái gì tim của hắn không an tĩnh được? Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt bi thương của nàng, nụ cười yếu ớt……Nhìn nụ cười đó với trước kia khi gặp ở lễ xem mắt thật khác lạ. Vì cái gì! Đáng giận……
Hắn bực bội lấy điện thoại di động ra, gọi cho trung tâm phục vụ, muốn đối phương cho hắn biết có chuyện gì xảy ra, trong 5 phút họ đã cho anh kết quả. Hắn muốn biết, hôm nay cô ta gặp phải chuyện gì ?
Đêm hôm trước, Tô Nhã An khóc quá đà, sắc mặt mệt mỏi, trắng bệch, mắt ngủ như không. Ngủ thiếp đi, không biết lúc đó nam nhân vào phòng nàng nhìn nàng.
Sáng nay hắn như thường lệ 7 giờ dậy giờ nghỉ ngơi 1 chút, nghĩ cô ta hôm nay không có ra ăn cùng hắn, làm hắn tâm thần bất an, hắn cả đêm qua ngủ không được vì sợ cô ta có bị xỉu không nữa. ( anh này nghĩ cái quái gì vậy, ngủ nhiều cho là vk bị xỉu hả)
Nghe họ nói nàng chỉ bị thương nhẹ, nhưng Giản Thư Hòa không an tâm, cho nên tại phòng khách đi loăng quăng vài vòng, rốt cục giơ tay gõ cửa. Trong phòng không có động
tình gì, hắn lại càng lo lắng, trực tiếp đẩy cửa vào, đi về hướng giường Tô Nhã An……
Nàng hai mắt sưng đỏ, xinh đẹp khuôn mặt đầy nước mắt xem ra là khóc suốt cả đêm. Hắn sờ nhẹ gò má tiều tụy, phát hiện nàng chỉ là ngủ say, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cảm cú trong ngực đè nén đnag lộ ra, nhìn bộ dạng đáng yêu đó đang lên án hắn tàn nhẫn. Trải qua đêm hôm đó, hắn đã phát hiện nữ nhân này nảh hưởng đến tâm hắn. Vì vậy hắn muốn tránh đem khoảng cách bọn họ thật xa, không co mưu mô của cô ta thành được. Hắn liên tục thôi miên chính mình đối với nàng không có cảm giác, trong lúc vô tình ý thức được thời gian cùng nàng không nhớ tới bạn gái trước nhiều nữa, nhưng vẫn muốn phản kháng, thống hận nữ nhân này .
Nhưng nội tâm của nàng biểu hiện ra làm hắn như thấy mình rất ác, lên án mình tàn nhẫn. Đáng giận là chỉ cần nàng nhìn hắn thì hắn tậm trạng lại ác liệt, tội ác như tăng gấp bội, nàng khóc như thảo phát lương tâm của hắn.
Hắn cau mày, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho nàng, yên tĩnh đi ra khỏi phòng. Hắn dặn dò cô giúp việc dặn dò gọi điện về cho cha mẹ, mới đi làm
40′ sau, Giản Thư Hòa đến công ty.
“Chủ tịch hôm nay tới muộn, em đang định gọi điện thoại cho ngài đây!” Lam thư ký đứng dậy chào đón, nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Hắn dừng lại bước chân, đứng ở bàn làm việc của nàng, nhớ tới có chuyện muốn hỏi nàng.
“Ngày hôm qua phu nhân ta nói có chuyện quan trọng tìm tôi, cô vì cái gì không có nói cho tôi ?” Nếu như thư ký có đặc biệt báo cho hắn ít nhất nàng sẽ không phải đối mặt với bọn người hung ác kia. Theo tên nhân viên phục vụ nói, đối phương thái độ bất nhã thỉnh thoảng kêu gào, mắng chửi Tô Nhã An, hắn nghĩ cũng biết nàng sẽ có nhiều kinh hoàng, càng giận chính mình không có kịp thời giúp đỡ nàng. Dù thế nào Tô Nhã An cũng là thê tử của hắn, cho dù không có tình cảm, hắn đối với nàng cũng có trách nhiệm, không thể để nàng bị người khác khi dễ.Hắn tức giận chính mình
“Đó là… tôi đã quên.” Lam thư ký giả bộ mơ hồ, kỳ thật căn bản sẽ không nhớ chuyện này, không nghĩ tới lão bản còn có thể hỏi.
Nàng lén lút đối với Tô Nhã An không khách khí, nhưng ở trước mặt Giản Thư Hòa cũng không dám kiêu ngạo, phải mềm mại giữ hình tượng nữ nhân, mềm mại để hắn bảo vệ ……
“Chuyện như vậy cô cũng quên, về sau tôi sao có thể yên tâm giao công việc cho cô giải quyết hả ? ” Hắn nhàn nhạt hỏi, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng đầy áp bức kẻ khác.
“Thực xin lỗi, lần sau .. à không có lần sau sẽ không như vậy nữa.” Lam thư ký thức thời bảo an, tạm dừng tất cả ảo tưởng. Giản Thư Hòa không nói một câu, nghiêm mặt đi vào phòng làm việc.
Thư ký nói xin lỗi, tai nạn xe cộ đã xử lý , hắn không nên hao tâm tổn trí, Tô Nhã An bình yên vô sự nằm ở trong nhà…… Không có một việc cần hắn quan tâm, tâm tình của hắn cả ngày bực bội.