Vợ Yêu Xin Dừng Bước

Chương 7

Cửa hàng vừa mở cửa ít phút, Tô Nhã An cùng nhân viên đang thảo luận vị trí bày giày dép cho thuận tiện, khách bước vào đầu tiên của ngày hôm nay làm cô e sợ. Giản Thư Hòa đi vào trong tiệm nhìn chằm chằm nàng.

Dù sao ban ngày ban mặc, lại có người khác, Tô Nhã An cũng không sợ anh ta sẽ làm gì được, trức tiếp đi tới trước mặt hắn.

“Lại đến mua giày cho thư ký ư ? Hay là mua cho 1 cô gái khác ?” Nàng cố ý nhìn đằng sau hắn xem, quay đầu lại phát hiện nét mặt hắn có chút nghiêm túc, như gặp đả kích gì đó rất nghiêm trọng. Dù sao khuôn mặt này 1 năm nàng nhìn nên cũng có thể hiểu sắc mặt hắn

” Anh tới đây tìm em !” Sau khi gặp n Trúc hắn ngồi lặng người trên ghê rất lâu mới đi tới đây .

“Xin lỗi,em đnag làm việc, nếu như anh muốn mua giày có thể nói với nhân viên cửa hàng… -”

“Anh tìm em.” Hắn bắt lấy tay người đang muốn xoay người rời đi.

Nàng cần phải lập tức cự tuyệt yêu cầu của nam nhân này, nhưng nhìn mặt hắn rất sầu muộn thì phải làm nàng khó có thể quyết tâm. Sau khi nói vài câu với nhân viên trong cửa hang, nàng dẫn hắn lên phòng làm việc của nàng trên lầu, vừa hay lúc này không có ai ( có ai thì liên quan gì nhỉ chị này..)

Tô Nhã An xác định nam nhân phía sau có gì rất khác lạ, động tác hắn bước đi rất chậm, rất vô hồn….

“Anh không khoẻ sao?” Nàng rót nước cho hắn, nhìn hắn ngay cả ống quần có dính bụi cũng không phủi, không giống hắn thường ngày. Hắn uống một hớp nhìn nàng một hồi lâu mới mở miệng:

“Anh vừa rồi…… Đã gặp n Trúc.”

Đến phiên nàng ngẩn ra chậm nửa nhịp mỉm cười hiểu nguyên nhân nam nhân này thất thường.

“Cô ấy có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm. Cô ấ

y sắp kết hôn đặc biệt tới tìm anh muốn nói lời xin lỗi, mới có thể yên tâm, an tâm kết hôn.” Hắn để cái chén trong tay xuống, không cách nào làm những rung động đột ngột này biến mất, nhìn Tô Nhã An.

“Xin lỗi?”

“Bởi vì nàng lúc trước không chào mà đi để cho ta rất khổ sở, cảm thấy thực xin lỗi …… Nhưng là khi đó cô ấy thấy áp lực thật sự rất lớn, người cả nhà đều khuyên nàng cùng ta chia tay…… Tinh thần của nàng càng lúc càng không ổn định, thậm chí còn đi tới bác sĩ tâm lý, không ăn thuốc, ngủ không đủ giấc…… Những chuyện này ta lại không hề biết……”

Hắn tự trách năm đó “ngu ngốc” quyết một lòng mặc kệ xung quanh chỉ cần tình yêu kiên trì sẽ được mọi người chúc phúc, lại không nghĩ cô ấy áp lực lớn như vậy. Cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, hắn tự cho là đúng kiên định, kỳ thật cũng là tạo cho bạn gái trước cực kỳ áp lực, cho nên nàng lúc ấy mới quyết định chia tay trốn đến nơi hắn không tìm được.

“Cô ấy bây giờ sống hạnh phúc rồi, dù sao quá khứ cũng đã qua rồi. ” Tô Nhã An ôn nhu an ủi, muốn hắn chớ vì chuyện cũ hao tổn tinh thần . Một năm qua này, nàng chỉ đối mặt một người vô tình, có thể nghĩ nữ nhân kia năm đó phải đối mặt nhiều thứ chắc áp lực cực to lớn. Cũng coi như đồng bệnh tương tư. May mắn là cô ấy đã thoát khỏi thống khổ, còn mình…

Giản Thư Hòa lắc lắc đầu.

“Là anh không tốt không thể bảo vệ cô ấy, còn có…… Và cũng không làm được gì cho em !” Đối mặt thê tử ôn nhu an ủi, hắn lại càng hổ thẹn vạn phần đau lòng vô cùng.

“Em?”

“n Trúc nói với anh đã gặp em, cô ấy nói em lúc đó lấy tiền giúp đỡ cô ấy, còn xin co ấy đừng chia tay….” Nghe được chính miệng bạn gái hắn nói rõ chân tướng, hắn như bị đả kích nặng nề. Lý n Trúc nói tại trên báo chí biết hắn và Tô Nhã An, còn chức mừng hắn cưới được 1 nữ nhân tốt. Hắn nhất thời cứng họng không biết nói gì bây giờ, hắn rất hối hận, nghĩ tới hành vi 1 năm qua của bản than, cố chấp, hiểu lầm khiến cho hắn mù quáng, dù có đập đầu vào tường cũng không thể thay đổi được gì. Hắn không dám đối mặt với sự thật này, muốn nói lời xin lỗi với sia lầm của mình tội đáng chết vạn lần…

“Anh xin lỗi… rất xin lỗi vì đã hiểu lầm em, lại còn đối xử với em như vậy….” Trong mắt hắn kích động, vô cùng hối hận chính mình ngu muội oán hận, khó có thể đền bù tổn thương nàng phải chịu đựng.

Nàng nhìn thấy trên mặt hắn vẻ xấu hổ, sám hối bứt rứt, đáy mắt đồng dạng có lệ bất quá nàng không khóc ngược lại nở nụ cười.

“Lúc trước em nên kiên trì tìm được nàng mới đúng, cô ấy một câu nói có gía trị hơn 1 năm qua em giải thích” Chồng nói lời xin lỗi, nhưng nàng lại thấy thê lương, bi ai không phỉ là ghen tỵ với bạn gái trước của hắn mà cảm giác hắn không hiểu mình, không tin mình. Trải qua thời gian dài như vậy cùng sống chung, toàn tâm toàn ý trả giá đến cùng cũng chỉ lãng phí thời gian vô ích, không thể lấy được lòng tin trong hắn.

“Thực xin lỗi …tất cả đều là lỗi của anh.” Thấy nàng cười nhạt hắn càng tăng then tự trách, đau lòng, hắn biết mìn đã phạm vào sai lầm rất lớn, hành hạ nàng, đặt điều… Hắn hổ thẹn cầm tay của nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.

“Không cần xin lỗi, ly hôn đi.”

Trong lòng hắn chợt lạnh, cảm giác rơi vào vực sâu.

“Em thật sự muốn ly hôn?”

“Vốn là cũng không nên kết hôn , là em quá ngây thơ, bay giờ nên kết thúc tất cả thôi.” Sự tồn tại của nàng đối với hắn mà là 1 sai lầm. Nếu như năm đó không có lấy hắn sẽ không phải chịu những đau đớn, thương tổn đó. Cho nên tách ra là quyết định tốt nhất.

“Em quyết định như vậy có nghĩa là không yêu tôi rồi ?” Hắn thấp thỏm bất an nhìn sụ kiên quyết trên vẻ mặt nàng, khiến hắn sợ hãi. Giờ mới hiểu được, thì ra có suy nghĩ muốn yêu nàng, sợ mất nàng.

“Yêu anh quá cực khổ cảm thấy yêu chính mình nhẹ nhàng hơn.” Giọng nói của nàng lạnh nhạt, không có minh xác câu trả lời trong lòng, nhưng đáp án này đủ làm hắn thất vọng, nản chí, cảm giác cô độc……Là hắn gieo gió ắt gặp bão, hắn không thể phủ nhận làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới cảm thụ của nàng.

“Em đã quyết như vậy. Anh sẽ suy nghĩ chuyện ly hôn” Hắn hạ quyết định, dù thật sự không muốn mất đi nàng, nhưng là nàng mong muốn coi như làm cho nàng 1 điều gì đó, buông tay cho nàng đi. Chỉ là, hắn cần một chút thời gian đê phục hồi

Tô Nhã An nhìn than ảnh hắn phiền muộn, ngồi trên ghế cũng sững sờ. Không nghĩ tới sau khi kết hôn lần đầu tiên cảm nhận được hắn ôn nhu muốn chiều theo ý nàng. Như vậy cũng tốt, cuối cùng giữa bọn họ có thể kết i không tính cục diện quá xấu. Bọn họ không có duyên phận làm vợ chồng, nàng không thể cưỡng cầu, cũng không nên lưu luyến……

Nàng mắt đỏ mỉm cười, muốn chính mình đừng có lại nghĩ anh ta sắp ra đi…

Vài ngày sau đó, Giản Thư Hòa lấy cớ đi công tác trên thực tế là sống tại 1 biệt thự khác của gia đình để không phải đối mặt với vợ. Muốn muốn có thời gian nghĩ thấu đáo chuyện này, nhìn lại quá khứ 1 năm qua, phải thích ứng với cuộc sống cô độc không có vợ trong tương lai. Tâm tu áy náy đối với Tô Nhã An, nghĩ tới việc nàng phải trải qua tâm tâm muốn điên lên, ngày ngày mượn rượu giải sầu xung quanh vỏ chia ngổn ngang. Hắn mỗi lúc đi làm 1 muộn. Đảm Nhiệm Khải thì đi công tác nước ngoài. Ngày thứ mười hai, Đảm Nhiệm Khải về nước, vừa mới tiến vào công ty không lâu liền nghe thấy bạn tốt trễ nải công việc, không nghĩ tới hắn lại như vậy.

Đến phòng chủ tịch vừa hỏi càng không rõ tung tích ! Nam thư kí mới nhận chức thì nói là chủ tịch có việc tạm nghỉ, hại cả 1 hội nghị bị bãi bỏ. Tan ca, liên tục liên lạc cho hắn không được, liền chạy thẳng tới biệt thự. Không nghĩ tới vừa vào nhà ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, không ít chai rượu ở dưới chân bà, ở cửa sổ, còn Giản Thư Hòa nằm trên ghế sa lon. 2 mắt quầng thâm, râu ria không cạo, đầy tóc rối bù, y phục lộn xộn.

” Quả là phế nhân” Đảm Nhiệm Khải đập vào 2 chân đánh thức bạn tốt.

“Với giao tình cả ta và ngươi, niệm tình nếu công ty gặp chuyện ta sẽ cùng ngươi gánh vác mọi chuyện.” Đảm Nhiệm Khải rót nước đưa cho hắn.

“Không phải là công ty……” Giản Thư Hòa một mực uống cạn cốc nước, ấn lấy cái trán ngồi phịch ở trên ghế sa lon. Nhớ tới cô vợ, và nguy cơ của cuộc ly hôn sau này, muốn với tay lấy bình rượu muốn say để không phải đối mặt với thống khổ, sai lầm do mình, không biết nên lảm gì.

“Vợ ngươi đã bỏ chạy mất rồi ư ?” Đảm Nhiệm Khải giương môi cười yếu ớt, lời nói độc sắc bén, đạp bạn tốt 1 cước, bỏ bình rượu đi chỗ khác. Giản Thư Hoàn bộ dạng sống như chết tự ngược đãi mình. hắn cũng không muốn bao che cho bạn nhưng…

“Cô ta rõ ràng có thể chịu tới ngày hôm nay đã vượt quá dự tính rồi” Đảm Nhiệm Khải vẻ mặt thích ý ngồi lên ghế. Thành thận nói hắn bội phục Tô Nhã An ở phương diện nghị lực

“Ngươi không nói không ai bảo là ngươi câm.” Giản Thư Hòa thống khổ nhấc mí mắt, trừng mắt nhìn tên kia hả hê, vẻ mặt muốn ăn đòn, đột nhiên nghĩ không ra chính mình quá khứ làm thế nào chịu được hắn.

Đảm Nhiệm Khải cười nhạt :

“Sao không nỡ hả, ta thấy ngươi rất hận nàng cơ mà ? ”

Giản Thư Hòa xoa mắt, nhắm mắt làm ngơ.

“Mấy ngày trước ta gặp n Trúc .”

“Là nữ nhân bị lão bà ngươi bức bỏ đi đó á ?” Quả là 1 màn phấn khích, hắn cầm di động ghi lại.

“Nhã An không có bức nàng đi, là ta…… Đều là lỗi của ta……”

Hắn không rảnh để chú ý người bên cạnh đang làm cái gì, mặt rất hối tiếc, áy náy, nghẹn ngào nói rõ tâm tình mình cho bạn tốt. Hắn quá khứ thì không bảo vệ nổi bạn gái, giờ lại hành hạ ái thê, không rõ đầu đuôi làm cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Là hắn, chính hắn làm tổn thương 1 cô gái tốt. Càng nghĩ càng nhận ra, không phỉa hắn không tin Tô Nhã An mà là hắn cố chấp, trước sự biến mất của bạn gái hắn có phần trách nhiệm, nghĩ cô ấy ở nơi nào đó chịu khổ cực, hăn làm sao có thể vui vẻ sống với 1 người khác ? Hắn tiếc nuối sao ? dù có lăng trì thì tội lỗi hắn gây ra với vợ cũng không hết.

Hắn là tên hỗn lão đáng chết, không bảo vệ tình yêu của mình chỉ làm tổn thương những người yêu mình, Tô Nhã An vô tội, dù cho nhiều lần hắn cũng hoài nghi nàng vô tội, nhưng lại cố chấp vì mình mắt thấy đàng hoàng,…

“Ngươi nói đúng.. ta không phải là người.. cô ấy có thể chịu đến bây giờ.. ta là loại người không có lương tâm” Hắn tự trách bản thân, áy náy không thương xót, tội ác chồng chất tội ác, sai lầm nối sai lầm khi sắp mất đi cô ấy mới biết hối hận.

“Cho nên ngươi bây giờ xấu hổ vô cùng, đau đến không muốn sống ngươi muốn buông tay để cô ấy tự do ?”

“Ta không muốn, nhưng nàng nói 2 chúng ta ở cùng nhau cô ấy rất khổ sở….” Hắn tóm kéo đầu tóc, cũng là cùng chính mình thù oán mù mắt.

Hắn một chút cũng không muốn mất đi Tô Nhã An, nhưng nhìn vết xe đổ của bạn gái trước lại làm cho hắn sợ hãi mình nếu không chịu buông tay thì sẽ tạo 1 gánh nặng lớn cho vợ.. sợ bọn họ tinh thà khủng hoảng, áp lực. Hắn không thể lại ích kỷ tổn thương nàng

“Cô ây đau khổ vì ngươi làm ổn thương cô ấy, nhưng sao ngươi không thử hối lỗi, hiện tại chuộc lỗi lầm sẽ không phải là quá muộn.”

Hắn tắt di động, kẻ u mê này đã biết là mình yêu chính vợ của mình rồi, nhưng cái điểm nhỏ này mà cũng không biết, cứ vùi đầu vào rượu sao ? đúng là kẻ trong cuộc u mê.

“Cô ấy…… liệu còn có thể ở bên cạnh ta sao?”

Nét mặt của hắn rất bàng hoàng, mấy ngày nay bị đau lòng ép tới tự tin hoàn toàn không có, nghĩ đến vợ đề nghị ly hôn, vẻ mặt thì hững hờ, lãnh đạm, không dám nghĩ xa vời hy vọng mình có thể thay đổi.

“Lão đệ à ! ( Hoàn : ta thành đệ của mi từ khi nào vậy == Khải : đồ rù kia ta chỉ cho mi đi còn ko phải hơn mi sao?) 1 nữ nhân yêu ngươi mà phải chịu nhục lâu như vậy, chẳng lẽ tình cảm trong khoảng thời gian ngắn nói thay đổi liền thay đổi sao?”

Đảm Nhiệm Khải làm 1 bộ mặt “ngươi là kẻ ngốc” nói muốn chính anh bạn hắn cô ấy là 1 người lương thiện, hiền hoà.

“Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, hiện tại không nắm lấy thời cơ bắt lấy nàng, có đám người theo đuổi chờ đến lúc đó mi còn khó hơn lên trời nữa.”

Giản Thư Hòa gật gật giống như có vẻ lĩnh ngộ

” Ngươi chưa có bạn gái, cũng chưa có vợ, sao lại hiểu vậy ?” Nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, có vẻ chuyên gia, hắn bình thường chỉ yêu tiền thôi sao

“Ngươi có thể hiểu là đủ rồi, đừng c

ó phạm sai lầm không sẽ hối hận.” Hắn cầm cặp tài liệu ném cho tên bạn.

“Đi tắm cho tỉnh táo lại đi, về sau đừng ném công tác lên lưng ta rất nặng, ta chỉ là người làm công cho ngươi thôi đó ông chủ tịch đáng mến à.” Đảm Nhiệm Khải oán hận ( Khải : chảng mấy khi đc dịp lên hình, oai tý …chải chuốt, tiền ơi ta yêu mi)

“Mi là tổng giám đốc.” Giản Thư Hòa cười một tiếng, chưa có nghe qua chủ tịch lại phải nghe mệnh lệnh của tổng giám đốc. Huống chi lương hắn cao như vậy còn uỷ khuất nỗi gì…Bất quá lần này hắn giúp mình mở đường thoát khỏi u mê…

Bước tiếp theo, hắn biết mình nên làm như thế nào . 2 ngày sau, Giản Thư Hòa lấy lại tinh thần, đẩy nhanh tốc độ xử lý công việc chồng chất thành núi của vài ôm trước, sau đó quay về trong nhà, gõ cửa phòng vợ.

“Chuyện em đề cập lần trước anh đã suy nghĩ rồi”

Tô Nhã An thấy hắn gầy hơn trước…… Nhưng ánh mắt lại lảng đi, không nên chú ý, mình lại quan tâm rồi. Lần này hắn một hơi biến mất nửa tháng, trong lòng nàng tự nhiên cũng dự liệu được hắn sau khi trở lại sẽ có quyết định, thậm chí đã từng nằm mơ qua cái tình cảnh này. Buồn cười, rõ là tự nàng đề xuất. Đến khi gặp hoàn cảnh này lại nín thở chờ câu trả lời của hắn.

“Anh sẽ không li hôn.”

1 đáp an ngoài dự kiến của nàng, nhưng câu tiếp theo hắn nói

“Bởi vì anh không muốn lại một lần nữa mất đi người con gái mình yêu”

Nàng nháy mắt vẻ mặt trở nên hoang mang.

“Anh đâu yêu em ……” Giọng nói của nàng có chút vô lực, không hiểu hắn nói như thế, lần trước bọn họ không phải là đều đã nói dùng ly hôn để giả quyết sao ? Nhưng mặt Giản Thư Hòa không thấy nửa điểm đùa giỡn

“Anh yêu em chỉ là anh không dám thừa nhận, anh sợ hãi mình sẽ phải đối mặt với sai lầm… tin tưởng em không khác nào thừa nhân chính anh không thể bảo vệ cho tình yêu của mình, giống như bây giờ em muốn rời anh đi đều là do anh gây ra.” Hắn thừa nhận tấm lòng của mình, thành thật bày tỏ chân tình thổ lộ tình cảm hấn che dấu.

Tô Nhã An hoàn toàn không ngờ sự việc đột nhiên cảy ra này, phúc trước không thừa nhận tin lời anh yêu em của hắn. Ba chữ này khiến cảm xúc nàng thật ngổn ngang. 1 hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói.

“Anh không cần phải tự trách mình, vẫn là chia tay đi….

Lời tỏ tình ngoài ý muốn của hắn nàng rất xúc độn, vẫn có cảm giác. Nhưng trải qua nỗi đau dài như vậy, không dám ôm hy vọng với hắn. Hi vọng sẽ chỉ làm chính mình bị thương, đầu óc của nàng cảnh cáo. Bây giờ chỉ muốn từ bỏ, không muốn yêu nữa.

Giản Thư Hòa nhìn mặt khoan dung cảm thấy hổ thẹn, mắt rõ ưu thương, nàng đau lòng, không muốn hắn phải tự trách. Nắm tay nàng áp lên lồng ngực mình, thỉnh cầu chân thành.

“Hãy cho anh thêm 1 cơ hội nữa được không? Anh biết em rất khổ sở, không biết làm gì để em tin, hãy cho anh 3 tháng….à không 1 tháng cũng được để anh có cơ họi đèn bù những lỗi lầm, cho anh thời gian để chứng minh, nếu lúc đó em vẫn không hồi tâm chuyển ý, anh sẽ để em đi.” Hắn thề, muốn tôn trọng quyết định của nàng, nhưng trong lòng lại thở dài. Hắn từng hận sai người, không muốn tiếp tục sai lầm, bỏ qua cơ hội yêu nàng nữa. ( L : sao ta nhớ câu hát có dòng người yêu ơi hãy cho anh thời gian để anh thứ tha lỗi lầm thé nhỉ ?)

Lòng bàn tay Tô Nhã An cảm nhận được từng tiếng tim đập rất nhanh, ánh mắt hắn như phát ra uy lực nhìn nàng. Nàng bị bắt đúng nhược điểm tâm trí đấu tranh, sợ mình làm tổn thương hắn , lại không thể kiềm được lời thỉnh cầu của ái tình. Nàng cúi đầu, nhắm mắt lại……3 giây sau quyết định

“Chỉ có thể 1 tháng thôi, không nhiều hơn.” Cuối cùng, lòng của nàng cho 1 đáp án, giống như từng ôm hi vọng, muốn có khoảng cách đủ an toàn. Dù sao nàng vốn là tâm lý sẽ lâu lâu mới có thể ly hôn, chậm 1 tháng cũng thế mà thôi. ( giả kiêu, thích bỏ xừ ….An : lườm, nhà ta rất nhiều guốc cao tin ta cho mi thử độ cứng… L : chạy…)

“Cám ơn em!” Giản Thư Hòa mừng như điên ôm lấy nàng, trong miệng la hét kích động cảm tạ, khiến nàng thiếu chút nữa thở không nổi, choáng không hiểu do thiếu không khí hay là vui vẻ nữa.

Ai, nàng là không phải là rất ngốc ? Sao lại cùng nam nhân này đánh cuộc vậy ? Tình yêu với nữ nhân đúng là 1 liều thuốc độc.. ..có tốt chất liều mạng, mạo hiểm.
Bình Luận (0)
Comment