Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 100

Hoàng Phủ Ngưng thấy dáng vẻ của Viên Hoàn Vũ như vậy liền châm chọc:

- Thôi, tôi thấy Kỳ Hinh ngại không dám nói ra. Họ Viên kia, anh đánh giá bản thân cao quá đấy! Trước đây Kỳ Hinh cũng định gả cho tổng giám đốc tập đoàn Thụy Dương là Tuyên Tử Dương, nhưng đáng tiếc lúc đó Lăng Thiếu Đường cướp cô dâu, hơn nữa sau này nghe nói còn thu mua lại công ty Thụy Dương. Còn anh thì sao? Anh có cái gì? Bây giờ anh còn đang làm việc cho Lăng thị, Lăng Thiếu Đường muốn làm gì anh cũng được. Nói không chừng, công việc hiện giờ của anh cũng là nhờ Kỳ Hinh ở trên giường hầu hạ nhà họ Lăng đấy!

Hoàng Phủ Ngưng càng nói lại càng cay nghiệt, sự sảng khoái trong mắt ngày càng nồng đậm.

- Hoàng Phủ Ngưng, cô nói đủ chưa?

Kỳ Hinh cố nén những giọt nước mắt rơi xuống, cô quát Hoàng Phủ Ngưng, chặn đứng những lời càng nói càng khó nghe của cô ta, cả người cô như chiếc lá cây lay động trong gió.

Viên Hoàn Vũ đang trong cơn giận dữ, anh ta bước lên, hung hăng bóp chặt vai Hoàng Phủ Ngưng, dường như muốn bóp nát cô ta ra.

- Đồ chết tiệt, cô vừa nói gì?

Hoàng Phủ Ngưng nhịn đau, ngẩng đầu nói với Viên Hoàn Vũ:

- Sao? Thấy tôi nói Kỳ Hinh như vậy thì đau lòng rồi à? Không ngại nói cho anh biết, nói trắng ra thì Kỳ Hinh chính là công cụ làm ấm giường của Lăng Thiếu Đường, giờ cô ta chính là... tình nhân của Lăng Thiếu Đường!

Bốp!

Một cái tát cực kỳ đập vào mặt Hoàng Phủ Ngưng.

Mọi người đều bị những lời vừa rồi của Hoàng Phủ Ngưng làm cho chấn động, còn cả hành động vừa rồi của Viên Hoàn Vũ nữa.

- Anh... anh dám đánh tôi?

Hoàng Phủ Ngưng che mặt, vẻ mặt khó tin, ánh mắt đầy lửa giận.

Cô ta căm giận nhìn Viên Hoàn Vũ.

- Không...

Kỳ Hinh cũng kinh ngạc, đưa tay che miệng lại.

Cô tuyệt đối không thể ngờ Viên Hoàn Vũ lại tát Hoàng Phủ Ngưng.

Viên Hoàn Vũ vẫn hung tợn nói với cô ta:

- Tôi cảnh cáo cô, còn dám xúc phạm Kỳ Hinh nữa thì cẩn thận tôi bóp nát xương cốt cô ra.

- Đủ rồi, Hoàn Vũ, chúng ta đi thôi!

Kỳ Hinh thật sự không thể ở lại đây được nữa, cô vội kéo Viên Hoàn Vũ, định rời đi.

Cô thật sự không thể ngờ mọi chuyện ngày hôm nay lại biến thành như vậy. Nếu biết hôm nay Hoàng Phủ Ngưng tới thì có đánh chết cô cũng không tham gia.

Hoàng Phủ Ngưng nghiến răng nhìn Kỳ Hinh và Viên Hoàn Vũ:

- Các người đừng tưởng rời đi là xong chuyện. Viên Hoàn Vũ, cái tát này của anh, tôi nhất định phải trả lại.

Viên Hoàn Vũ lại bước lên, ánh mắt sắc bén:

- Được, cứ tùy cô!

Hoàng Phủ Ngưng phẫn nộ nhìn Viên Hoàn Vũ, sau đó cô ta lập tức đưa mắt nhìn Kỳ Hinh bên cạnh, lấy khí thế bức người, tốc độ nhanh như chớp bước lại gần cô, đưa tay lên...

- A...

Những người xung quanh sợ hãi kêu lên.

- Kỳ Hinh....

Viên Hoàn Vũ không ngờ tốc độ của Hoàng Phủ Ngưng lại nhanh như vậy, vừa định giữ chặt cô ta...

- Cô dám?

Giọng nói lạnh lùng bỗng vang vọng.

Sau đó, bóng dáng cao lớn lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Bầu không khí như ngưng đọng lại, hơi thở tràn đầy nguy hiểm bủa vây khắp mọi nơi.

Khi mọi người đưa mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh thì nhất thời đều hết sức kinh hãi.

Người đứng trước mặt mọi người không ai khác, chính là...

Lăng Thiếu Đường!

Sự xuất hiện của anh không thua gì một trận phong ba, thân hình cao sừng sững, ánh mắt lạnh lùng, bộ vest đen trên người càng tăng thêm khí thế oai hùng của anh.

Trời sinh anh đã khí thế của bậc vương giả, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh như được điêu khắc, từng đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy tạo ra cảm giác áp lực cho người khác.

Cả người anh tỏa ra khí thế bức người.

- Lăng Thiếu Đường đấy, trời ơi, anh ấy chính là Lăng Thiếu Đường.

Đám đông truyền đến giọng nói hâm mộ của một cô gái.

Viên Hoàn Vũ ngẩn người, lồng ngực lên xuống phập phồng bất định.

Hoàng Phủ Ngưng cũng ngẩn ra, khi thấy đôi mắt lạnh như băng của Lăng Thiếu Đường, cô ta run lên cầm cập.

Kỳ Hinh thì như nhìn thấy ác ma, ánh mắt đầy kinh hãi.

Sao anh lại đến đây?

Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường chẳng hề có biểu cảm gì, anh chỉ lướt ánh mắt sâu thẳm nhìn một vòng mọi người xung quanh, sau đó dừng lại trên người Kỳ Hinh, rồi đi đến gần cô.

Anh như bậc quân vương giá lâm thiên hạ, khiến mọi người tự động nhường bước.

Trái tim Kỳ Hinh đã hết sức bất ổn, cô cúi gằm mặt xuống.

Lăng Thiếu Đường tao nhã đến bên cạnh Kỳ Hinh, cánh tay dài duỗi ra, kéo Kỳ Hinh vào trong lòng, những ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô lên:

- Hinh Nhi, sao em lại đắc tội với cô Hoàng Phủ rồi hả?

Ngữ khí hiên ngang nhưng lại đầy trìu mến.

Kỳ Hinh ngẩng phắt đầu lên, cô không hiểu, không phải anh đến đây là để tính sổ với cô sao?

Anh rất phản cảm khi thấy cô ở cạnh người đàn ông khác, vậy mà hôm nay cô lại lừa anh đến tham dự cuộc họp mặt bạn cũ này.

Lăng Thiếu Đường yêu chiều nhìn Kỳ Hinh, sau đó đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Ngưng.

Chỉ trong nháy mắt, sự dịu dàng trong mắt hoàn toàn bị sự lạnh lẽo thay thế.

Biểu cảm của người đàn ông này thay đổi đến mức chóng mặt khiến cô ta cực kỳ sợ hãi.

Cô ta vĩnh viễn không thể quên được chuyện trên du thuyền ngày hôm đó. Ánh mắt tàn nhân và rét lạnh của Lăng Thiếu Đường hệt như Diêm La từ địa ngục hiện lên muốn lấy mạng cô ta.

Cánh tay mạnh mẽ của anh bóp chặt cũng khiến cô ta có cảm giác tử thần đang tới gần.

Lăng Thiếu Đường là người đàn ông được phụ nữ ái mộ, tuy cô ta nhớ anh đến mức không thể quên nhưng cô ta cũng biết, mình không thể chọc vào người đàn ông này.

Khuôn mặt tà ác của Lăng Thiếu Đường khẽ nở một nụ cười, đôi mắt thâm thúy như bắn ra những tia sáng sắc lạnh.

Anh buông Kỳ Hinh ra, bước lại gần Hoàng Phủ Ngưng, mỗi bước đi đều khiến cô ta cảm thấy sự nguy hiểm đang ngày càng tới gần.

- Anh... anh muốn làm gì?

Hoàng Phủ Ngưng sợ hãi, liên tiếp lùi về sau.

Lăng Thiếu Đường không tiến lên nữa, chỉ nhàn nhã khoanh hai tay vào nhau, lạnh lùng mở miệng:

- Tôi còn định hỏi cô Hoàng Phủ đây muốn làm gì chứ? Tư thế vừa rồi của cô có phải là định tát Hinh Nhi không?

Tuy là câu hỏi nhưng lại như một mũi tên cực kì sắc bén.

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng càng ngày càng hoảng loạn.

Nhưng giờ cô ta chỉ có thể liều mình chống lại, cô ta run run nói với Lăng Thiếu Đường:

- Tôi đây chỉ muốn trả lại cái tát lúc nãy.

Cô ta chưa bao giờ phải chịu sự tức giận như vậy.

Lăng Thiếu Đường cười lạnh, khuôn mặt ngày càng lạnh lẽo:

- Chẳng lẽ cô Hoàng Phủ không hiểu sao? Cô tát vào mặt Hinh Nhi thì cũng là tát vào mặt Lăng Thiếu Đường tôi, hậu quả... cô gánh nổi không?

Ngữ khí của anh tuy rất nhẹ nhưng lại mang theo uy lực của một quả bom nguyên tử, tràn ngập sự nguy hiểm.

Hoàng Phủ Ngưng và cả những người xung quanh đều cảm thấy nghẹt thở.

Hoàng Phủ Ngưng quan tâm đến sĩ diện của bản thân, cô ta lại ngẩng cao mặt lên:

- Lăng Thiếu Đường, thế lực của Lăng thị và Hoàng Phủ đều không thể phân biệt cao thấp, đừng tưởng nhà Hoàng Phủ chúng tôi sợ anh!

- Chậc, chậc!

Lăng Thiếu Đường lắc đầu, khóe miệng cong lên nụ cười tàn nhẫn:

- Lá gan cô to thật! Nếu thích thì cô có thể thử, nhưng tôi nhắc cô một cậu, đừng có làm liên lụy đến anh trai mình!

Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng đầy hoảng sợ và tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói với Lăng Thiếu Đường:

- Lăng Thiếu Đường, cô ta chỉ là một tình nhân của anh, vậy mà anh vì cô ta lại sẵn sàng đối đầu với Hoàng Phủ sao?

Câu nói ấy như một quả bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh.

Cô che ngực lại, trái tim đau nhói.

Lăng Thiếu Đường nhận ra sự khác thường của Kỳ Hinh, anh hơi nghiêng người, bàn tay to lớn siết chặt eo cô.

Sự ấm áp từ bàn tay to của anh xuyên qua lớp quần áo, truyền đến hơi thở cực nóng của đàn ông, mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Nhưng hành động này của Lăng Thiếu Đường lại khiến Viên Hoàn Vũ đau nhói.

Từ lúc Lăng Thiếu Đường bước vào đại sảnh đến giờ, anh ta luôn nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Từ động tác giơ tay nhấc chân đến ánh mắt đều khiến Viên Hoàn Vũ biết, anh ta đã thua rồi.

Lăng Thiếu Đường là người đàn ông khiến phụ nữ khó có thể thoát ra được.

Nhất là khí thế vương giả trên người anh, dường như có thể nắm trong tay sinh mệnh của người khác, vừa ngông cuồng vừa bá đạo.

Khí thế đó không phải ngày một ngày hai là có được, mà là bẩm sinh.

Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng với Kỳ Hinh.

Còn anh ta thì sao?

Anh ta cam tâm sao?

Viên Hoàn Vũ chỉ còn biết cười khổ!

Câu hỏi của Hoàng Phủ Ngưng không hề khiến Lăng Thiếu Đường nổi cơn thịnh nộ.

Anh giận quá hóa cười, đôi môi mỏng khêu gợi nhếch lên nụ cười lạnh như băng đầy hấp dẫn:

- Sự ảo tưởng của cô Hoàng Phủ thật là phong phú. Hinh Nhi là vợ của Lăng Thiếu Đường tôi, sao lại bị nói thành tình nhân vậy?

Sau đó, anh đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, khuôn mặt lạnh tanh giờ đầy dịu dàng. Anh nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc xõa ra trước trán cô, động tác nhẹ nhàng đầy yêu thương:

- Hinh Nhi, em lại nói đùa với các bạn rồi hả?

Ngữ khí yêu chiều không nghe ra chút tức giận nào.

Kỳ Hinh cắn môi, ánh mắt kinh ngạc không thua gì những người ở đây.

Đây là lần thứ hai sau hai năm, Lăng Thiếu Đường thừa nhận cô là vợ anh, anh muốn gì đây?

Chỉ vì không muốn cô mất mặt trước các bạn học sao?

Lăng Thiếu Đường đưa mắt nhìn mọi người, nói:

- Hinh Nhi bị tôi làm hư rồi. Lần này cô ấy giận dỗi cũng la hét đòi ly hôn, nhưng cô ấy là món đồ trân bảo trong lòng Lăng Thiếu Đường tôi, sao tôi có thể buông tay cô ấy ra chứ!

- À... thì ra là vậy!

Những người xung quanh bừng tỉnh, rõ ràng rất hâm mộ Kỳ Hinh khi có người chồng như vậy.

- Không... không thể nào, Kỳ Hinh rõ ràng chính là...

Mặt mũi Hoàng Phủ Ngưng trắng bệch, cô ta hổn hển chỉ tay vào Kỳ Hinh.

- Dù thế nào đi nữa, Hinh Nhi cũng là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi, cũng là người phụ nữ Lăng Thiếu Đường tôi yêu thương nhất. Cô Hoàng Phủ, không biết tôi nói vậy, cô có hiểu không?

Lăng Thiếu Đường đột ngột ngắt lời Hoàng Phủ Ngưng, giọng điệu bức người.

Đồng thời anh liếc đôi mắt lạnh lùng về phía cô ta.

- Này, Hoàng Phủ Ngưng, tôi nói này, chuyện giữa vợ chồng họ, cô tham gia cái gì chứ?

Bạch Đình Đình cố nén cười, lớn tiếng nói.

- Cô nói cái gì?

Hoảng Phủ Ngưng thở hổn hển, nhìn chằm chằm Bạch Đình Đình.

- Thật ra Đình Đình đã nói rõ rồi, tôi thấy anh Lăng này, có trách thì trách anh quyến rũ quá, khiến cô Hoàng Phủ đây ghen tức ăn dấm chua với Kỳ Hinh cũng phải thôi!

Phùng Hoàn cũng “thêm mắm dặm muối”.

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười, anh cúi người, cố ý nói to cho mọi người nghe thấy:

- Hinh Nhi, anh vẫn cứ thắc mắc sao em lại đáng yêu như vậy, thì ra là nhờ mấy người bạn học giúp nên em mới đáng yêu vậy à!

Những người xung quanh nghe Lăng Thiếu Đường nói vậy thì cảm động rơi nước mắt, dù sao những lời này cũng được nói ra từ miệng của tổng giám đốc Lăng thị, Lăng Thiếu Đường.

Bầu không khí xung quanh trở nên sôi nổi hẳn lên.

Tất cả mọi người vây vào, trong nháy mắt, Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường đã trở thành tiêu điểm.

Hoàng Phủ Ngưng thở phì phò nhìn chằm chằm đám người, dậm chân bình bịch rồi đi ra ngoài.

Cô ta đến trước mặt Viên Hoàn Vũ, hung tợn nói:

- Anh cũng thấy Lăng Thiếu Đường yêu Kỳ Hinh thế nào rồi đấy, anh còn vọng tưởng theo đuổi cô ta ư? Hừ! Đúng là nực cười!

Nói xong, cô ta chẳng thèm quay đầu lại, cao ngạo rời đi.

Trái tim Viên Hoàn Vũ như bị ai bóp nghẹn, anh ta đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, cổ họng khô khốc không nói được gì.

“Kỳ Hinh!”

Anh ta thầm gào thét trong lòng, tại sao anh ta không thể bước được vào trái tim của cô chứ?

Nghĩ tới đây, anh ta chỉ có thể cười khổ, sau đó cũng quay đầu đi ra ngoài.

- Hoàn Vũ…

Kỳ Hinh nhẹ nhàng quay đầu lại, khi thấy Viên Hoàn Vũ rời đi, cô lại càng thêm áy náy.

Cô vừa định bước lên thì đã bị Lăng Thiếu Đường siết chặt người lại.

Sau đó Lăng Thiếu Đường cúi người xuống bên tai cô, thấp giọng nói:

- Nếu em muốn để tôi xử lý cái tên đó thì cứ đuổi theo đi!

Ngữ khí mềm nhẹ nhưng lại đầy uy hiếp khiến Kỳ Hinh không thể thở nổi.

Lúc này, động tác của hai người trong mắt người ngoài lại giống đôi vợ chồng đang ân ái khiến đám bạn xì xào bàn tán mà không hề biết trong lòng Kỳ Hinh đang nổi từng đợt sóng lớn.

- Này, Kỳ Hinh, cậu muốn cho mọi người hâm mộ cậu đến chết đấy à? Hai người đừng có diễn mấy cảnh thân thiết nữa đi, cẩn thận mấy cô gái ở đây lại xông vào chiếm tiện nghi của tổng giám đốc Lăng đấy!

Ôn Ân Nhan tươi cười nói.

Những người phụ nữ ái mộ Lăng Thiếu Đường cũng ào ào tiến lên, nóng lòng muốn được thử sức.

Nếu là trước kia thì bọn họ tuyệt đối không dám đùa như vậy với Lăng Thiếu Đường, vì bọn họ đều nghe nói Lăng Thiếu Đường là người cực kỳ lạnh lùng, kể cả vừa nãy khi anh xuất hiện cũng tạo cho bọn họ cảm giác như vậy.

Không ngờ anh lại là một người đàn ông tình sâu như vậy, điều này khiến bọn họ cảm thấy anh trở nên thân thiết hơn nhiều.

Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười khiến người khác phải say đắm, anh nói với mọi người:

- Tôi vừa nói sẽ điều chế một ly Pinklady cho Hinh Nhi để Hinh Nhi uống thử thôi!

Lăng Thiếu Đường vừa nói xong thì Kỳ Hinh ngẩng đầu lên, anh định pha cocktail cho cô sao?

Pinklady là một loại cocktail phù hợp cho phụ nữ.

Nước lựu hòa cùng với lòng trắng trứng nổi lên trên bề mặt màu hồng nhạt khiến mọi người say mê. Hương vị của nó có vị ngọt và chua chua của rượu, cực kỳ hài hòa với nhau.

- Oa… Thì ra tổng giám đốc Lăng còn biết pha chế rượu nữa, không biết chúng tôi có cơ hội uống rượu do tổng giám đốc Lăng pha không?

Phần đông các cô gái có mặt đều nhìn Lăng Thiếu Đường bằng ánh mắt sùng bái.

Người đàn ông hấp dẫn này càng khiến bọn họ trở nên điên cuồng.

- Mọi người đều là bạn học của Hinh Nhi, Lăng mỗ đương nhiên tự nguyện cống hiến sức lực rồi!

Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên khiến các cô gái thét lên chói tai.

Ngay sau đó, anh bị đám các cô gái kéo đến khu pha chế rượu.

Kỳ Hinh không đi cùng, cô chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn Lăng Thiếu Đường cách đó không xa, trong lòng cô vẫn chưa hết choáng váng vì những lời anh vừa nói.

Người đàn ông cao lớn hấp dẫn

Người đàn ông ngông cuồng bá đạo

Người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn

Người đàn ông tình cảm nồng nàn

Người đàn ông vì muốn đạt được mục đích mà không tiếc thủ đoạn

Người đàn ông có thể nắm trong tay sinh mệnh của hàng ngàn người

Cô thở dài một hơi, rốt cuộc cô cũng hiểu Lăng Thiếu Đường là người thế nào rồi!

Tại sao cô lại càng ngày càng mê man?

* * * * *

Khi Kỳ Hinh đóng tập tài liệu lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó cô nhìn qua cửa chớp về phía phòng tổng giám đốc.

Vẫn trống không như cũ.

Cô gọi số máy nội bộ.

- Kelly!

Kỳ Hinh gọi đến văn phòng thư ký của tổng giám đốc.

- Kỳ Hinh à? Muộn rồi mà cô chưa về à?

Kelly hỏi.

- Chẳng phải cô cũng chưa về sao? Kelly, anh Lăng vẫn còn trong phòng họp à?

Kỳ Hinh nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy, anh Lăng mở cuộc họp từ trưa, đến giờ vẫn chưa kết thúc!

Kelly trả lời.

- Nhưng sao cô lại ở đây? Không phải là cô cũng ở trong phòng họp với anh Lăng à?

Kỳ Hinh cảm thấy kỳ quái.

- Haha, hôm nay anh Lăng nhân từ độ lượng, bảo tôi về trước, không cần chờ đến khi cuộc họp kết thúc.

Kelly khoái trá cười.

- À, thì ra là vậy!

Kỳ Hinh vừa biết Lăng Thiếu Đường vẫn chưa họp xong, trong lòng thậm chí có chút thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment