Lăng Thiếu Đường mỉm cười, giữa lông mày tràn ngập vẻ tự tin, anh nói: "Bác Kỳ, cháu nghĩ bác hiểu lầm rồi !"
"Là sao?" Kỳ Chấn Đông nghe Lăng Thiếu Đường nói như vậy, thắc mắc tăng lên gấp bội.
Rất nhanh Lăng Thiếu Đường giải thích điều Kỳ Chấn Đông thắc mắc: "Tuy rằng Lăng thị thu mua Kỳ thị, nhưng mà cháu định để cho Kỳ thị kinh doanh độc lập."
"Thiếu Đường, cháu - - "
Kỳ Chấn Đông không nghĩ Lăng Thiếu Đường sẽ có quyết định như vậy, ngay sau đó, ông thở dài một hơi, nhìn Lăng Thiếu Đường nói: "Thiếu Đường. Cháu vì Kỳ thị như vậy, bác sợ sẽ liên lụy đến các hoạt động bình thường của Lăng thị!"
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra ý cười, anh hời hợt nhưng lại lộ ra tác phong nhìn xa trông rộng:
"Bác Kỳ, cháu chưa bao giờ quyết định làm chuyện gì nếu chưa nắm chắc sự tình, lại nói, cháu tin tưởng Hinh Nhi sẽ đưa công ty trở lại hoạt động bình thường !"
Những lời này khiến Kỳ Chấn Đông kinh ngạc, thân mình ông hơi hơi nghiêng về phía trước: "Cái gì? Hinh Nhi?"
Lăng Thiếu Đường rất bình tĩnh gật đầu:
"Bác Kỳ. Kỳ thực cháu nghĩ bác cũng nắm rõ tình hình hoạt động của Kỳ thị nửa năm qua. Thời điểm cháu nhìn thấy tờ báo cáo đó. Liền sắp đặt cho Hinh Nhi đến làm ở Lăng thị để tích luỹ kinh nghiệm về việc buôn bán, Hinh Nhi rất thông minh, hơn nữa cháu thật sự tin tưởng vào năng lực của cô ấy."
Đáy mắt Kỳ Chấn Đông lộ ra ý khen ngợi thật sau: "Thiếu Đường, cháu suy nghĩ thật kỹ càng, Diêu Hồng có đứa con trai như cháu, thật sự rất có phúc!"....
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại. Ngay sau đó, anh chậm rãi mở miệng nói: "Lúc đầu cháu tính toán muốn để Kỳ Hinh trở thành chủ tịch tập đoàn Kỳ thị tập, nhưng hiện tại cháu sẽ thay đổi dự tính ban đầu."
"Thiếu Đường ý của cháu là - -" Kỳ Chấn Đông đoán không ra ý nghĩ của anh.
Lăng Thiếu Đường cười nói: "Cháu muốn bác Kỳ sẽ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Kỳ thị một lần nữa, còn Hinh Nhi, cháu sẽ để cô ấy tạm thời thay bác đảm nhiệm chức vụ chủ tịch trong thời gian bác dưỡng bệnh!"
Thân mình Kỳ Chấn Đông chấn động, ông cảm thấy không thể tin nổi nhìn Lăng Thiếu Đường.
Mà Chúc Bích Doanh cũng dùng ánh mắt vui sướng nhìn Lăng Thiếu Đường ngồi ở ghế đối diện.
"Thiếu Đường, Kỳ thị bị chính tay bác huỷ hết, cháu có thể hỗ trợ Kỳ thị vượt qua cửa ải khó khăn này, bác rất cảm kích, bây giờ cháu còn muốn bác tiếp tục đảm nhiệm chức vụ chủ tịch, chẳng lẽ cháu không sợ chuyện này sẽ xảy ra một lần nữa sao?" Môi Kỳ Chấn Đông phát run nói.
" Bác Kỳ, tập đoàn Kỳ thị là tâm huyết cả đời của bác, do một tay bác sáng lập, vài năm nay Kỳ thị huy hoàng như thế nào chúng cháu có mắt đều có thể thấy được, không thể chỉ vì chút sai lầm lúc này mà phủ nhận hoàn toàn nỗ lực của bác, trong giới buôn bán ai ai cũng biết bác Kỳ là người tinh thông vận tác, cháu làm như vậy không phải vì tình cảm, mà vì cháu hoàn toàn lo lắng với tình hình thực tế! Lăng thị sẽ mời dự họp để tuyên bố tin tức. Cháu hoàn toàn có biện pháp để thị trường chứng khoán của Kỳ thị từ chết đến sinh!"....
Lăng Thiếu Đường nói trôi chảy, mỗi một câu đều để lộ ra hiểu biết chính xác của mình.
Kỳ Chấn Đông vui mừng cười, ông vỗ vào tay Lăng Thiếu Đường, nói: "Tâm tư của cháu bác Kỳ hiểu rất rõ, cám ơn cháu!"
Ngay sau đó, dường như ông lại nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: "Bác muốn biết vì lý do gì cháu lại thay đổi dự định ban đầu?"
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Chấn Đông, quả thực gừng càng già càng cay, ngay sau đó khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi mở miệng: "Đúng thật là không có chuyện gì có thể qua mắt bác Kỳ!"
Anh dừng một chút, ngay sau đó còn nói thêm: "Cháu chỉ không muốn sau này khi Hinh Nhi gả cho cháu, còn phải ra ngoài làm việc vất vả!"
Trong lòng Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh đồng thời sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Chúc Bích Doanh cố nén tâm tình kích động hỏi: "Thiếu Đường, cháu vừa mới nói cái gì?"
Kỳ Chấn Đông cũng khẩn trương nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nghiêm trang nhìn Kỳ Chấn Đông, lại nhìn Chúc Bích Doanh, ngôn ngữ kiên định nói:
"Cháu sẽ cùng Hinh Nhi cử hành hôn lễ lần nữa, cháu muốn cưới cô ấy làm vợ, mong hai người giao Hinh Nhi cho cháu!"
Tiếng nói trầm thấp ngập tràn vẻ kiên định và chút khẩn cầu.
Nước mắt Chúc Bích Doanh chảy xuống, bà vội vã lau đi những giọt nước mắt.
Mắt Kỳ Chấn Đông cũng sáng như đuốc nhìn Lăng Thiếu Đường:
"Thiếu Đường, nếu trước kia cháu nói vậy, bác tuyệt đối không bao giờ tin, nhưng mà, hôm nay rốt cuộc bác cũng biết cháu đối với Hinh Nhi là thật tâm, bác và bác gái cũng an tâm, về sau cháu phải đối xử với Hinh Nhi thật tốt!"
Trong lời nói chứa đựng sự chúc phúc và dặn dò.
Bên môi Lăng Thiếu Đường xao động nâng lên nụ cười kiên định, anh gật đầu, càng giống như một lời hứa hẹn.
"Thiếu Đường, vì sao Hinh Nhi chưa từng đề cập với bác chuyện này?" Chúc Bích Doanh nghĩ đến chuyện này nhẹ giọng hỏi.
Kết hôn là chuyện lớn như vậy, Kỳ Hinh không thể không nói với bà.
"Hinh Nhi cũng chưa biết quyết định này của cháu, đợi đến khi cạnh tranh đầu thấu công trình địa chấn của thế giới kết thúc, cháu lập tức cầu hôn Hinh Nhi ! Hai người là cha mẹ của Hinh Nhi, là trưởng bối, về lý cháu nên thông báo trước với hai người một tiếng!"
Lăng Thiếu Đường cười nói, lúc này anh nghĩ đến bộ dáng của Kỳ Hinh, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
"Tốt, tốt, chúng ta chỉ cần Hinh Nhi vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng nữa, Thiếu Đường, về sau ngàn vạn lần cháu không được để cho Hinh Nhi phải chịu ủy khuất!" Kỳ Chấn Đông vui mừng cười, đồng thời cũng không quên dặn dò.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, khẽ khom người, với thái độ cung kính của một vãn bối (thế hệ sau) nói với Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh:
"Bố, mẹ. Hai ngươi yên tâm!"
Anh hoàn toàn thay đổi cách xưng hô, một câu ngắn gọn lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Kỳ Chấn Đông và Chúc Bích Doanh nghe anh xưng hô với mình như vậy, đều vui mừng cười toe tóe.
Mà Kỳ Hinh vừa đi tới cửa phòng bệnh, bỗng chốc nghe được câu nói cuối cùng của Lăng Thiếu Đường, tim nhảy dựng lên.
Bố? Mẹ? Vì sao Lăng Thiếu Đường lại xưng hô như vậy- -
Lòng của nàng bắt đầu kinh hoàng không chỉ, chẳng lẽ hắn muốn - -