Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 156

Vẫn nhìn chằm chằm hình bóng xinh đẹp của Kỳ Hinh, hiển nhiên Lăng Thiếu Đường đã phát hiện ra điều này, anh nhíu mày lại, đáy mắt lộ ra sự lo lắng không nói cũng rõ.

Ở phòng Tổng thống của khách sạn, Kỳ Hinh miễn cưỡng dựa thân mình vào sô pha, cầm trên tay tư liệu chuẩn bị cho ngày cạnh tranh tiếp theo, trong ánh mắt có một phần tự tin.

Cô vừa mới tắm qua, toàn thân đều tản ra hương vị biếng nhác nhàn nhạt, cô chỉ đơn giản mặc trên người áo sơ mi của Lăng Thiếu Đường, vừa thanh nhã lại vừa ấm áp trong lòng.

Cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường xuất hiện ở phòng khách.

Sau khi thấy anh trở về, Kỳ Hinh lập tức cười đuổi cái run sợ đi, buông tư liệu trong tay ra, chạy đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường mang áo khoác trong tay mình treo trên giá, sau đó duỗi bàn tay to ra, vững vàng ôm lấy thân thể Kỳ Hinh đang chạy tới.

Anh cao lớn cùng với cô nhỏ xinh tạo nên bức tranh hoàn mỹ nhất.

Hương thơm của dầu tắm cứ quanh quẩn bên người Lăng Thiếu Đường, anh tham lam hường thụ phần ấm áp mà Kỳ Hinh mang đến.

"Đường..." Kỳ Hinh đặt cánh tay trắng nõn của mình bên hông Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn áp chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, giống như người vợ nhỏ chờ đợi người chồng trở về nhà.

"Hử?"

Bàn tay to lớn của Lăng Thiếu Đường trìu mến vuốt mái tóc của cô, đã nhận ra cô đang mặc áo sơ của mình, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Bởi vì Lăng Thiếu Đường cao lớn, thân hình Kỳ Hinh lại nhỏ bé khiến cho áo sơ mi của anh che lấp hết phần mông tới đùi.

Chăm chú nhìn đôi chân nhỏ mềm mại trên tấm thảm trắng, cô tựa như rừng cây sâu hút, khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường nảy sinh lưu luyến không thôi.

Anh mỉm cười, ôm Kỳ Hình, sau đó đi đến sô pha, ngồi xuống, giữ cô gái bé nhỏ ở trong ngực của mình.

"Đường, anh xem tình hình đến hôm nay thế nào rồi?"

Đáy mắt Lăng Thiếu Đường lộ ý cười: "Anh đương nhiên thấy tốt, Hinh Nhi, em thực sự rất tuyệt!"

"Thật sự ư?"

Kỳ Hinh nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ ngay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cười thật tươi.

Lăng Thiếu Đường hôn trán cô, sau đó ánh mắt không cẩn thật lướt qua áo, ánh mắt chăm chú vào thân hình hoàn mỹ trắng nõn của cô.

Bên hông đột nhiên sít chặt khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường không khỏi rên rỉ, xem ra khả năng khống chế của anh ngày càng kém, đứng trước Kỳ Hinh, anh luôn biểu hiện giống như dã thú.

Nhưng Kỳ Hinh dường như không hiểu chuyện một chút nào, lúc này tâm tư của cô tập trung hết vào phần đấu thấu, không biết vào lúc này chính mình rất mê người, cô khiến người khác muốn phạm tội.

"Đường, em thật sự lo lắng, em sợ mình bất cẩn quyết định sai lầm!"

Kỳ Hinh nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Lăng Thiếu Đường, ngẩng đầu nhìn anh nói, giọng nói nũng nịu, tuy ánh mắt lộ ra sự lo lắng nhưng lại đánh một đòn trí mạng lên người khác.

"Không cần lo lắng, em đã làm tốt lắm!"

Âm thanh của anh trở nên khàn khàn, nguyên do bởi vì Kỳ Hinh nâng cánh tay lên, bộ đồ lót bên trong vạt áo hướng về phía trước di chuyển một chút, mắt anh dừng lại ở cặp đùi trắng trẻo của cô.

"Đường, chúng ta đang bàn chuyện công việc, anh lại phá hỏng!"

Tay Lăng Thiếu Đường phát ra cái nóng rực khiến Kỳ Hinh hoảng sợ, cô thấy trong ánh mắt của anh hiện lên dục cảm quen thuộc nên mặt cô nhanh chóng ửng đỏ mê người.

Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, dịu dàng hôn môi cô, rồi ghé sát tai cô khẽ nói:

"Em là tiểu yêu tinh, ăn mặc như vậy tới mê hoặc anh, bảo anh làm sao có thể bàn chuyện công việc đây?"

Nói xong, anh để đầu lưỡi nóng bỏng của mình bên tai cô, khéo léo ngậm vành tai cô trong miệng, khẽ mút trêu đùa cô, bàn tay to lại không nhịn được lần xuống xuống dưới vạt áo tìm kiếm phần lộ ra lúc nãy.

"Không phải mà, váy ngủ của em giặt hết rồi, này….Đường -"

Kỳ Hinh yêu kiều trốn tránh sự tấn công của Lăng Thiếu Đường, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt nhanh chóng thoát khỏi anh, chạy sang bên kia trốn đi.

"Hinh Nhi, lại đây - "

Lăng Thiếu Đường sao có thể buông tha cô anh cười lớn, vươn bàn tay to kéo Kỳ Hinh, ra lệnh nói, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng có thể thấy giọng nói của anh đang tản ra ham muốn mãnh liệt.

"Không được đâu!" Kỳ Hinh cười gian xảo nói.

Đang nói, bỗng nhiên đầu choáng váng lần nữa, bởi vì lần này có vật chống đỡ, nên cô hơi hơi nghiên ngả rồi ngã xuống sô pha.

Lăng Thiếu Đường sải bước tiến tới, một tay ôm chặt thân thể Kỳ Hinh vào trong lòng, lo lắng nói:

"Bảo bối, em còn chạy đi đâu?" Nói xong, anh cúi xuống, đang chuẩn bị hôn cô -

"Hinh Nhi, em làm sao vậy?"

Lăng Thiếu Đường thấy trên trán Kỳ Hinh lấm tấm mồ hôi, nhíu lông mày, vội hỏi.

Đột nhiên anh nhớ tới buổi sáng hôm nay Kỳ Hinh cũng có chút khác thường.

Mệ muội chợt biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh ngẩng cao, mỉm cười đáp lại ánh mắt lo lắng của Lăng Thiếu Đường, nhẹ giọng nói:

"Không có việc gì, em nghĩ mình cần nghỉ ngơi nhiều một chút chắc sẽ ổn thôi!"

"Không được, Hinh Nhi, anh lập tức sắp xếp bác sĩ tới khám cho em!"

Lăng Thiếu Đường nói là làm, lập tức đứng lên, cầm lấy di động.

"Đường, không cần" Kỳ Hinh vội vàng đứng lên, ngăn cản hành động của anh.

"Hinh Nhi, ngoan, đừng để cho anh lo lắng có được không?" Lăng Thiếu Đường không hoàn toàn dỗ dành Kỳ Hinh nói.
Bình Luận (0)
Comment