Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 186

Trong lòng có chút mất mát!

Hóa ra, món quà anh muốn tặng cho cô không phải là nhẫn.

Chiếc nhẫn kia, anh muốn tặng cho ai?

Chút cảm giác đau xót lướt qua trái tim!

Một chiếc hộp được gói tinh xảo đặt ở trước mặt Kỳ Hinh.

"Hinh Nhi, mở ra xem đi, đây là một thiết kế đặc biệt của nhà thiết kế hàng đầu Paris!"

Lăng Thiếu Đường khẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói.

Như đang đi vào cõi tiên, tất nhiên Kỳ Hinh không nghe thấy những lời Lăng Thiếu 

Đường vừa nói!

"Hinh Nhi?"

Anh lại khẽ gọi, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng dùng sức, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghĩ lung tung của cô nhìn thẳng vào mắt anh, anh muốn nắm bắt tâm tư biến hóa, khi tỏ khi mờ của cô, không cho cô phân tâm một phút nào hết.

"Hử?" Kỳ Hinh nhanh chóng có phản ứng, vội vàng che dấu sự mất mát trong lòng mình, nhìn chăm chú vào chiếc hộp ở trên bàn.

"Đường, đây là gì?" Cô tò mò hỏi.

Căng thẳng trong lòng Lăng Thiếu Đường dần buông xuống, anh nở nụ cười: "Phải mở ra thì mới biết được chứ, đúng không?"

Kỳ Hinh mang theo nghi hoặc mở chiếc hộp ra, một chiếc váy thủy tinh trắng như tuyết, sáng lóa giống như ánh mặt trời.

Bất kể là kiểu dáng thiết kế hay chất liệu thiết kế, thì đây vẫn là một chiếc váy đẹp, nổi bật, khó có thể tìm được chiếc thứ hai trên thế giới này.

"Đường, đây là...?" 

Trong giọng nói của Kỳ Hinh chứa đựng sự khó hiểu, đôi mắt như nước cũng thể hiện sự nghi ngờ nhìn Lăng Thiếu Đường vẫn đang mỉm cười.

Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh, sau đó nói: "Đây là lễ phục em phải mặc vào tiệc tối ngày mai!

"Tiệc tối ngày mai? Tiệc nào kia?" Kỳ Hinh lại lúng túng.

"Bữa tiệc ăn mừng công trình chấn động thế giới, ngoài chúc mừng hạng mục cạnh tranh này đã thành công tốt đẹp, còn phải công bố với truyền thông suy nghĩ về kế hoạch hoạt động của hạng mục, là người phát ngôn được tuyển chọn, em góp rất nhiều công sức trong lần cạnh tranh này, sao có thể thiếu em được chứ!" Lăng Thiếu Đường dịu dàng nhìn Kỳ Hinh nói.

Thật ra, bắt Kỳ Hinh tham gia bữa tiệc này, anh còn cố ý muốn thể hiện một mục đích khác nữa.

"Ồ, thực ra em chỉ đưa ra giá thầu thôi, những việc phức tạp sau đó em hoàn toàn không giúp được gì, anh nói em như vậy, em sẽ ngại lắm!"Kỳ Hinh cười đáp.

"Về sau em chỉ cần chuyên tâm làm người phụ nữ của anh là tốt rồi, dù chỉ là một phần nhỏ trong công việc cũng không được tham gia !"Lăng Thiếu Đường nghiêm mặt cố ý dọa nạt nói.

"Được rồi, được rồi! Thật là một người đàn ông bá đạo !" Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ngọt ngào.

Lăng Thiếu Đường cười, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên đặt ở trên môi.

"Ngày mai anh sẽ dành cho em một ngày đáng nhớ nhất!"

Anh nói thầm chỉ anh mới có thể nghe được.

☆☆☆☆☆☆☆☆

Kỳ Hinh đứng ở cửa bệnh viện, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào các phương tiện đang tiến vào cửa bệnh viện, nóng lòng muốn Lăng Thiếu Đường nhanh chóng xuất hiện trước mắt mình.

Trên thực tế, cô cũng biết lúc này trùng với giờ cao điểm, người tham gia giao thông rất nhiều, Lăng Thiếu Đường sẽ không có khả năng đến bệnh viện nhanh như vậy, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng mình, cô đã đứng đây chờ từ rất sớm rồi.

Ai ngờ, cô nhìn chung quanh cũng không thấy bóng dáng Lăng Thiếu Đường đâu, trong lòng càng thêm căng thẳng và lo lắng.

Đúng lúc cô đảo mắt nhìn qua một góc thì hình bóng to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.

"Đường?" Cô đi tới phía trước, nhẹ nhàng gọi tên của anh.

"Hinh Nhi!"

Vẻ cương nghị trên khuôn mặt Lăng Thiếu Đường chuyển thành mất tự nhiên. Đây là Kỳ Hinh lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

Kỳ Hinh hé miệng cười: "Anh đến đây từ lúc nào vậy?"

Rất rõ ràng, giống như anh đã ở chỗ này được một thời gian dài.

"Lúc năm giờ!" Trong giọng nói của anh thiếu đi sự bá đạo điên cuồng.

Kỳ Hinh bất đắc dĩ lấy tay đỡ cái trán, thật sự sắp ngất rồi, thời tiết nóng bức như vậy, nhưng anh lại đứng đây, một tay cầm hoa tươi một tay cầm cái giỏ giống như người bị "phạt đứng" ở chỗ này gần hai tiếng đồng hồ.

"Hinh Nhi ——anh nghĩ mấy thứ này nên để em mang vào, anh ——"

Kỳ Hinh không đợi Lăng Thiếu Đường nói xong, liền kiễng chân, hôn nhẹ lên gò má của anh, sau đó thay anh cầm hoa tươi, cô hiểu lúc này trong lòng anh hơi bất an.

"Đường, em nghĩ bác Lăng thấy anh tới thăm bác ấy, nhất định sẽ vui mừng lắm, đi theo em!"

Cô vui vẻ nói. Còn kéo cánh tay của Lăng Thiếu Đường.

Trên đường đến phòng bệnh, Lăng Thiếu Đường còn có chút do dự, nhưng sau khi anh thấy khuôn mặt tươi cười của Kỳ Hinh thì bất an trong lòng vơi đi một nửa.

☆☆☆☆☆☆☆☆

"Bác Lăng, bác đoán đi, hôm nay ai sẽ tới thăm bác?" Sau khi Kỳ Hinh đi vào phòng bệnh tư nhân, gấp rút nói.

"Ngoài cô bé đáng yêu như cháu ra còn có thể là ai!" Lúc Lăng Diệu Hồng vừa nhìn thấy Kỳ Hinh, vẻ mặt tươi hẳn lên nói.

Nhờ bác sĩ hết lòng chăm sóc, ông đã qua thời kì nguy hiểm, tinh thần cũng hồi phục rất nhanh.

"Không phải, bác nhìn này!" Kỳ Hinh dùng sức kéo Lăng Thiếu Đường đang đứng ngoài cửa vào, rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Lăng Diệu Hồng nhìn thấy tay anh cầm giỏ hoa quả, đứng sừng sững ở trước mặt ông nhưng không nói gì thì kinh ngạc không nói nên lời.

Ông mở to mắt nhìn, còn tưởng là mình bị hoa mắt, trước mắt mình là Thiếu Đường thật sao? Hay là do ngày đêm thương nhớ nên sinh ra ảo giác?
Bình Luận (0)
Comment