Yên lặng để tôi cho em một đôi tay
Tuỳ em khoá lại xiềng xích tình cảm
Cho dù chìm đắm trong hạnh phúc của một nô lệ
Trong gông cùm xiềng xích mà em tạo ra
Nhảy rất nhiều rất nhiều điệu múa xinh đẹp
Nhịp trống cuối cùng cũng ngừng lại
Tôi mệt mỏi rồi nhẹ nhàng như thường
Buồn bã cách biệt em
☆☆☆☆☆☆☆☆
Người chủ trì vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lên trên - -
Nơi đó là chỗ ngồi của nóm doanh nhân ở dưới sân khấu, chỗ ngồi của khách quý có Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước, Cung Quý Dương, Chad, Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh.
Đương nhiên, còn có cả - - Lăng Thiếu Đường!
Chỉ thấy một cô gái có dáng người cao tuỳ tiện bước lên trên sân khấu, cách ăn mặc của cô ta khiến người khác nhầm tưởng cô ta là người mẫu, áo màu tím nhạt siêu ngắn phối với áo choàng không tay, cùng với
Chiếc váy ngang gối có màu sắc nhẹ nhàng, bộ tóc xoăn dài màu vàng óng ánh khiến người ta cảm thấy chói mắt, kính mát màu đen tạm thời che đi khuôn mặt của cô ta, nhưng có thể khẳng định cô ya là một cô gái rất xinh đẹp, xinh đẹp kinh người! Bởi vì hình dáng của cô ta là một đường cong hoàn mỹ.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường tùy tiện quét qua sân khấu, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác khác thường, lập tức, mi tâm bắt đầu nhíu lại, người này, có chút quen thuộc!
“Đường…” Kỳ Hinh kéo tayLăng Thiếu Đường, bởi vì người chủ trì đã mời Lăng Thiếu Đường lên sân khấu hai lần.
Lăng Thiếu Đường hơi giật mình rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, anh cười nhìn Kỳ Hinh, lập tức tiến lên trên sân khấu.
Nỗi bất an giống như một cái lưới, chậm rãi bao vây Kỳ Hinh, ánh mắt của cô đặt trên người cô gái kia, cẩn thận đánh giá cô ta, trực giác của phụ nữ nói cho Kỳ Hinh biết, người này không hề đơn giản.
Bóng dáng rất quen thuộc, cô xác định đã từng nhìn thấy cô gái này ở đâu đó!
Kỳ Hinh cẩn thận nhớ lại, nỗ lực suy xét, rồi đột nhiên, hai tròng mắt của cô bỗng chốc trừng lớn, nghĩ ra cô gái này - -
Chính là lúc cô rời khỏi đảo tây lý, khi đang ở trên máy bay cô đã từng gặp qua cô gái này! Tình cảnh lúc đó đột nhinê hiện ra rành rành trước mắt: “ Tôi chỉ muốn đến nhìn xem người phụ nữ có khả năng chói buộc trái tim bướng bỉnh lỳ lợm của Lăng Thiếu Đường là ai thôi! Tiểu thư Kỳ, quả nhiên cô rất xinh đẹp, nhìn thấy mà giật mình!”
“Hình như cô hiểm lầm rồi, nếu giống như lời cô nói, thì hiện tại tôi chỉ là tình nhân của Lăng Thiếu Đường, tình nhân, thì gọi là yêu được sao?”
“Dù như thế nào, rất hân hạnh được biết tiểu thư Kỳ! Quên nói một câu, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Thiếu Đường!”
Lời đối thoại của mình với cô gái này khi ấy, đột nhiên xuất hiện trong đầu cô!
Không sai, chính là cô ấy! Cô ấy quen biết Lăng Thiếu Đường, đã quen biết nhau ngay từ lúc đầu rồi!
Cô ấy - - thật ra là ai?
Kiềm chế nỗi kinh hoàng trong lòng, Kỳ Hinh xoay đầu sang chỗ Lăng Thiếu Nghị đang ngồi: “Thiếu Nghị, cô gái này là ai? Có phải cô ấy và Thiếu Đường đã quen biết nhau từ trước rồi đúng không?”
Tuy giọng nói của cô mềm nhẹ, nhưng cũng không thể làng tránh được sự sợ hãi trong lòng.
Khuôn mặt tuấn dật của lăng thiếu nghị trở nên hơi tái nhợt, hắn vô lực ngã ngồi trên ghế, mà hành động ấy của hắn cũng gây nên sự chú ý với mấy người khác.
“Kỳ Hinh - -”
Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sốt ruột của Kỳ Hinh, chậm rãi nói: “Tiểu thư Rayne đang đứng ở trên sân khấu, tên tiếng Trung của cô ấy là - - An Vũ Ân!”
“Cái gì?”Kỳ Hinh giật mình nói, ba chữ kia giống như sấm sét giữa trời quang, trái tim cô muốn nổ tung, trong nháy mắt trái tim cô vỡ nát, mãi đến khi từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất!
Rayne – dựa theo âm phát ra (phát âm) chính là “Vũ Ân!”
Không sai, cô gái này chính là An Vũ Ân, cô ấy khinế Lăng Thiếu Đường mang theo nghi hoặc bước lên trên sân khấu, lúc này Rayne nhẹ nhàng tháo kính ra- -
Con ngươi trong suốt, lông mày cong cong, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng nõn, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.
An Vũ Ân!
Thân thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường đột nhiên chấn động, sự kinh ngạc trong mắt được biểu lộ không bỏ sót chút nào, cô ấy - - đã biến mất lâu như vậy, tại sao hôm nay lại đứng ở trước mặt mình?
Chỉ thấy cặp đùi thon dài của An Vũ Ân tiến lên phía trước vài bước, tất cả đèn flash rọi lên người cô ta, cô ta mỉm cười vươn cánh tay dài trắng nõn ra: “Lăng tiên sinh, xin chào! Đã lâu không gặp!”
Lăng Thiếu Đường hơi run sợ một chút, lập tức giấu đi sự kinh ngạc trong đôi mắt, sau đó bàn tay to chậm rãi vươn ra, lịch sự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta.
“Hóa ra tiểu thư Rayne và Lăng tiên sinh có quen biết nhau?”Không hề phát hiện ra sự khác thường, người chủ trì còn đứng trên sân khấu tạo ra không khí châm ngòi thổi gió (thêm dầu vào lửa) nói.
Ánh mắt không vui của Lăng Thiếu Đường đột nhiên chuyển hướng sang người chủ trì lắm miệng, sự lạnh lùng trong mắt vô tình có thể giết chết người.
Người chủ trì run lên, khi nhìn thấy con mắt sắc lạnh như băng kia, toàn thân hắn không rét mà run! Sao vậy?Chẳng lẽ mình nói sai sao?
An Vũ Ân cười, cô đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, nhìn sắc mặt cứng ngắc của người chủ trì nói: “Đúng vậy, tôi và Lăng tiên sinh không chỉ quen biết mà còn là bạn bè lâu năm! Đúng không Lăng tiên sinh?”
Cô ta nở nụ cười thật tươi, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Thiếu Đường, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Lăng Thiếu Đường đảo quanh, giờ phút này, người anh muốn nhìn thấy là Kỳ Hinh, nhưng mà, thứ anh thấy lại là đôi con ngươi như khóc như oán giận.
Cô ấy đã biết rồi sao?
Trái tim như muốn vỡ ra, đau đớn như bị dao rạch.