Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 215

Ở một nhà hàng cao cấp, khung cảnh yên tĩnh, âm nhạc du dương. . . . .

"Tiểu thư Kỳ, mời ngồi!"

Khi An Vũ Ân thấy Kỳ Hinh được người phục vụ đưa tới chỗ ngồi, đứng dậy vội vàng nói.

Kỳ Hinh ngồi vào chỗ của mình, cô không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của An Vũ Ân: "Tiểu thư An, chắc hẳn hôm nay cô tìm tôi vì chuyện hôn lễ!"

Sáng nay sau khi Lăng Thiếu Đường đến công ty, cô nhận được điện thoại từ An Vũ Ân, đại khái là cô không cần suy nghĩ nhiều cũng biết An Vũ Ân nhất định không cam lòng, ban đầu cô muốn cự tuyệt không đi, nhưng cùng là phụ nữ nên Kỳ Hinh biết, một khi yêu Lăng Thiếu Đường thì sẽ khó quên cảm giác ấy, không phải An Vũ Ân cũng như thế sao?

Kỳ Hinh nói thẳng, cô không muốn sau khi kết hôn còn bị người phụ nữ này dòm ngó.

An Vũ Ân khẽ cười nói: “Quả nhiên tiểu thư Kỳ rất thông minh, mục đích của tôi hôm nay chính là hôn lễ của hai người!”

Kỳ Hinh tao nhã cầm cốc, uống một ngụm cà phê, hời hợt nói: “Cô muốn tôi rời khỏi Lăng Thiếu Đường?”

Một câu bâng quơ không nói thẳng vào ý muốn của An Vũ Ân.

“Đúng, tôi muốn cô rời khỏi anh ấy!” An Vũ Ân nói rõ mục đích hôm nay.

“Cô biết điều đó là không thể thực hiện!” Kỳ Hinh để cái cốc xuống, nói.

“Vì Tiểu Phong, tôi không thể không làm như vậy!” An Vũ Ân mang Lăng Phong ra làm cái cớ gây sự.

Kỳ Hinh khẽ thởi dài, trong đầu cô lập tức nghĩ tới Tiểu Phong ngây thơ hồn nhiên, ngay sau đó nói: “Tiểu thư An, nếu như cô thật sự suy nghĩ cho Tiểu Phong, thì càng không nên làm như thế, biết rõ hôn nhân không có tình yêu, tại sao còn cố chấp?”

“Nếu cô không xuất hiện, Thiếu Đường nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, tiểu thư Kỳ, sau khi tôi gặp lại Thiếu Đường, tôi biết rõ mình không thể rời khỏi anh ấy. Tiểu Phong lại càng không thể rời bỏ anh ấy, chẳng lẽ, cô muốn Tiểu Phong còn nhỏ vậy mà không có bố?” Giọng nói An Vũ Ân vô cùng đau khổ, và trở nên kích động.

“Cô không cần phải thế, cô có nghĩ đến trường hợp cho dù tôi rời đi, hai người cũng không thể đến với nhau không?” Kỳ Hinh bất đắc dĩ nói.

An Vũ Ân nghe Kỳ Hinh nói như thế, trong lòng càng hận cô hơn, khi cô ta thấy một người phục vụ đang bưng đồ tới gần, cố ý kích động đứng lên, cánh tay lập tức đụng phải cái khay trên tay người phục vụ -

“Á-”

Người phục vụ nhanh tay bắt được cái cốc, nhưng một ít nước hoa quả còn trong chiếc cốc đó đổ vào người Kỳ Hinh.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Người phục vụ bị dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Kỳ Hinh khẽ cười: “Không sao!” Ngay sau đó, cô chuyển sang nói với An Vũ Ân: “Rất xin lỗi, tôi đi rửa tay!”

Khi An Vũ Ân nhìn thấy bóng lưng Kỳ Hinh biến mất, thù hận nhanh chóng hiện lên trên mặt, cô ta cười lạnh một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất thả một viên thuốc trắng vào cốc cà phê của Kỳ Hinh, viên thuốc gặp nước liền tan ngay, cô ta cười khoái chí.

Viên thuốc này là thuốc hư thai, chỉ cần Kỳ Hinh uống cốc cà phê này trong vòng ba ngày mới xuất hiện hiện tượng sinh non, cứ như thế, sẽ không ai nghi ngờ cô ta cả.

Cô ta cười lạnh, nhưng nào ngờ, một cặp mắt không có nhiệt dộ trong chỗ tối đã phát hiện hành vi của cô ta từ lâu.

Lúc Kỳ Hinh ngồi vào chỗ, An Vũ Ân khôi phục dáng vẻ trước đó, cô nhẹ giọng nói: “Vừa nãy rất xin lỗi, tôi quá xúc động, cô nói rất đúng, cho dù cô rời khỏi Thiếu Đường, trái tim của anh ấy cũng không đặt ở chỗ tôi.” Cô ta cúi mặt, toát ra vẻ đáng yêu.

Kỳ Hinh thấy cô ta nghĩ thông suốt, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cô sợ An Vũ Ân sẽ tiếp tục u mê không tỉnh ngộ.

“Tiểu thư An, Đường là người đàn ông rất có trách nhiệm, về Tiểu Phong, anh ấy sẽ phụ trách, cô có tính toán gì cho cuộc sống sau này không?” Kỳ Hinh khẽ hỏi, ngay sau đó cầm cốc cà phê lên, từ từ đưa đến bên mép.

An Vũ Ân cố ý tỏ ra thoải mái nhìn động tác của Kỳ Hinh, trong lòng ngày càng sung sướng, chỉ cần cô uống vào – chỉ cần cô uống một ngụm!

Đúng vào lúc này, một cánh tay lớn cứng rắn giữ chặt tay đang cầm cốc của Kỳ Hinh, sau đó giựt chiếc cốc.

“A-” Người kinh ngạc không chỉ có Kỳ Hinh, còn có An Vũ Ân!

Hai người đồng thời nhìn về chủ nhân của cánh tay kia –

Lãnh Thiên Dục mặc quần áo đen, sắc mặc không thay đổi đứng ở đó, dáng người cao lớn, anh không nói một lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, tiến lên từng bước, vươn bàn tay như gọng kìm, mang theo sự tàn nhẫn bóp gương mặt của An Vũ Ân, đổ hết cà phê vào miệng cô ta.

Tiếp theo, giơ tay lên, ném cốc cà phê trống không tạo thành một đường vòng đẹp mắt, rồi rơi xuống vỡ tan.

“Khụ khụ - anh – anh!” An Vũ Ân đột nhiên bị đổ cà phê vào miệng nên sặc, một tay cô ta vỗ ngực, sắc mặt trở nên đỏ ửng.

Kỳ Hinh ngồ đối diện chứng kiến cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, cô đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Dục.

“Lãnh Thiên Dục, anh làm gì thế?” Thật vất vả mới khôi phục hơi thở, An Vũ Ân thẹn quá thành giận gào to tên hắn, đáng chết! Người đàn ông này, phá hỏng chuyện tốt của mình!

Toàn thân Lãnh Thiên Dục tỏa ra sự lạnh lẽo như băng: “Lần sau làm việc gì phải hành động nhanh một chút!”

“Anh, anh nói gì, tôi nghe không hiểu!” An Vũ Ân cố nén sợ hãi trong lòng vội vàng nói.

“Ngàn vạn lần đừng nói với tôi, viên thuốc lúc nãy cô bỏ vào là thuốc bổ!” Lãnh Thiên Dục không chút lưu tình nói.
Bình Luận (0)
Comment