Câu nói cuối cùng của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xụi lơ ở trên ghế, toàn thân cô ta run lên.
Kỳ Hinh nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đi tiến lên: "Tiểu thư An, tuy
rằng tôi không rõ cô và Thiếu Nghị đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây gìơ
mạng người quan trọng hơn, cô phải biết rằng, chỉ cần kéo dài thêm một
phút, mạng sống của Tiểu Phong cũng sẽ bị uy hiếp!"
Lời nói của Kỳ Hinh khiến An Vũ Ân khôi phục ý thức, cô ta nhìn Kỳ Hinh, lại nhìn nhìn Lăng Thiếu Đường, vẻ mặt kích động khác thường, bỗng cô
ta đứng lên: "Các người cho rằng tôi không nghĩ đến chuyện phải liên lạc với Thiếu Nghị sao? Kỳ thực trứơc khi gọi cho Thiếu Đường, tôi đã báo
cho Thiếu Nghị biết trứơc, nhưng mà hắn cự tuyệt, không muốn giúp đỡ.
Trong mắt hắn, Tiểu Phong chỉ là công cụ để hắn lợi dụng thôi, làm sao
hắn có thể giúp đỡ Tiểu Phong đựơc đây?"
Kỳ Hinh mở to hai mắt, cô không tin lời An Vũ Ân nói: "Làm sao có thể
chứ? Làm sao Thiếu Nghị có thể là người như vậy được chứ? Hắn - hắn và
cô đã có con với nhau, thì chắc hẳn hắn sẽ rất yêu quý hai mẹ con cô,
hơn nữa hắn lại là một người lương thiện…”
Lời cuối cùng được nói ra, giọng nói của cô nhỏ dần đi, bởi
vì cô không có đủ dũng khí để khẳng định điều này.
“Hắn là người lương thiện sao? Hắn yêu tôi? Ha ha -” Giống như
đang được nghe một câu chuyện cười hài nhất thế giới, An Vũ Ân
cười thật to, ngay sau đó cô ta đứng dậy, oán hận nhìn Kỳ Hinh, nói: “Kỳ Hinh, cô có biết tôi ghen tị với cô nhiểu như thế nào không? Có biết tôi hận cô nhiều bao nhiều không? Sao cô cứ giả
vờ im hơi lặng tiếng như thế? Lăng Thiếu Đường yêu cô, ngay cả
Lăng Thiếu Nghị cũng yêu cô!”
“Cô – cô nói cái gì? Thiếu Nghị yêu tôi?” Kỳ Hinh lui về phía sau mấy bước, sóng gió như đang nổi lên trong lòng.
“Đủ rồi, Vũ Ân, náo loạn đủ rồi.” Giọng Lăng Thiếu Đường uy
nghiêm, anh tiến lên một bước, kéo Kỳ Hinh vào lòng, nhìn An Vũ Ân bằng ánh mắt sắc bén.
An Vũ Ân bị giọng nói lạnh lùng của anh dọa, nhưng khi nhìn
thấy Lăng Thiếu Đường khẩn trương ôm Kỳ Hinh vào trong lòng,
bỗng chốc lửa giận phun hết ra ngoài: “Cô-”
Cô ta vươn tay chỉ vào mặt Kỳ Hinh.
“Lúc nào cô cũng trưng ra cái bộ dáng nhu mì, giả tạo này, tôi hận bộ dáng này của cô, vì sao những người đàn ông tôi yêu
quý đều yêu cô? Chẳng lẽ cô không biết Lăng Thiếu Nghị yêu cô
đến nỗi định thừa dịp cô mê man chiếm đoạt cô sao?”
“An Vũ Ân, cô vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Ánh mắt Lăng
Thiếu Đường trở nên lạnh lùng đầy sát khí, trên mặt của anh
là một tảng băng lạnh.
Kỳ Hinh cũng ngây dại, đầu óc trống rỗng.
“Thế nào? Bây giờ anh đã hiểu được tâm tư của em trai mình rồi
chứ? Không sai, mấy năm nay tôi luôn ở bên cạnh Thiếu Nghị, cũng
biết rõ hắn nham hiểm thế nào, nhưng mà duy chỉ có Kỳ Hinh
mới có thể khiến hắn làm việc không dứt khoát, thật buồn
cười!”
Lăng Thiếu Đường vừa muốn tiến lên, thì cửa phòng bị một y tá đầy ra.
“Ai cho cô vào đây!” Lăng Thiếu Đường rống to đến nỗi suýt chút nữa làm sập bệnh viện.
Y tá sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân cũng không ngừng
run lên, cô ta sợ hãi nói: “Lăng tiên sinh, thực xin lỗi, Tiểu
Phong… tỉnh rồi!”
Lăng Thiếu Đường vừa nghe cô ta nói xong, dần dần thu hồi biểu
cảm trên mặt, không nói một lời, sải bước đi đến phòng bệnh
của Tiểu Phong.
An Vũ Ân cũng vội vàng đuổi theo, Kỳ Hinh sửng sốt, đi theo hai người.
Ánh mặt trời dịu dàng xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu vào
phòng bệnh, chiếu cả vào sắc mặt tái nhợt của Tiểu Phong.
“Mẹ -” Tiểu Phong nhìn thấy viền mắt của An Vũ Ân đỏ hồng, vô lực kêu lên.
“Tiểu Phong -” An Vũ Ân đau lòng đi lên phía trước nhè nhẹ vỗ về gương mặt cậu.
“Mẹ, mẹ vừa khóc hả? Là vì Tiểu Phong không ngoan sao?” Giọng nói non nớt khiến người ta phải đau lòng.
“Không, mẹ khóc là vì Tiểu Phong đã tỉnh!” An Vũ Ân lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Tiểu Phong chuyển dần ánh mắt sang Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh
đang đứng phía sau, nở nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt nhỏ
nhắn, tái nhợt: “Bố -”
Thân mình An Vũ Ân và Kỳ Hinh đồng thời run lên.
Lăng Thiếu Đường vừa muốn tiến lên phía trước, cánh tay anh bị Kỳ Hinh kéo lại.
“Đường, đừng nói sự thật cho đứa nhỏ biết!” Kỳ Hinh nhẹ nhàng nói, ngay sau đó, con ngươi đen đau lòng nhìn Tiểu Phong nằm trên giường.
Lăng Thiếu Đường vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh, anh
hiểu ý của cô. Kỳ Hinh cũng yêu thích đứa nhỏ này, cho nên
không muốn anh làm tổn thương cậu bé.
Sao anh không hiểu chứ.
“Tiểu Phong, có nhớ bố không?” Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng ngồi
xuống giường bệnh của Tiểu Phong, cúi đầu nhìn Tiểu Phong nói.
“Có ạ, Tiểu Phong rất nhớ bố!” Tiểu Phong dùng sức gật đầu, nói.
“Con ngoan, chờ con khỏi bệnh, bố đưa con đến Disney chơi được không nào?” Lăng Thiếu Đường nhìn Tiểu Phong nói.
Tiểu Phong vui vẻ hẳn lên: “Có thật không ạ?”
“Thật!”
Tiểu Phong cười, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lại tối sầm xuống.
“Sao vậy con?” Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng hỏi.
“Bố ơi, có phải Tiểu Phong sắp chết rồi không?” Tiểu Phong ngây thơ vừa khóc vừa nói.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng cười, bàn tay to mơn trớn khuôn mặt
Tiểu Phong: “Tiểu Phong không được nói bậy, nếu không bố sẽ tức giận!”
Tiểu Phong hít cái mũi nhỏ, nhu nhuận nói: “Vâng ạ, Tiểu Phong
không để bố giận đâu, có bố ở đây, Tiểu Phong không sợ gì
hết!”
“Tiểu Phong ngoan!” Lăng Thiếu Đường đau lòng ôm cậu vào trong
lòng: “Có bố ở đây, Tiểu Phong không phải sợ gì hết, bố sẽ
không để con xảy ra chuyện gì!”
Giọng nói kiên định, chắc như đinh đóng cột.
Dỗ Tiểu Phong ngủ xong, Lăng Thiếu Đường mới đứng dậy, anh cầm
lấy di động, bấm một dãy số, nói: “Lập tức giúp tôi làm hai
việc, thứ nhất phải tìm được Thiếu Nghị, thứ hai treo giải
thưởng một triệu Dollar cho ai có tủy xương hợp với Tiểu Phong!”