Lăng Diệu Hồng không
thể tin được nhìn Giám đốc Lâm, giọng nói run run: "Giám đốc Lâm à, ông
đã cùng tôi gây dựng sự nghiệp tới bây giờ, không nghĩ rằng, ông là
người đầu tiên bán đứng Lăng thị!"
"Không! Lăng lão gia, ngài hãy nghe tôi giải thích, không phải tôi cố ý, tôi - -" Giám đốc Lâm nhanh
chóng hoang mang, ông ta liên tục cầu cứu Lăng Diệu Hồng.
"Không cần nói nữa, bảo vệ!" Kỳ Hinh nhíu mi, trong lòng cũng rất đau.
Vệ sĩ đi tới, yên lặng nghe chỉ thị của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nói chắc như đinh đóng cột: "Thay tôi đưa Giám đốc Lâm ra ngoài!"
"Vâng - -" Vệ sĩ đi đến trước mặt Lâm Đổng, nói: "Giám đốc Lâm, mời - - "
"Cô, cô - -" Giám đốc Lâm vẫn muốn nói thêm, nhưng bị vệ sĩ đưa ra ngoài.
Những người còn lại vô cùng bình tĩnh, bọn họ cứ nghĩ người phụ nữ này nhu nhược, nhưng quả thật không đơn giản.
"Các vị - -" Kỳ Hinh nói lần nữa: "Nếu ai đang ngồi ở vị trí này mà không
tin tưởng vào Lăng thị, hoàn toàn có thể bước ra ngoài, và tôi sẽ thu
mua cổ phiếu trong tay người đó, nhưng tôi muốn nói rõ, khi các vị rời
khỏi đây, lqd đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ giữa Lăng thị với các
ngài, về sau, các vị sẽ không còn cơ hội tham gia bất cứ một hoạt động
đầu tư nào của Lăng thị!"
Toàn thể cổ đông thở dồn dập, tất cả bị áp đảo bởi khí thế của Kỳ Hinh !
**********************************
Bởi vì Kỳ Hinh chính thức tiếp nhận chức chủ tịch tập đoàn Lăng thị, Lăng
Diệu Hồng không còn vất vả như trước, ông tiến hành chỉ đạo ở phía sau,
hơn nữa, Kỳ Hinh vốn hiểu rõ hoạt động của tổng thể Lăng thị, ddlqd lúc
trước Lăng Thiếu Đường cũng cho cô những cơ hội để tích lũy kinh nghiệm, cho nên, giao Lăng thị cho Kỳ Hinh xử lý, Lăng Diệu Hồng tương đối yên
tâm!
Chỉ là, trận đấu này hết sức ác liệt, mà tốc độ lan truyền
quá nhanh không thể tưởng tượng được, những thông tin khác nhau về Lăng
thị ngập tràn trên thế giới, cũng không làm rối loạn thị trường chứng
khoán.
"Đường - -" Kỳ Hinh ngồi ở trước giường bệnh khẽ gọi anh.
Cô không quên lời bác sĩ, nếu có thể kích thích thính giác của Lăng
Thiếu Đường, như vậy khả năng anh ấy tỉnh lại sẽ rất cao.
Cô dừng ở đôi mắt đang nhắm chặt của anh: "Ông xã, anh biết không, mỗi khi em
ngồi ở ghế tựa của anh, em sẽ nghĩ, nếu anh đối mặt với những vấn đề của Lăng thị, anh sẽ làm thế nào. Ông xã, thật sự anh rất xấu, anh cứ nằm
thế này mãi ư?"
Kỳ Hinh thầm thở dài, cô cố nén giọt nước mắt,
nói tiếp: "Đường, hiện tại tình hình Lăng thị rất tồi tệ, em không biết
mình có thể chống đỡ được bao lâu, không có anh ở bên cạnh, em cảm thấy
mệt mỏi quá..."
Lăng Thiếu Đường không động đậy vẫn nằm ở đó, hô hấp đều đặn mà tàn nhẫn.
Kỳ Hinh yên lặng nhìn anh, nhìn anh chan chứa tình cảm, mãi đến khi vang lên tiếng gõ cửa- -
"Kỳ Hinh - -" Một giọng nói nhẹ nhàng của đàn ông vang lên.
Kỳ Hinh nhìn về phía cửa, khuôn mặt dần nở nụ cười ngoài ý muốn: "Hoàn Vũ?"
Đã rât lâu cô không gặp hắn, từ sau lần gặp mặt bạn học, Viên Hoàn Vũ từ
chức ở Lăng thị, về sau không có tin tức. Không nghĩ rằng giờ phút này
hắn lại đứng ở trước mặt cô.
Viên Hoàn Vũ cầm bó hoa và hoa quả
đặt lên bàn cạnh giường bệnh, nhìn Lăng Thiếu Đường nằm ở trên giường,
nói: "Anh ấy vẫn chưa dấu hiệu tỉnh lại ư?"
Kỳ Hinh lắc đầu, khẽ thở dài: "Hoàn Vũ, thời gian lâu như vậy anh đã đi đâu?"
Viên hoàn Vũ khẽ cười, nói: "Sau khi anh rời khỏi Lăng thị thì trực tiếp tới Pháp, ai biết được đi một vòng lại trở về. Kỳ Hinh, những việc liên
quan tới Lăng thị anh đã nghe nói, lần này anh trở về chính là muốn giúp đỡ em!"
"Hoàn Vũ, thật vậy không?" Kỳ Hinh không dám tin hỏi lại.
"Đúng, em đừng quên trước kia ở Lăng thị anh đảm nhiệm chức vụ gì, anh nghĩ
ngoài Chad ra, anh có thể khiến tài chính hoạt động trở lại!" Viên Hoàn
Vũ khẽ nói.
Nếu nói hắn lãng quên Kỳ Hinh, là tuyệt đối không có
khả năng, nhưng hắn cũng biết trong mắt Kỳ Hinh chỉ có một Lăng Thiếu
Đường thôi, hôm nay, khi hắn biết Kỳ Hinh vì Lăng Thiếu Đường mà gánh
vác Lăng thị, hắn không do dự trở về giúp cô! Hi vọng tài năng có thể
giúp đỡ cô!
Kỳ Hinh liên tục gật đầu: "Hoàn vũ, cảm ơn anh!"
Viên Hoàn Vũ nhìn Kỳ Hinh tiều tụy, rất đau lòng, nhanh chóng nói: "Kỳ Hinh, thực ra anh nghĩ, Lăng thị sẽ gặp phải bão táp ra sao, chúng ta có thể
cố gắng giảm tổn thất đến mức thấp nhất!"
Kỳ Hinh bất đắc dĩ gật đầu, không sai, cô hiểu rõ điều này.
Viên Hoàn Vũ nhìn Lăng Thiếu Đường, lại nhìn Kỳ Hinh, một lúc sau, hắn nhẹ
nhàng mở miệng: "Kỳ Hinh, em - - có nghĩ tới không, nếu Lăng Thiếu Đường không bao giờ tỉnh lại, phải làm sao?"
Kỳ Hinh đi đến trước
giường, ngồi xuống, tay nhỏ khẽ vuốt má Lăng Thiếu Đường, giọng nói đặc
biệt kiên định: "Không! Anh ấy sẽ tỉnh lại! Nhất định anh ấy sẽ tỉnh
lại!"
"Kỳ Hinh - -" Viên Hoàn Vũ nghe thấy Kỳ Hinh như vậy lại
càng không chịu được, diện tích tụ máu trong đầu Lăng Thiếu Đường là rất lớn, hắn vừa bác sĩ mới biết được, tỷ lệ Lăng Thiếu Đường có thể tỉnh
lại chỉ ít ỏi tới 30%.
"Hoàn vũ, anh biết không, Đường đã nói với em, anh là người đàn ông của em, là chồng em, là Thượng Đế của em, anh
ấy sẽ dùng thời gian một đời để yêu em, cho nên em tin tưởng nhất định
anh ấy sẽ tỉnh, lqd bởi vì anh ấy chưa thực hiện lời hứa của mình!" Kỳ
Hinh thì thầm, đôi mặt đẹp nhưng lại làm lòng người đau đớn.
Viên Hoàn Vũ thở dài, hắn biết Kỳ Hinh đang cố nén đau lòng, luôn tỏ ra kiên cường, hắn vỗ nhẹ vai Kỳ Hinh, lời nói sâu xa: "Kỳ Hinh, anh biết trong lòng em khó chịu, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố chịu đựng!"
Kỳ Hinh đè nén đau khổ, chậm rãi đứng lên, đối diện với Viên Hoàn Vũ,
ngẩng cao đầu, vô cùng kiên định: "Không, em không thể khóc, nếu em
khóc, Lăng thị sẽ sụp đổ!"
Những lời này của cô, khiến Viên Hoàn Vũ rất rung động!