Con người thường không muốn phải lừa mình dối người. Nhưng thật ra họ lại không hiểu rõ rằng, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, khi đối mặt với chuyện của mình, họ thường cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé đi rất nhiều lần.
***
Vừa đặt chân đến trụ sở chính của Lăng thị, Kỳ Hinh mới chính thức hiểu được thế nào gọi là tòa kiến trúc hùng vĩ.
Tòa nhà cao đến cả trăm tầng khiến người khác có cảm giác bị đè nén, đó là một sự áp lực cực kì lớn, loại áp lực mà không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.
Lúc này, cô cũng biết được rằng sự hiểu biết của cô đối với Lăng Thiếu Đường là cực kì ít ỏi.
Bởi vì, ngày hôm nay cô mới chính thức được nếm trải sự đồ sộ và khí chất mạnh mẽ trên thương trường của Lăng thị, cũng giống hệt như… Lăng Thiếu Đường.
Khí phách cuồng ngạo đầy sức sống!
Khóe miệng Kỳ Hinh cong lên nụ cười lạnh, sàn đá cẩm thạch trơn bóng phản chiếu lại gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt của cô.
- Cô Kỳ, tôi là Tra Đức – trợ lý đặc biệt của anh Lăng, mời cô đi theo tôi!
Kỳ Hinh hơi gật đầu, đi cùng Tra Đức đến bên thang máy tư nhân của Lăng Thiếu Đường.
Nhưng dù chỉ là một đoạn đường ngắn cũng khiến cả Lăng thị rộn ràng hẳn lên.
Kỳ Hinh cúi thấp mặt xuống, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hàng trăm ánh mắt tò mò từ bốn phía đang đổ dồn lên người cô.
Những người đàn ông chăm chú ngắm nhìn cô, từ làn da trắng như tuyết, dáng vẻ thướt tha mềm mại cùng bắp đùi thon dài không chút tì vết dưới chiếc váy.
Còn ánh mắt của những cô gái thì ngoài sự ghen tỵ còn có sự khinh thường và mang thái độ thù địch.
Kỳ Hinh cảm thấy rất đau xót trong lòng, cô rất hiểu ý nghĩa của những ánh mắt đó.
Tình nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa đã trở thành thứ đồ mà tổng giám đốc Lăng độc chiếm!
Cô cắn chặt răng, buộc bản thân mình phải bình tĩnh đối diện, nhất định phải đối mặt mới là biện pháp tốt nhất.
Sau khi chịu đựng những ánh mắt khác thường đang đổ dồn vào người mình, Kỳ Hinh và Tra Đức bước vào thang máy, đi thẳng lên văn phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
- Báo cho anh Lăng biết cô Kỳ đã đến đi!
Tra Đức nói ngắn gọn với thư ký tổng giám đốc.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại nội bộ, cô thư ký nhìn Kỳ Hinh với ánh mắt kỳ lạ, sau đó cô ấy cất giọng: “Mời cô Kỳ vào trong!”
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, đi vào văn phòng của Lăng Thiếu Đường.
Khi cô thư ký đóng cửa phòng, Kỳ Hinh cảm thấy một loại áp lực vô hình ập vào người cô.
Phòng làm việc rộng lớn của Lăng Thiếu Đường về cơ bản được thiết kế và trang trí bằng những màu sắc sắc lạnh, chủ yếu đánh vào thị giác. Cửa sổ hình bán nguyệt dường như phải chiếm đến một phần ba diện tích căn phòng, khi đứng ở đó sẽ có cảm giác như đang cưỡi trên mây, một cảm giác cao cao tại thượng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỳ Hinh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo và ngang tàng.
- Hôm qua cô ngủ ở nhà có ngon không?
Giọng nói gợi cảm vang lên.
Lăng Thiếu Đường đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phong cảnh dưới chân, đôi chân thon dài và rắn chắc của anh đứng hết sức vững vàng, trông cực kì khí thế, tạo cảm giác như bậc vua chúa đang ngạo mạn ngắm nhìn thiên hạ dưới chân mình.
Anh có dáng người cao lớn, dù chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Lòng Kỳ Hinh trầm xuống, cô cố gắng đứng thẳng người lên, rõ ràng không muốn bị khí thế của anh áp đảo.
- Cám ơn anh đã quan tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon!
Lăng Thiếu Đường chậm rãi xoay người lại, dáng người cao lớn của anh dường như che khuất ánh mặt trời bên ngoài. Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sắc bén và hừng hực ngọn lửa nhìn chằm chằm Kỳ Hinh.
Chỉ mấy tiếng không gặp thôi, nhưng anh lại phát hiện ra bản thân mình… hơi nhớ cô!
Kỳ Hinh mặc một chiếc váy màu trắng đến đầu gối, tuy rằng cô không trang điểm nhưng mái tóc dài và xoăn đã làm nổi bật đôi mắt trong như làn nước của cô. Anh lại nhìn xuống chiếc cổ trắng nõn, làn da nhẵn nhụi như tuyết trắng rõ ràng là một kiệt tác của Thượng đế, những đường cong hoàn hảo trên người cô lại càng khiến anh hứng thú.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia tình cảm khác lạ!
Chết tiệt! Dù chỉ như vậy thôi nhưng anh lại phát hiện ra… cổ họng anh khô khốc, anh khát vọng có cô!
Trước ánh nhìn chăm chú của anh, Kỳ Hinh cảm thấy toàn thân nóng lên, cô thấy rất mất tự nhiên.
Cô hơi nhíu mày lại, giọng điệu cũng có vẻ điềm nhiên: “Tôi đã tới đây rồi, hy vọng anh không làm khó cho Thiếu Nghị! Là tôi yêu cầu anh ấy đưa tôi đi!”
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi nhếch lên, anh nở nụ cười khó đoán: “Đúng là có dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, quả là đáng khen!”
- Anh…
Kỳ Hinh bị những lời của Lăng Thiếu Đường làm cho nghẹn họng, cô không biết phải nói gì.
- Lại đây!
Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng đứng bên cửa sổ, anh ra lệnh.
- Không…
Kỳ Hinh bất giác phản kháng.
Còn trong lòng, cô cảm thấy cảm giác bất an đang ngày càng khuếch tán, mỗi lúc một lớn khiến cô không thể khống chế…
- Sao? Cô tới vì muốn biện hộ cho Thiếu Nghị, chẳng lẽ cô không muốn biết hiện giờ cậu ta thế nào rồi à?
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn ác, giọng điệu lạnh như băng của anh đâm thẳng vào lòng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh kinh hãi, dựa vào biểu cảm lúc này của anh thì có thể thấy nhất định Thiếu Nghị đã gặp chuyện gì đó rồi.
Cô đành phải bước lên vài bước, phẫn nộ quát lên: “Anh đã làm gì anh ấy rồi? Chẳng qua anh ấy chỉ giúp tôi thôi, anh…”
Ngay sau đó, Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường kéo mạnh vào trong lòng.
Lăng Thiếu Đường xoay người Kỳ Hinh lại, để cô hướng mặt ra thế giới bên ngoài cửa sổ.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, cô hơi choáng váng vì độ cao này.
Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường siết chặt vòng eo thon gọn của cô, hơi thở nguy hiểm của anh luẩn quẩn bên tai cô.
Kỳ Hinh ưỡn thẳng sống lưng, cô cảm giác thấy sự run rẩy đang chạy thẳng từ sống lưng lên đầu…
- Hinh Nhi…
Giọng nói trầm thấp đầy lưu luyến của anh vang lên, nhưng đôi tay anh đang siết chặt người cô, buộc cô phải đối mặt với phong cảnh bên ngoài từ độ cao cả trăm tầng.
- Anh… anh muốn làm gì?
Kỳ Hinh cảm thấy hai chân mềm nhũn, cô thật sự rất sợ cảm giác choáng váng đầu óc này.
- Hinh Nhi, có biết vì sao tôi lại thích độ cao này không?
Hơi thở đàn ông nồng đậm quanh quẩn trong hơi thở của Kỳ Hinh càng khiến cô cảm thấy hỗn loạn và choáng váng, bầu không khí ái muội bao vây lấy hai người…
Kỳ Hinh nhắm chặt mắt lại, cô không biết gì cả, cũng không muốn biết gì hết.
Bên tai cô vang lên tiếng cười nhẹ, thân hình cường tráng của anh cũng bao trọn lấy người Kỳ Hinh, tạo nên một tư thế đầy mờ ám.
- Vì từ trên độ cao này nhìn xuống là có thể thấy được mọi thứ, có cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình. Hinh Nhi, tôi là người quen nắm giữ người khác, cho nên em đừng tùy hứng làm liều, vượt quá sự nhẫn nại của tôi!
Giọng nói Lăng Thiếu Đường có vẻ mềm nhẹ nhàng lại lộ rõ sự ngang tàng và nguy hiểm…
Sau khi nói xong, cánh tay đặt bên eo Kỳ Hinh lại càng siết chặt hai khiến toàn bộ những đường cong trên người cô như dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, đôi môi mỏng mang theo luồng nhiệt nóng bắt đầu hôn lên mặt cô…
Từ cái trán trơn bóng…
Cánh mũi cao…
Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng…
Rồi thẳng xuống chiếc cổ trắng mê người của cô…
Bờ vai khêu gợi…
Kỳ Hinh mở to đôi mắt đẹp, cô vặn vẹo người, muốn đẩy anh ra…
Anh muốn làm gì?
Anh điên rồi sao?
Sự động đậy của cô càng khiến đôi mắt Lăng Thiếu Đường toát ra sự khác lạ, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Đừng nhúc nhích, em đang khiêu khích tôi đấy à? Hy vọng tôi hành động nhanh hơn ư?”
Nói xong, anh nở nụ cười tà mị, nâng eo cô lên, buộc cô phải cảm nhận rõ dục vọng đang bừng bừng của anh.
Đầu óc Kỳ Hinh như nổ tung, lúc này cô tình nguyện nhảy từ độ cao cả trăm tầng xuống!
- Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu hành vi của tôi khiến anh khó chấp nhận như vậy thì anh chỉ cần nhằm vào tôi là được rồi, đừng làm khó Thiếu Nghị!
- Sao? Cô là người phụ nữ của tôi mà lại dám cầu xin tôi chỉ vì một thằng đàn ông khác ư? Hinh Nhi, làm vậy là không sáng suốt đâu.
Lăng Thiếu Đường lại quay người Kỳ Hinh lại, buộc cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt đen tản ra những tia sáng mãnh liệt…
- Sáng suốt?
Ánh mắt Kỳ Hinh toát lên sự gan dạ, khóe miệng cô nở nụ cười lạnh: “Kể từ khi biết đảo Celebes là của bố tôi, anh nghĩ tôi phải sáng suốt như thế nào đây? Khi nghe thấy chuyện anh muốn thu mua Kỳ thị, anh bảo tôi phải sáng suốt ra sao? Rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ cái gì gọi là sinh nhật vui vẻ! Chẳng qua anh chỉ muốn khoe với tôi rằng anh đang thành công với sự lựa chọn khôn khéo của mình mà thôi. Anh bảo tôi phải sáng suốt thế nào?
- Xem ra không phải cô đến cầu xin tôi tha thứ mà là đến chất vấn và tính sổ tôi à?
Đôi mắt sâu thẳm của Lăng Thiếu Đường trầm xuống, bàn tay to lớn của anh vẫn vây chặt lấy thân hình nhỏ bé của Kỳ Hinh như một loại gông cùm. Anh đưa một tay lên, nắm chặt cằm cô.
- Cầu xin anh tha thứ ư? Haha…
Kỳ Hinh cười lạnh: “Anh lấy nhà họ Kỳ ra để làm nhục tôi, lừa gạt tôi, chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng tôi muốn cầu xin sự tha thứ của anh ư? Đúng là hoang đường!”
- Chậc chậc, cô có biết tôi thích đối xử với những người phụ nữ quật cường thế nào không?
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường như cố tình ánh lên sự thương xót, anh đụng trán mình vào trán cô, hơi thở của đàn ông lập tức vây lấy Kỳ Hinh.
Đôi môi đỏ mọng của Kỳ Hinh hơi run lên, cô mở to mắt đầy sợ hãi, theo dõi nhất cử nhất động của anh.
- Chính là…
Lăng Thiếu Đường chậm rãi lên tiếng, sau đó ánh mắt anh hoàn toàn biến đổi, anh tiến sát lại gần tai cô: “Chinh phục… từ cơ thể đến trái tim!”
Kỳ Hinh kinh hãi ngẩng đầu lên.
Sau đó, anh liền cắn nuốt đôi môi cô, đồng thời cũng nuốt luôn cả sự kinh ngạc và sợ hãi.
Nụ hôn của anh cũng hệt như tính cách của anh, vừa nhanh nhẹn dũng mãnh lại cuồng ngạo, tràn ngập khí phách như muốn cắn nuốt cả người cô!
- Lăng Thiếu Đường… anh điên rồi… đây là văn phòng… hơn nữa… đứng ở đây…
Kỳ Hinh xấu hổ, cô hoảng loạn giơ cánh tay nhỏ bé ngăn chặn người anh lại nhưng chỉ có thể bất lực…
- Sợ bị người khác nhìn thấy à? Yên tâm, ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong đang làm gì đâu!
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy hung ác: “Hơn nữa cô cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình! Cô là tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi, chỉ cần tôi muốn cô ở đâu thì cô cũng đều phải phối hợp với tôi, hiểu chưa?”
Kỳ Hinh cảm thấy trời đất như sập xuống, anh có còn là người không? Anh chính là ma quỷ, một ma quỷ không có trái tim. Trong thế giới của anh chỉ có sự tàn nhẫn và rét lạnh mà thôi!
Nỗi hận thù của Kỳ Hinh càng cổ vũ cho anh, đôi mắt anh cũng dần trở nên thâm trầm như biển cả…
Từ người cô tỏa ra mùi hương thơm nhè nhẹ, hệt như một loại thuốc trợ tình, không ngừng khuấy động dục vọng đang rục rịch trong anh!
Chỉ cần vừa chạm vào Kỳ Hinh, sự tự chủ mà Lăng Thiếu Đường vốn luôn kiêu ngạo giờ bay lên tận chín tầng mây…
- Lăng Thiếu Đường… đủ rồi! Tôi không muốn điên cùng anh! Anh mau buông tôi ra!
Giọng nói nhẹ nhàng mà đậm chất thê lương quanh quẩn trong văn phòng của tổng giám đốc.
Kỳ Hinh dùng hết sức đẩy người Lăng Thiếu Đường ra, đôi mắt đẹp ngập tràn sự tức giận.
Sau đó, Kỳ Hinh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra phía cửa.
Cô không chịu nổi nữa rồi! Thật sự không chịu nổi nữa!
Những lời Lăng Thiếu Đường vừa nói khiến cô cực kỳ tức giận…
Cô cảm thấy khiếp sợ. Dù cô đã biết tất cả mọi chuyện, vậy mà anh còn có thể làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà cứ nhất quyết làm theo ý định của bản thân.
Sao anh có thể như vậy chứ? Thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không có?
Chẳng lẽ anh không muốn giải thích với cô?
Hay là…
Anh cảm thấy không cần phải giải thích với một người như cô sao?
Nghĩ đến đây, trái tim Kỳ Hinh như bị chiếc roi da quất vào…
Cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể!
Cảm giác đau đớn này như một loại thuốc độc, ăn dần ăn mòn lý trí của cô, khiến những suy nghĩ tốt đẹp về anh hoàn toàn tan biến!
Bóng hình xinh đẹp của Kỳ Hinh lao về phía cửa…
Khi thấy Kỳ Hinh cuống quýt như vậy, sự ẩn nhẫn trong đôi mắt Lăng Thiếu Đường lập tức ánh lên sự tàn nhẫn. Anh hơi nhếch miệng lên, nở nụ cười tàn ác, sau đó giơ tay lên…
Cạch!
Khi Kỳ Hinh vừa định mở cửa thì cửa phòng tổng giám đốc đã bị khóa lại.
- A…
Kỳ Hinh kinh hãi, trái tim cô đập dồn dập. Cô kinh hoảng quay đầu lại.
- Sao? Không phải hôm nay cô đến đây là muốn tính sổ với tôi ư? Sao đã đi sớm thế?
Lăng Thiếu Đường bước từng bước chân chậm rãi mà vững chắc lại gần Kỳ Hinh.
Hơi thở của đàn ông sặc mùi nguy hiểm càng ngày càng gần cô…
Kỳ Hinh dựa hẳn lưng vào cửa, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và kinh hoàng.
Cô như một con thú nhỏ bị một con dã thú tấn công, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng lên để đề phòng…
- Lăng Thiếu Đường, không ngờ anh lại là kẻ tiểu nhân như vậy!
Kỳ Hinh mấp máy đôi môi run rẩy, lên án người đàn ông đang ngày càng sát lại gần mình. Cô như cố gắng tìm một điểm dựa, dính sát người vào cánh cửa. Lăng Thiếu Đường nhướn mày, bờ môi thấp thoáng nụ cười xấu xa…
Khi hơi thở của anh bao trùm khắp cả người Kỳ Hinh, anh liền dùng hai cánh tay rắn chắc của mình để vây người cô lại: “Vậy à? Vậy cô nói xem, tôi tiểu nhân thế nào?”
Anh cúi người thì thầm bên tai cô, tham lam hưởng thụ mùi hương trên cơ thể cô.
- Anh… Sao anh không nói với tôi, đảo Celebes… là bố tôi định tặng cho tôi?
Hơi thở của đàn ông phả vào vành tai mẫn cảm khiến cả người Kỳ Hinh run lên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn hấp thụ hơi thở đó.
Cô không thể khuất phục được!
Nhất là khi đối mặt với Lăng Thiếu Đường, cô tuyệt đối không thể khuất phục!
Đây là chiêu trò và thủ đoạn của anh!
Cô tuyệt đối không thể trầm luân như vậy…
Kỳ Hinh cố gắng tránh thoát khỏi hơi thở khiến cô đang run lên.
- Trên thực tế thì hòn đảo đó là do tôi mua tặng cho cô!
Đôi môi Lăng Thiếu Đường lướt qua gò má Kỳ Hinh, giọng nói trầm thấp nhuốm màu dục vọng nhưng vẫn có chút lý trí còn sót lại.
- Anh… đây chính là cách mà anh muốn làm nhục tôi sao?
Khi cơ thể của Lăng Thiếu Đường sát lại gần mình, Kỳ Hinh chẳng còn chút không gian nào để trốn tránh.
Cô thực sự rất hốt hoảng, bởi vì cô phát hiện ra cơ thể cô bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ…
Không được…
Tuyệt đối không thể được…
Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường siết chặt cằm cô, ánh mắt đầy thanh lạnh: “Sao? Cô cho rằng buổi chúc mừng sinh nhật đó chính là cách mà tôi muốn hạ nhục cô sao?”
Chết tiệt, cô lại dám nghĩ như vậy! Những lời đó của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường cảm thấy cực kì thất bại.
Thật ra anh chẳng hề quan tâm đến sinh nhật của Kỳ Hinh.
Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chuẩn bị chu đáo mọi chuyện. Khi thấy sự vui mừng trong mắt Kỳ Hinh, trong lòng anh lại có cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc!
Kỳ Hinh hơi chau mày lại, cố nén cảm giác đau đớn: “Chẳng lẽ không đúng à? Nếu không thì tại sao anh lại không nói với tôi?”
- Có gì khác nhau sao? Đêm đó tôi thấy cô hoàn toàn chìm đắm mà, nhất là… sự hoan ái của chúng ta!
Giọng nói trầm thấp đầy ái muội của Lăng Thiếu Đường vang lên.
- Anh…
Kỳ Hinh nghĩ tới đêm đó, trong lòng lại run lên, mà lúc này hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường cũng lại một lần nữa kích thích cô.
- Anh đã đồng ý với tôi rằng sẽ không động đến Kỳ thị nữa, vậy mà anh…
- Cô bé à, tôi đã cho phép cô báo tin cho nhà họ Kỳ rồi, coi như cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ!
Lăng Thiếu Đường thô lỗ cắt ngang lời Kỳ Hinh! Chết tiệt, lúc này mà cô còn muốn tranh luận đến vấn đề đó!
Không biết! Anh không chịu được nữa rồi!
Kỳ Hinh kinh hãi, sau đó khuôn mặt cuồng ngạo của Lăng Thiếu Đường lập tức sát lại gần cô…
Nụ hôn đầy dục vọng, xen lẫn sự ngông cuồng và bá đạo, cắn nuốt đôi môi Kỳ Hinh…
Thân hình cường tráng đang bừng bừng dục vọng của anh dính sát vào thân hình tuyệt đẹp của cô, những ngón tay thô ráp cũng thuần thục lướt nhanh trên cơ thể mềm mại…
Lăng Thiếu Đường còn hiểu về cơ thể của cô hơn rất nhiều so với bản thân cô…
- Không! Dừng tay lại… A… Lăng… Lăng Thiếu Đường… anh dừng tay lại!
Kỳ Hinh sợ hãi, vặn vẹo người.
Đôi mắt đẹp của cô cũng tản ra những tia sáng mông lung…
Rất kỳ lạ…
Đầu ngón tay anh như mang theo một loại phép thuật kỳ dị nào đó! Đáng ra cô phải ghét bỏ sự đụng chạm của anh mới phải chứ?
Nhưng khi bị bàn tay to của anh trêu chọc, cả người cô lại nóng lên, nóng lên…
Cô kinh hoàng đến mức cảm nhận được rằng cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ngón tay thô ráp của Lăng Thiếu Đường lướt đến đâu, cả người Kỳ Hinh lại run lên đến đó.
Cô có cảm giác như mình đang hóa thành con thuyền chông chênh trên mặt biển… chỉ có thể trôi giạt, không phương hướng…
Hai chân Kỳ Hinh mềm nhũn cả ra, cả người như không còn chút sức lực nào.
May mà có khuỷu tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường đỡ lấy người cô.
- Anh… Đồ đáng ghét…
Kỳ Hinh cố nén sự chấn động trong lòng, cô nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Nhưng làn da trắng như ngọc của cô lại dần trở nên đỏ ửng, hàm răng trắng cũng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, cố đè nén dục vọng trong cơ thể…
Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúc này đã hoàn toàn bị nhuốm màu dục vọng.
Đôi môi anh nhếch lên nụ cười, bàn tay to giữ chặt lấy Kỳ Hinh hơi thả lỏng ra.
Kỳ Hinh cảm thấy bỗng chốc không gian rộng mở hơn nhiều, cô đã thoát được sự “giam giữ” của anh, liền chạy đến một khoảng cách khá an toàn, thở hổn hển.
Nhưng cô cũng không hề thả lỏng cảnh giác, đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Đường đang đứng cách đó không xa!
Cô không biết liệu anh chỉ định tạm thời thả cô ra hay…
Cô càng không muốn ở lại đây nữa. Lúc này anh như một con báo đang săn đuổi con mồi, từng bước giày vò cô…
- Hinh Nhi, cô vĩnh viễn không thoát khỏi tôi, dù thật sự có một ngày tôi thu mua Kỳ thị thì cô cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện đi theo tôi!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười sáng lạn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại hết sức tàn nhẫn và lạnh như băng.
Anh muốn cô hiểu rõ hiện thực trước mắt, muốn cô phải gục ngã, thương tích đầy mình, sau đó ngoan ngoãn quy thuận anh.
- Không… Lăng Thiếu Đường… anh câm miệng lại!
Quả nhiên, Kỳ Hinh bịt hai tai lại, lớn tiếng hô: “Lăng Thiếu Đường… Tôi hận anh… Tôi hận anh đến chết…”
Nghe vậy, ánh mắt cuồng ngạo của Lăng Thiếu Đường lập tức trở nên tàn ác. Mỗi lần đối mặt với Kỳ Hinh, dường như sự tự chủ của anh đều tan biến cả.
Anh lại sải bước lên, duỗi tay kéo chặt Kỳ Hinh lại, rồi đẩy cô về phía bàn làm việc.
- Lăng Thiếu Đường… Anh buông tôi ra… Đồ khốn kiếp…
Kỳ Hinh ra sức đẩy Lăng Thiếu Đường ra, nhưng cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường như một chiếc kìm sắt giữ chặt lấy cô.
Khi đến bên bàn làm việc, Lăng Thiếu Đường vung tay, hất hết tài liệu trên bàn xuống rồi đẩy Kỳ Hinh lên mặt bàn.
Kỳ Hinh cảm thấy cực kì căng thẳng…
Anh muốn… Ở đây là văn phòng…
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường toát lên tia tình cảm mãnh liệt, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Kỳ Hinh hoảng loạn đến cực điểm, ánh mắt mông lung không biết phải làm sao.
Làm thế nào bây giờ? Giờ cô phải làm sao đây?
Cô còn chưa nghĩ ra cách để thoát khỏi ác ma thì tên ác ma đói khát đã bắt đầu hành động.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để quay người cô lại, bàn tay to từ chiếc cằm cô rời dần xuống dưới, đến trước ngực cô, rồi luồn vào bên trong…
- Đừng…
Kỳ Hinh xấu hổ, kêu to lên. Khi nghĩ đến chuyện có thư ký ở bên ngoài, cô lại buộc bản thân không được phát ra những âm thanh nhục nhã.
Lăng Thiếu Đường giả bộ không nghe thấy lời cầu xin của Kỳ Hinh, đôi môi nóng như lửa của anh dường như đang châm lên ngọn lửa trên người cô.
Rốt cuộc cô là một người phụ nữ thế nào?
Lăng Thiếu Đường mê muội hưởng thụ sự thẹn thùng và bất lực của cô.
Chỉ cần vừa chạm vào cô, sự tự chủ của anh đã biến mất không còn tăm hơi, muốn khống chế cũng không thể khống chế nổi…
- Cầu xin anh… đừng ở đây… Tôi cầu xin anh đấy…
Kỳ Hinh bất lực, nước mắt giàn giụa.
Một mặt cô không muốn bản thân trở thành đối tượng để Lăng Thiếu Đường tùy ý hạ nhục, mặt khác, khi cảm nhận được cơ thể đang dần nóng lên, cô rất sợ hãi.
Lăng Thiếu Đường ngước mắt lên, hôn lên những giọt nước mắt của Kỳ Hinh.
Khi thấy Kỳ Hinh bất lực, anh lại không đành lòng…
- Yên tâm, sẽ không ở đây đâu…
Thanh âm thô cát vang lên, không khó để nhận ra anh đang cố nhẫn nhịn.
Khi Kỳ Hinh thấy có chút hy vọng thì cơ thể mềm nhũn của cô đã được Lăng Thiếu Đường bế lên.
- Vào phòng nghỉ của tôi!
Lăng Thiếu Đường nói một câu ngắn gọn làm toàn bộ hy vọng của Kỳ Hinh tan biến.
Đúng vậy, anh sẽ không bỏ qua cho cô!
Anh phải thưởng thức sự xinh đẹp của cô, sao lại buông tha chứ?
Anh thích từng tấc da thịt của cô, lại càng thích nghe những âm thanh đè nén mà ngượng ngùng và yêu kiều của cô.
Chưa từng có một người phụ nữ nào lại có thể dùng những âm thanh đó khiến anh cảm thấy cực kì khoái cảm.
Tệ hơn chính là cả buổi sáng nay, anh chẳng thể chuyên tâm làm việc, vậy nên mới ra lệnh cho tài xế đến đón Kỳ Hinh.
Chỉ một đêm không gặp thôi mà sao anh lại nhớ cô đến mức tưởng như hai người cách nhau cả ba thu?
Nếu anh thật sự hận người phụ nữ này thì anh phải dùng cách thức tàn khốc và thô bạo nhất để giữ lấy cô.
Đáng ra anh phải hành động ngay ở đây, ngay trên bàn làm việc này mà không nhân nhượng đưa cô vào phòng nghỉ mới đúng!
Anh không nên mê luyến hơi thở của cô, mê luyến nhiệt độ cơ thể cô, không nên dịu dàng và trìu mến với cô như vậy...
Nhưng, anh lại...
Nhưng anh lại không đành lòng đối xử thô bạo với cô!
Anh không muốn hành động theo kiểu qua loa đại khái với cô.
Anh biết, nếu anh không đứng dậy, rời sang chỗ khác thì nhất định anh sẽ không khống chế nổi bản thân nữa.
Khi đó anh nhất định sẽ hoàn toàn biến thành một con dã thú sức mạnh kinh người của anh khi đó có thể khiến cho tiếng thét của cô vang vọng, làm cho tất cả mọi người bên ngoài đều nghe thấy.
Nhưng anh lại nhận ra rằng, anh không muốn như vậy...
Anh không muốn có bất kỳ kẻ nào nhìn thấy sự xinh đẹp của cô.
sự ngượng ngùng của cô, sự gợi cảm của cô, cả tiếng thở khẻ yêu kiều của cô nữa...
Chỉ có một mình anh là người có thể nghe thấy, nhìn thấy mà thôi!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười...
Anh đến trước phòng nghĩ, quẹt vân tay, cánh cửa liền mở ra.
Căn phòng được trang trí như phòng trong khách sạn, có cả phòng ngủ, phòng tắm, mọi thứ đều phục vụ cho việc nghĩ ngơi dưỡng sức của Lăng Thiếu Đường.
Chiếc ga trải giường màu đen bằng tơ tằm trải trên chiếc giường lớn, toát lên hương vị của sắc dục.
Nó như một đóa hoa anh túc tươi đẹp, dù biết là có độc nhưng...
Vẫn chui đầu vào lưới...
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh vào trong, sau đó ném cô xuống giường.
- A...
Kỳ Hinh hơi chau mày lại, bị Lăng Thiếu Đường ném xuống khiến cô thấy rất đau.
Nhân lúc cô kêu đau, anh cũng lấn người tới.
Đầu lưỡi dài bắt đầu công thành đoạt đất...
Chiếm lấy từng chút ngọt ngào trong đôi môi cô...
Anh như đang nhấm nháp sự ngọt lành, nụ hôn dần trở nên điên cuồng...
Một lần lại một lần đòi hút hết toàn bộ sự tươi ngọt...
Quần áo trên người Kỳ Hinh bị bàn tay to của Lăng Thiếu Đường cởi ra.
Có thể thấy lúc này anh đã không còn nhịn được nữa rồi.
Dáng người tuyệt mỹ của Kỳ Hinh lộ rõ trên chiếc ga trải giường màu đen, ngập tràn sự quyến rũ và hấp dẫn.
Sự giãy giụa của cô cũng ngày càng yếu dần đi.
Nụ hôn của anh rời đến bên tai cô, hơi thở nồng đậm dục vọng cùng thanh âm khàn khàn thô cát quanh quẩn bên cô...
Sự nguy hiểm và nóng bỏng nhưng cũng đầy gợi cảm này khiến trong lòng cô gợn lên từng cơn sóng.
Kỳ Hinh cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng lại bị cảm giác điên cuồng nhanh chóng khống chế.
- Em vĩnh viễn không thể cự tuyệt tôi, dù là cơ thể em, hay là... trái tim!
Lăng Thiếu đường nói nhỏ, giọng nói như của một phẩm phán đang tuyên án khiến người ra run rẩy.
- Tại sao? Tại sao anh không buông tha cho tôi?
Giọt nước mắt của Kỳ Hinh khẽ lăn dài.
Không không muốn phải làm tù binh của anh.
Nhất là bây giờ.
Nhất là sau khi bị anh xúc phạm!
- Chẳng lẽ em quên rồi à, tôi đã nói rồi, đời này kiếp này em là của Lăng Thiếu Đường tôi! Tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi đâu!
Lúc này Lăng Thiếu Đường thực sự như một con dã thú.
Anh nhanh chóng cởi quần áo của bản thân ra, thân hình cường tráng màu đồng đầy khiêu gợi hoàn toàn lộ ra.
Sau đó, anh lập tức đè lên thân hình trắng như tuyết đang khẽ run rẩy của Kỳ Hinh...
Cả người Kỳ Hinh căng cứng, chẳng lẽ cô không thể thoát được ư?
Thì ra anh biết rõ về cô như vậy!
Tại sao lại như vậy...
Cô không muốn phải sống cuộc sống như vậy!
- Không, không phải! Lăng Thiếu Đường, duyên phận của chúng ta đã hết, sao anh phải khổ sở như vậy chứ?
Kỳ Hinh ra sức lúc đầu, hét khàn cả giọng.
Cuối cùng, cô vô lực, nghẹn ngào: "Buông tha cho tôi đi! Tôi thật sự rất mệt mỏi!"
Kỳ Hinh cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào!
Cô không muốn sống trong thù hận nữa. Chỉ can62anh có thể buông tha cô, để cô sống trong một cuộc sống yên bình là được rồi.
- Không thể, vĩnh viễn không thể!
Đôi mắt đen láy của Lăng Thiếu Đường lóe sáng nư ánh sáng, anh cương quyết tuyên cáo bên tai Kỳ Hinh, làm tan biến mọi hy vọng của cô.
- Em cho rằng duyên phận là do ông Trời định trước à? Tôi nói cho em biết, từ sau khi gặp tôi thì em buộc phải sống như vậy, đời này kiếp này vĩnh viễn em không thể thoát khỏi tôi!
Bàn tay anh nhanh chóng phủ lên bầu ngực mềm mại của cô, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, cô như đang thấy nụ cười của Từ thần.
Ngay sau đó, anh lại điên cuồng hôn cô, chà đạp lên sự mềm mại và thơm tho của cô.
Cơ thể trắng nõn mịn màng của Kỳ Hinh như một con bươm bướm xinh đẹp khiến đàn ông điên cuồng, cơ thể tuyệt đẹp của cô hoàn toàn in rõ trong đôi mắt sâu thẳm của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại càng lúc càng điên cuồng hơn ra sức hưởng thụ sự thơm tho của cô, đồng thời cũng châm lên sự nhiệt tình trong cô.
Kỳ Hinh cong người lên, cô không thể khống chế nổi bản thân nữa...
Đừng!
Cô không muốn bản thân lại trở thành một con người phóng đãng!
Nhưng tại sao...
Tại sai cơ thể cô lại ngày càng rung động, dường như không chịu nổi cảm giác mà anh mạng lại.