“Kỳ Hinh, không phải là em ... yêu Chad đấy chứ?”
Viên Hoàn Vũ dè dặt hỏi.
thật ra anh ta nghi ngờ cũng chẳng có gì khó hiểu. Chad vốn là người lạnh lùng, nhưng mà lại luôn mỉm cười với Kỳ Hinh, điều này khiến ai ai cũng phải nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ.
“Khụ ... khụ ...”
Kỳ Hinh nghe xong liền bị sặc cafe.
“Kỳ Hinh, em sao vậy?”
Viên Hoàn Vũ luống cuống, anh ta không ngờ Kỳ Hinh lại có phản ứng lớn đến thế, vội đứng lên rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
“Học trưởng Viên, em... em không sao!”
Kỳ Hinh bị nghẹn tới nỗi đỏ bừng cả mặt, cô điều chỉnh lại hơi thở rồi nói với Viên Hoàn Vũ.
Viên Hoàn Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.
“Em chỉ là trợ lý của Chad mà thôi, sao anh lại nghĩ bọn em yêu đương gì chứ?”
Kỳ Hinh hơi buồn cười.
Thông qua biểu cảm của Viên Hoàn Vũ, có thể thấy anh ta không biết quan hệ giữa cô và Lăng Thiếu Đường. Như vậy cũng tốt, càng ít người trong công ty biết quan hệ của hai người càng tốt.
“thật à?”
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy vui mừng và hưng phấn, nói vậy là Kỳ Hinh không phải là bạn gái của Chad!
“Học trưởng Viên, anh sao vậy?”
Kỳ Hinh cảm thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của anh ta.
“À, không có gì, không có gì.”
Viên Hoàn Vũ lập tức giải thích.
Anh phải từ từ mới được, anh không muốn mình kích động quá lại khiến Kỳ Hinh sợ.
“À, đúng rồi, tháng này có tổ chức họp mặt bạn cũ, trong đó cũng có những người em quen, lúc đó em nhất định phải tham gia đấy nhé!”
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy chờ mong khi nhìn Kỳ Hinh.
“Vậy à? Họp mặt bạn cũ ư? Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ em không liên lạc gì với mọi người, buổi họp mặt sẽ diễn ra vào lúc nào thế?”
Kỳ Hinh cũng rất có hứng thú.
Viên Hoàn Vũ thấy vậy cũng rất vui vẻ.
“Trong tháng này, đến sát ngày anh sẽ báo với em!”
“Được! Anh đừng quên đấy!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh đầy phấn chấn.
Viên Hoàn Vũ gật đầu, ánh mắt đầy say đắm trước Kỳ Hinh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Kỳ Hinh vang lên.
“Ngại quá, em phải nghe điện thoại đã!”
Kỳ Hinh nhận máy.
“Alo?”
“Hinh Nhi!”
Điện thoại từ đầu kia vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường.
Sau khi nghe giọng nói này, Kỳ Hinh vô thức đứng bật dậy, cô không muốn để người khác biết người gọi đến là Lăng Thiếu Đường.
“Hả?”
cô không biết phải nói gì vào điện thoại.
“Lập tức tới văn phòng của tôi!”
Giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự uy nghiêm.
“Bây giờ ư?”
Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên khi nhìn Viên Hoàn Vũ.
Thấy Kỳ Hinh nhìn mình, Viên Hoàn Vũ liền mỉm cười.
“Có vấn đề gì à? Trong vòng ba phút, em phải xuất hiện trước mặt tôi!”
Lăng Thiếu Đường nói xong liền cúp điện thoại, không để Kỳ Hinh có cơ hội lên tiếng.
“Alo? Này ....”
Kỳ Hinh còn định nói thêm, nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng “Tút..tút..”
Ba phút ư? Trời ơi! Kỳ Hinh vội vàng nhìn đồng hồ.
“Kỳ Hinh, sao vậy? Sao lại trông như mất hồn thế kia?”
Viên Hoàn Vũ cảm thấy sắc mặt của Kỳ Hinh không tốt liền quan tâm hỏi han.
Kỳ Hinh có phản ứng, vội vàng nắm chặt lấy điện thoại.
“Xin lỗi học trưởng Viên, em có việc phải làm rồi!”
Sau đó, cô vội vàng chạy về phía thang máy.
Phía sau là khuôn mặt mờ mịt của Viên Hoàn Vũ.
.......
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã dựa người vào ghế, châm một điếu xì gà, nhìn Kỳ Hinh rồi hờ hững lên tiếng: “Quá ba phút rồi!”
Khóe miệng anh hơi mím lại, giọng nói trầm thấp cùng với khuôn mặt không có biểu cảm gì khi nhìn Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh thở hổn hển, ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa.
“Hinh Nhi, em để tôi phải chờ em lâu hơn nửa phút!”
Khuôn mặt tà mị của Lăng Thiếu Đường có chút không vui.
“Rốt cuộc anh gọi tôi tới đây làm gì?”
Kỳ Hinh cố gắng điều hòa hơi thở rồi nói.
“Lại đây!”
Lăng Thiếu Đường vẫn ngồi yên một chỗ, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, trên khuôn mặt là nụ cười tà mị.
Kỳ Hinh hơi xao động, cô chầm chậm đi về phía anh.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười mê người, sau đó vươn bàn tay to ra, kéo bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh lại.
Sau đó Kỳ Hinh liền ngã ngồi xuống đôi chân rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, hai tay khoác lên bả vai rộng lớn của anh.
“A!”
Kỳ Hinh vội buông tay xuống, đôi mắt cũng hơi hoảng loạn, gò má trắng mịn nõn nà hơi ửng hồng.
Lăng Thiếu Đường bật cười, sau đó anh thu tay lại khiến Kỳ Hinh càng sát lại gần hơn.
“Dù là nhân viên hay tình nhân của tôi thì em cũng phải biết rằng thời gian là rất quan trọng!” – Hơi thở ấm áp của anh quẩn quanh bên Kỳ Hinh.
“Nhưng anh cũng quá ... ưm...”
Kỳ Hinh vừa định mở miệng giải thích thì lại bị đôi môi của Lăng Thiếu Đường bịt kín.