(Chú thích: Chương này ba nhân vật chính là Chúc Ninh Yên, Lục Tư Tranh và Từ Vi nên mình thay đổi cách gọi ngôi thứ 3 cho phù hợp hoàn cảnh.)Buổi thử vai của hội văn hóa diễn ra vào giờ tự học tối thứ năm.
Chúc Ninh Yên mặc một chiếc váy dài màu trắng, trang điểm tinh tế, đứng cùng với những thành viên khác trông càng nổi bật thu hút hơn.
Nhìn các sinh viên ngồi trong phòng học, Chúc Ninh Yên bình tĩnh quét tầm mắt một vòng, khi nhìn thấy Lục Tư Nhiên thì ánh mắt hiện lên ý cười. Nhớ lại phản ứng lần trước của nam sinh này, cô còn lo cậu sẽ không tham gia.
Lục Tư Nhiên là bị Lưu Tranh ép đi bằng được, dọc đường cậu ta còn lảm nhảm với cậu nào là tham gia hội sinh viên rất tốt gì đó, ví dụ như có đàn chị xinh đẹp, còn tổ chức những hoạt động để tích lũy điểm sinh hoạt. Mặc dù phúc lợi không ít nhưng thật sự Lục Tư Nhiên không có mấy hứng thú với lễ kỷ niệm thành lập trường.
Lưu Tranh thấy bạn mình không hứng thú lắm nên tỏ ra thần bí, tiến đến trước mặt Lục Tư Nhiên, nói cho cậu biết một tin tức bí mật mà mình nghe ngóng được, "Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu nhé, Khương Tri rất có thể sẽ ở đội nghi lễ trong lễ kỷ niệm trường đó."
Nghe vậy Lục Tư nhiên liếc mắt, khẽ nhíu mày, "Thật hay giả?"
Lưu Tranh không chút đắn đo lập tức gật đầu, "Đương nhiên là thật, sao tôi lừa cậu làm gì."
Buổi trưa hôm nay, Lưu Tranh họp nhóm tình cờ gặp đội nghi lễ cũng họp ở đó, không ngờ lại trông thấy Khương Tri. Cô gái này đúng là xinh đẹp, dù ngồi ở hàng cuối thì Lưu Tranh chỉ cần liếc mắt một cái là đã trông thấy ngay.
Nghe Lưu Tranh nói vậy, ánh mắt Lục Tư Nhiên lập tức sáng lên, cũng không còn bài xích việc tham gia hội văn hóa nữa.
Sau khi phỏng vấn một hồi, không có gì bất ngờ, Lục Tư Nhiên được chọn. Đáng tiếc là Lưu Tranh bị loại, phó hội trưởng đưa ra lý do là chiều cao không phù hợp, muốn vào hội thì nam sinh phải có chiều cao từ 175cm trở lên.
Vốn dĩ vì nữ thần nên mới đăng ký, hiện tại lại vì chiều cao khiêm tốn mà bị loại, Lưu Tranh tức đến mức muốn ói máu. Trên đường đi về cậu ta phiền muộn dặn dò Lục Tư Nhiên, "Người anh em, đừng quên giúp tôi xin số điện thoại của đàn chị Chúc!"
"Việc này có thể liên quan đến đại sự cả đời của anh em cậu đấy."
Lục Tư Nhiên bất đắc dĩ đáp lại, mãi tới khi cậu ta đi rồi thì tai cậu mới được nghỉ ngơi một chút.
-
Tiết mục mà hội văn hóa chuẩn bị trong buổi lễ kỉ niệm thành lập trường là một vở kịch đề tài nhiệt huyết thanh xuân, nội dung câu chuyện khá cũ. Chính là về một đôi tình nhân trong trường đại học tình cờ quen biết rồi yêu nhau, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn gian khổ, dùng tình yêu cùng cổ vũ nhau đạt được thành công.
Lần này ứng cử viên cho vai chính cũng đều là những sinh viên năm nhất, lần đầu tiên Chúc Ninh Yên nhìn thấy Lục Tư Nhiên đã cảm thấy người này khá khớp với hình tượng của nam chính, cao ráo đẹp trai, nhìn trầm tĩnh lạnh lùng. Nhưng đối với ứng cử viên cho vai nữ chính thì cô có chút không hài lòng lắm.
Người diễn vai nữ chính là thư ký nhỏ trong hội văn học Từ Vi. Cô bé này tuy ngoại hình và điều kiện mọi mặt đều không tệ, nhưng tính cách thẳng thắn ngang ngược, khua tay múa chân đều có cảm giác bản thân hơn người.
Lúc mới khai giảng hội tuyển thành viên, vì Từ Vi có ngoại hình xinh đẹp nên rất nhiều đàn anh trong hội có hảo cảm với cô gái này. Trước mặt bạn học nam Từ Vi tỏ ra rất mềm mỏng, có lúc còn làm nũng đáng yêu, cả đám nam sinh đều vây quanh cô ta.
Trong phút chốc Từ Vi liền giành được sự yêu mến của mọi người, ngay cả vị trí cho vai nữ chính trong vở kịch này cũng giành được, một mình cô ta có số phiếu áp đảo so với những nữ sinh ưu tú khác. Chúc Ninh Yên làm hội trưởng hai năm, cũng coi như có mắt nhìn người chính xác, cô luôn cảm thấy Từ Vi không thật sự đáng tin, tuy nhiên ý kiến của số đông cô cũng không tiện bác bỏ.
-
Ngày đầu tiên dàn dựng và luyện tập tiết mục, là cảnh diễn chung của Từ Vi và Lục Tư Nhiên, diễn phân đoạn người yêu lần đầu nắm tay nhau. Lục Tư Nhiên có vẻ hơi căng thẳng, lúc Từ Vi chủ động nắm tay trước, cậu hơi mím môi, lông mày cau lại, cả người cứng đờ.
Từ Vi lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ là diễn kịch thôi mà, không ngờ nam sinh này lại có thể căng thẳng thành như vậy, cô ta cười nhạo. Một lúc sau Lục Tư Nhiên thu tay về, khuôn mặt có chút hồng hồng nhìn sang nơi khác.
Bên dưới sân khấu Chúc Ninh Yên nhìn hai người diễn cùng nhau, Từ Vi quá mạnh bạo, biểu hiện quá chủ động trong khi đó Lục Tư Nhiên thì dường như ngược lại, vừa nãy khi hai người bọn họ nắm tay đâu có giống đang yêu đương, nhìn như đang bị tra tấn vậy.
Chú ý tới khuôn mặt đỏ ửng của cậu, Chúc Ninh Yên bật cười, chẳng lẽ là vì ngại sao?
Suy nghĩ một chút, cô liền vẫy vẫy tay với nam sinh đang đứng trên sân khấu, Lục Tư Nhiên cau mày đi tới.
"Không phải là từ trước tới giờ cậu chưa từng nắm tay con gái đấy chứ?" Chúc Ninh Yên ôn hòa cười hỏi.
Lục Tư Nhiên lập tức tỏ ra lúng túng, dáng vẻ rất mất tự nhiên ừm một tiếng.
Chúc Ninh Yên liếc mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói, "Đưa tay cậu ra đây."
Lục Tư Nhiên nghe theo, một giây sau bàn tay ấm áp của con gái nắm lấy tay mình, cậu liền nhíu mày, vừa định thu tay về thì Chúc Ninh Yên dùng sức nắm chặt, "Đừng nhúc nhích, tôi chỉ muốn cậu nhanh chóng làm quen thôi."
Là một hội trưởng ưu tú của hội văn hóa, Chúc Ninh Yên chỉ muốn giúp thành viên giảm bớt sự lo lắng.
Cô gái trước mặt cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh, từ đầu tới cuối Lục Tư Nhiên đều cau mày, nhiệt độ lòng bàn tay của cô truyền sang, trong lòng có cảm giác thật khác thường. Cậu theo bản năng nhìn về phía Chúc Ninh Yên, nét mặt cô không có gì khác thường, chắc là do cậu nghĩ nhiều.
Đang nghỉ ngơi trên sân khấu Từ Vi đã sớm chú ý tới hành động của Chúc Ninh Yên và Lục Tư Nhiên, cô ta khinh thường hừ mũi nhẹ, xem thường cách tiếp cận đàn ông của vị đàn chị này.
Mấy phân cảnh sau đó được xem là khá thuận lợi, bận rộn cả ngày xong, Từ Vi định về kí túc xá thay quần áo trước, Lục Tư Nhiên ở bên cạnh liền chạy theo.
Từ Vi nhìn Lục Tư Nhiên vẻ dò xét, kiểu nam sinh nào mà cô ta chưa từng gặp, ngay cả mấy người đàn anh trong hội văn học cũng chủ động tìm cô ta nói chuyện, sau khi nói dăm ba câu sẽ hẹn cô ta đi xem phim.
Vì vừa rồi tập luyện cùng nhau nên Lục Tư Nhiên cảm thấy hai người cũng xem như có quen biết, lịch sự cười cười với cô ta, "Chúng ta cùng nhau về đi, tiện đường."
Từ Vi ngước mắt nhìn, cười nhạt ừ một tiếng.
Từ hội trường biểu diễn đến ký túc xá không xa lắm, đi khoảng mười phút là tới. Dọc đường Từ Vi còn đang nghĩ xem Lục Tư Nhiên sẽ nói gì với mình, nhưng thấy cậu trầm mặc rất lâu, dường như thật sự chỉ đơn giản là tiện đường đi cùng nhau thôi.
Thật ra suy nghĩ của Lục Tư Nhiên rất đơn thuần, hôm nay lúc nhìn thấy Từ Vi cậu liền nhận ra cô gái này có chút quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi, Sau khi nhớ kĩ lại thì cậu nhớ ra Từ Vi là bạn cùng phòng của Khương Tri.
Mấy ngày trước khi tình cờ gặp ở cổng trường, mấy lời vu vơ của bạn cùng phòng ít nhiều cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, Lục Tư Nhiên vẫn nghĩ không thông, vì sao Khương Tri lại ở bên cạnh người như vậy, dù sao cũng không phải là thân phận quá khác biệt sao?
Lúc hai người đi ngang qua quán trà sữa, Từ Vi muốn mua một cốc, Lục Tư Nhiên đi cùng cô ta, thấy cô gái này gọi một ly trà sữa hokkaido thạch pudding, cậu suy nghĩ một chút rồi bảo nhân viên của hàng làm thêm ba ly giống vậy, thanh toán tiền cùng nhau.
Từ Vi nhíu mày nói cảm ơn với cậu, nghi ngờ hỏi: "Mua nhiều vậy? Cậu cũng uống à?"
Lục Tư Nhiên cười cười, ngại ngùng sờ gáy, "Cậu có thể mang về chia cho các bạn cùng phòng."
Mỗi người một ly, vậy thì Khương Tri cũng sẽ có phần.
Nghe vậy, trên mặt Từ Vi hiện ra nụ cười kì quái, trong ánh mắt hiện lên sự xem thường. Chưa nói đến quan hệ của cô ta với ba người cùng phòng, Lục Tư Nhiên không phải thật sự có ý với cô ta đấy chứ? Còn muốn lấy lòng bạn cùng phòng của cô ta.
Có lẽ sợ Từ Vi hiểu lầm, Lục Tư Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi thêm, "Tôi nghe nói cậu và Khương Tri là bạn cùng phòng, quan hệ của hai người thế nào?"
Bỗng nhiên nghe được tên Khương Tri từ trong miệng cậu, nụ cười trên mặt Từ Vi nhất thời cứng đờ, ánh mắt dần lạnh đi, im lặng một lát cô ta cười nói, "Tôi với cậu ấy quan hệ không tồi, còn là bạn tốt đấy."
Nghe vậy mắt Lục Tư Nhiên liền sáng lên. hơi ngại ngùng mỉm cười, "Tôi muốn hỏi một chút, cậu ấy đã có bạn trai chưa?"
Mặc dù Khương Tri đã nói với cậu một lần nhưng Lục Tư Nhiên chưa hoàn toàn tin tưởng, trong trí nhớ của cậu ta điều kiện gia đình Khương Tri không tốt lắm, càng không có họ hàng nào giàu có, cũng lo rằng suy đoán của bạn cùng phòng là thật.
Nghe Lục Tư Nhiên hỏi, khóe môi Từ Vi hơi cong lên, trong lòng thì cười gằn, hóa ra Lục Tư Nhiên có dụng ý này, nhiệt tình với cô ta nửa ngày là vì Khương Tri.
Cũng không biết con bé họ Khương kia có gì tốt, chẳng qua là giỏi đóng giả một chú thỏ trắng ngây thơ mà đàn ông nào cũng yêu thích.
Nhẫn nhịn trong lòng, Từ Vi khẽ cau mày, giống như đắn đo, sau đó nghiêm túc hỏi: "Bạn trai của Khương Tri có nhiều lắm, cậu hỏi người nào?"
Cô ta vừa dứt lời, Lục Tư Nhiên sửng sốt, nét mặt có chút kinh ngạc nhìn Từ Vi, "Cậu nói gì?"
Từ Vi tỏ ra ngây thơ vô hại, "Có điều bạn trai mới đây của Khương Tri đối xử với cô ấy rất tốt, một cái váy của cô ấy cũng giá mấy vạn."
"Người kia là công tử nổi danh ở thành phố này, có tiếng là ăn chơi, nghe Khương Tri nói, người bạn trai này của cô ấy ra tay rất hào phóng, mỗi tháng cho cô ấy tiền chi tiêu không ít chữ số 0."
Mặc kệ ánh mắt kinh hãi của nam sinh bên cạnh, Từ Vi vẫn tự nhiên nói, "Cậu không biết đó thôi, bọn họ đã sớm ở chung rồi."
Từ Vi giả bộ như vô tình nói ra, nhìn dáng vẻ cứng đờ của Lục Tư Nhiên, nụ cười trên môi cô ta càng sâu, trong lòng chứa đầy cảm giác châm biếm.
Khương Tru không phải là gái được đại gia bao nuôi sao? Tên họ Lục này thích cô ta tới vậy?
Trong lòng cậu không muốn tin rằng suy đoán của mình lại được khẳng định như vậy, Lục Tư Nhiên cau mày, "Bọn họ quen biết thế nào?"
Từ Vi nói chậm rãi hơn, không rõ ý tứ, "Nếu cậu đã đoán được thì sao còn muốn hỏi việc này."
Trong đầu Lục Tư Nhiên ầm một tiếng, cả người như bị đóng đinh tại chỗ, cậu không thể tin được Khương Tri lại là người như vậy.
Nghe giọng điệu của Từ Vi, mỗi câu mỗi chữ đều tiết lộ Khương Tri được người ta bao nuôi rồi.
Cô gái bên cạnh vẫn cười nhạt, miệng còn không ngớt lời khen bạn trai của Khương Tri tốt. Từ đầu đến cuối Lục Tư Nhiên đều tỏ ra lạnh lùng, đợi tới khi đưa Từ Vi về đến cửa kí túc xá nữ,cậu mới nặng nề nói một câu, "Chuyện này cậu đừng nói cho người khác biết."
Nghe vậy, Từ Vi nhíu mày, chuyện gì? Chuyện Khương Tri bị bao nuôi? Cô ta liền cười dịu dàng, hiểu ý nói: "Đây cũng không phải chuyện vinh hạnh gì, tôi là bạn của cậu ấy chắc chắn sẽ không nói với người khác."
Lục Tư Nhiên nghiến răng, vẻ mặt trầm xuống, quay lưng bỏ đi.
Đợi tới khi bóng lưng người kia biến mất, nụ cười trên mặt Từ Vi cũng từ từ tắt, cô ta bình thản đứng tại chỗ, sau đó cầm bốn ly trà sữa trong tay ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay không có đường, ngày mai nhé. Mọi người đừng vứt bỏ tôi T^T Ngày mai có đường!!
- ------------
Sun: Tôi không chỉ muốn vứt bỏ tác giả, tôi còn muốn cầm dao đuổi chị:) Chị còn không mau chém chết con Từ Vi kia đi à, rồi cả "Lục mất não" gì gì đó nữa lượn sớm cho khuất mắt đeeeeeee