Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#07.03.2022
Dư Thính đem kế hoạch nói lại cho Hạ Thất TỊch, Hạ Thất Tịch hỏi ý kiến của mẹ Hạ, mẹ Hạ không hề do dự mà đồng ý.
Được sự đồng ý của mẹ Hạ, bước tiếp theo của kế hoạch cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Dư Thính đi khắp nơi thu thập các thông tin về những vụ trộm cắp tài sản, quyết tâm tống tên cặn bã kia vào tù ít nhất là 3 năm. Trong nhà cô đồ quý giá rất nhiều, cô dám chắc ông ta sẽ động lòng tham.
Dư Thính viết từng bước ‘câu cá’ ra giấy, sau đó gửi cho Yến Từ xem qua, xác định kế hoạch không có lỗ hổng thì mới chính thức thực hiện.
Khi thương thế của mẹ Hạ ổn rồi sẽ trực tiếp đến Dư gia nhận công việc.
Biệt thự Dư gia được xây ở nơi cao nhất của ngọn núi thịnh vượng nhất. Từng viên gạch ngói, từng một gốc cây đều do các danh nhân nổi tiếng làm ra, chỉ dăm ba câu đơn giản không thể lột tả hết vẻ đẹp xa hoa của nơi này.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy phòng ở của hai người, mẹ Hạ và Hạ Thất Tịch lập tức há hốc mồm.
Mẹ con họ biết nhà Dư Thính rất giàu, nhưng không ngờ lại xa hoa như vậy, gia đình hào môn trong phim thần tượng nói thật chỉ là một căn nhà xí của nhà Dư Thính thôi.
“Ối ồi ôi, vợ à, em được đi làm ở đây quả nhiên là sung sướng.”
Khi âm thanh cảm thán ồn ào của người đàn ông vang lên, nét mặt ngạc nhiên của hai mẹ con dần trở nên xấu hổ.
Sở dĩ Dư Thính đồng ý cho cha Hạ tới đây là vì mục đích để ông ta ghen tỵ đỏ mắt.
Quả nhiên, tên đàn ông chưa hiểu việc đời này ngó trái nhìn phải lung tung ở đại sảnh, sờ trên sờ dưới, tham vọng dưới đáy mắt hiện lên rõ ràng.
Dì Tô nhìn ông ta lộ rõ vẻ khinh thường nhưng không thể nói thẳng ra, liền quay lại gương mặt vô cảm nhắc nhở: “Tiên sinh, đó là bình sứ Dư tổng nhà chúng tôi yêu thích nhất, mong ngài đừng đụng vào.”
“Dư tổng?”
“Dư Dung.”
Cha Hạ lập tức trừng lớn đôi mắt: “Nhà, nhà giàu số một Dư Dung?”
Dì Tô nhẹ gật đầu.
Ông ta vội vàng thu lại bàn tay đang sờ loạn, trong lòng âm thầm tặc lưỡi một phen, đồng thời lại sinh ra cảm giác hận thù nồng đậm với Dư gia.
Cái nhà này cho dù là một món đồ nhỏ đem bán cũng đủ sống thoải mái cả nửa đời người, nhưng nhìn người ta xem, mấy cái bình sứ đắt tiền họ còn chẳng thèm quan tâm.
Trong chốc lát cha Hạ liền khom lưng với Dư Thính: “Cháu xem vợ và con gái chú đều sống ở đây hết rồi, chỉ còn mình chú ở một mình bên ngoài thì không hay lắm, nếu không, cháu… Cũng cho chú một công việc ở đây đi? Việc gì chú cũng đồng ý, quét rác đào đất cũng không thành vấn đề!”
Lời vừa nói ra, hai mẹ con liếc nhau, đồng thời xấu hổ cúi thấp đầu.
Dư Thính im lặng không nói, vẫn là mẹ Hạ kéo tay áo ông ta, “Anh đừng làm nhà người ta khó xử…”
“Có gì mà khó xử chứ.” Cha Hạ thay đổi sắc mặt, không kiên nhẫn hất tay mẹ Hạ ra, “Hai mẹ con bà ở chỗ tốt như vậy sống tới đời, để mình tôi chịu khổ bên ngoài? Bà nằm mơ đi.”
Mẹ Hạ càng thêm xấu hổ, cẩn thận nhìn sắc mặt Dư Thính.
Rốt cuộc cha Hạ cũng phát hiện thái độ của mình không đúng, lập tức cười nịnh nọt, “Nếu trước kia chú có làm gì sai với cháu thì mong cháu bỏ qua, cháu xem, chú là cha ruột của Thất Tịch, chú cùng mẹ nó cũng không ly hôn, nếu sống riêng chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán. Tiền lương không cần trả quá cao, chỉ cần cho chú được ở lại đây thôi, chú chủ yếu là muốn ở cùng với gia đình mình, cháu xem coi được không?”
Ông ta biết rõ Dư Thính chỉ là một con nhóc, không có chính kiến rõ ràng, cộng thêm việc Hạ Thất Tịch là bạn của cô, chẳng sợ sẽ bị từ chối.
Quả nhiên, đầu tiên Dư Thính hơi nhíu mày tỏ vẻ khó xử, sau đó lại giả vờ bàn bạc lại với dì Tô, cuối cùng mới gật đầu đồng ý, “Được rồi, nhưng mà ông phải đồng ý với tôi, không được đánh đập Hạ Thất Tịch và dì Hạ nữa.”
Cha Hạ lộ vẻ mặt vui mừng, liên tục gật đầu: “Được được được, chuyện ngày hôm đó là do chú uống say, sau này chắc chắn chú sẽ không bọn họ nữa, công việc chú sẽ cố gắng hoàn thành tốt.”
“Ừ, về tiền lương thì dì Tô sẽ trao đổi với ông.”
Dư Thanh nói xong thì chuẩn bị xoay người đi lên lầu.
Hạ Thất Tịch thừa cơ lúc cha Hạ không chú ý, lén đi theo sau Dư Thính.
“Thính Thính…” Hạ Thất Tịch nhỏ giọng kêu cô.
“Sao cậu… Lại cho ông ta tới đây làm việc?”
Hạ Thất Tịch không muốn ở cùng chỗ với ông dù chỉ một giây, lại sợ ông ta sẽ phá hoại kế hoạch đã định trước, lại càng sợ ông ta đem lại phiền phức cho Dư gia.
Dư Thính kéo Hạ Thất Tịch vào phòng ngủ, nói: “Nếu tớ không đồng ý cho ông ta làm việc ở đây, có thể ông ta sẽ uy hiếp mẹ cậu trộm đồ cho ông ta. Cậu thử nghĩ xem, nhà tớ với nhà cậu cách nhau xa như vậy, nếu ông ta không ở đây thì chắc chắn sẽ lợi dụng mẹ con cậu để chiếm của hời.”
Hạ Thất Tịch sửng sốt, đúng là cô không nghĩ tới vấn đề này.
Với tính tình ích kỷ của ông ta mà nói, 100% sẽ lợi dụng mẹ con cô để thoả mãn lòng tham không đáy của ông ta, có khi mẹ con cô lại phải gánh hết tội trạng ông ta gây ra.
Kế hoạch ban đầu của Dư Thính là không ngừng dụ dỗ cha Hạ rơi vào bẫy rập, nhưng mà so với việc đợi ông ta chủ động sập bẫy, không bằng đem “miếng mồi ngon” đặt ở trước mặt ông ta, đồng thời cũng bảo vệ được cho hai mẹ con Hạ Thất Tịch.
“Thất Thất, cậu đừng sợ sẽ gây phiền phức cho tớ, lúc trước tớ đối xử với cậu không tốt, bây giờ coi như tớ đang đền tội đi.”
Trong mắt Dư Thính lấp lánh ánh nước, cầm chặt tay cô mềm mại nũng nịu.
Hạ Thất Tịch có chút phức tạp, cô chưa bao giờ nghĩ đến cô gái đanh đá từng làm khó dễ cô khắp nơi, lại có ngày cứu vớt cuộc đời cô.
“Thật ra… Từ trước đến giờ tớ không hề trách cậu đâu.” Hạ Thất Tịch không khống chế được, hốc mắt đỏ lên.
Trong quá khứ, cô chỉ biết âm thầm mà ngưỡng mộ Dư Thính.
Ngưỡng mộ cô được sống theo ý mình, ngưỡng mộ cô dám yêu dám ghét, không chút sợ hãi. Cho dù là bắt nạt người khác, cũng là bắt nạt một cách quang minh chính đại. Không giống người bạn tên Anna kia, chỉ dám đánh lên sau lưng.
Hạ Thất Tịch vừa cô, Dư Thính cũng khó chịu theo.
Cô cho rằng Hạ Thất Tịch là nữ chính Mary Sue yếu đuối vô dụng, lúc nào cũng nói xấu cô với nhóm chị em. Nhưng mà, Hạ Thất Tịch so với những nữ sinh cùng lứa lại kiên cường hơn rất nhiều, ít nhất… Cô đã vô cùng nỗ lực để thoát khỏi cuộc sống khốn nạn hiện tại.
“Muốn, muốn ôm một cái không…”
Dư Thính dang tay ra, trong mắt lập lòe ánh nước.
Hạ Thất Tịch hơi sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng, “Nhưng mà nếu tớ ôm cậu, Yến Từ sẽ ghen.”
“Cậu ấy cũng không biết chuyện này.” Vừa nói xong, Dư Thính vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng bừng, “Không đúng không đúng, tớ, tớ ôm cậu thì liên quan gì đến cậu ấy chứ.”
Huhu, sao tự nhiên cô lại nói ra mấy lời kỳ quái như vậy chứ.
Đến khi Hạ Thất Tịch tiến tới ôm cô, vậy mà Dư Thính lại thấy hơi chột dạ, chớp mắt vài cái: Nếu Yến Từ biết được… Thì có ghen không ta?
Toang rồi.
Cô đang rất kỳ lạ, cô thật sự rất không bình thường, không ngờ cô lại đang để đến cảm giác của Yến Từ?!!!
….
Hai mẹ con Hạ Thất Tịch đã chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt từ trước khi đến Dư gia, cha Hạ không mang theo đồ nên phải vòng về nhà một chuyến.
Rất nhanh dì Tô cũng đã sắp xếp xong phòng ở cho họ.
Bà biết Hạ Thất Tịch với Dư Thính là bạn bè, nhưng phép tắc là phép tắc, không thể tuỳ tiện phá lệ, miễn cho những người khác bất mãn, cho nên họ phải sinh hoạt cùng những người làm việc khác ở Dư gia.
Chờ đến buổi tối, Dư Thính lén lút dẫn Hạ Thất Tịch đến phòng ngủ của mình.
Giường cô rất lớn, cho dù ba người nằm lên cũng còn khá thoải mái. Dư Thính lấy ra một cái chăn mới, lại đưa thêm cho Hạ Thất Tịch một cái gối ôm và một thùng đồ ăn vặt, còn có đủ món đồ chơi khác nhau.
“Cậu muốn chơi cái nào?”
Từ nhỏ đến lớn Hạ Thất Tịch chưa bao giờ thấy nhiều đồ chơi đến như vậy, ngây ra vài giây rồi lắc đầu, “Kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, Thính Thính không lo lắng chút nào sao?”
Dư Thính bất lực: “Dù sao tớ cũng thi được điểm cao, để nói sau đi.”
Hạ Thất Tịch ân cần khuyên nhủ: “Cậu không thể như vậy được, năm sau đã lên lớp 12 rồi, Yến Từ chắc chắn sẽ vào đại học Thanh Hoa, nếu cậu không đậu một trường đại học nào đó ở thành phố Kinh thì rất khó mà gặp mặt Yến Từ đó.”
Sao, sao tự nhiên lại nhắc tới Yến từ??
Dư Thính đỏ mặt trong chốc lát, cũng tiếp thu được những lời này của Hạ Thất Tịch.
Cô nói không sai, với thành tích của Yến Từ thì chắc chắn sẽ có một vé vào đại học Thanh Hoa.
Hiện tại thì điều kiện của Yến Từ phù hợp với khoa Vật Lý của Thanh Hoa nhất, đãi ngộ của trường cũng không tệ, chỉ có tên ngốc mới từ chối. Khoảng cách từ thành phố Giang đến thành phố Kinh, nói gần không gần, nói xa không xa. Nếu sau khi thi tốt nghiệp cấp 3 không, nếu không vào đại học cùng một thành phố, đúng là rất khó để gặp nhau…
Nghĩ như thế, đột nhiên Dư Thính lại thấy hơi buồn buồn.
Cô ủ rũ cụp mắt, mái tóc xõa tung cũng héo úa không còn sức sống, Dư Thính uỷ khuất mè nheo, “... Nhưng mà việc thi đậu đại học ở thành phố Kinh đối với tớ khó như hái sao trên trời.”
Thành phố Kinh là “cường quốc học tập”, tiện tay chỉ đại một trường đại học nhỏ nhỏ nào đó thì cũng quá tầm tay của cô. Cho dù hiện tại cô có cố gắng bao nhiêu, thì cũng khó mà thi đậu.
Hạ Thất Tịch chống cằm nhìn cô: “Vậy cậu không nghĩ tới tương lai sao?”
“Có nghĩ đến.”
“Cậu nghĩ gì thế?”
Dư Thính tùy tiện nói: “Bỏ tiền vào đại học, lấy sơ sơ một cái bằng tốt nghiệp nào đó, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty Dư gia chọn đại một vị trí, mỗi ngày chỉ ăn ăn uống uống, thỉnh thường đi vòng quanh thế giới ngắm soái ca.”
Hạ Thất Tịch: “...”
Đúng là một tương lai an nhàn, làm người ta hâm mộ đến chết.
“Cậu không có ước mơ của chính cậu sao?”
“Có chứ.” Dư Thính gật đầu, “Sống hơn hai mươi tuổi.”
Hạ Thất Tịch lần nữa cạn lời.
Cô vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi thăm: “Vậy còn cái gì khác ngoài việc sống hơn hai mươi tuổi không? Hết rồi hả?”
“Không biết.” Dư Thính xé một bịch bánh khoai tây chiên, “Chưa nghĩ ra.”
Ước mơ chỉ là để cho bản thân người nghèo tự khích lệ bản thân, cô có nhiều tiền vậy, muốn có ước mơ để làm gì chứ. Nếu mà có, thì cô muốn có một hành tinh mang tên cô.
Hạ Thất Tịch nói không ra lời, cuối cùng chỉ biết khô khan mà khuyên nhủ, “Con gái phải có ước mơ, khát vọng, và suy nghĩ của chính mình, giống như tớ, tớ muốn trở thành một giáo viên, hoặc mở một ngôi trường của riêng mình, thu nhận tất cả các học sinh nữ, gia đình có hoàn cảnh khó khăn sẽ không thu học phí, đảm bảo cho tất cả cô gái trẻ đều được đi học đầy đủ.”
Cô đã từng ăn qua trái đắng, đến cả việc bình thường như cắp sách đến trường, cô cũng phải đấu tranh khó khăn lắm mới giành được cơ hội đi học. Nếu có thể, Hạ Thất Tịch nguyện ý dành ra hết mọi thứ để giúp đỡ tất cả những cô gái có hoàn cảnh giống cô, ít nhất cũng phải giúp họ không sống một cuộc đời khó coi như cô trong quá khứ.
Hạ Thất Tịch rơi vào trạng thái mơ mộng, trên mặt không nhịn được nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên Dư Thính bỗng nhớ tới nội dung trong truyện tranh, hình như là cô hại Hạ Thất Tịch phải đi làm giáo viên ở một ngôi trường nghèn nàn sâu trong núi, Quý Thời Ngộ cũng vì thế mà hận cô thấu xương, theo tình hình bây giờ… Không lẽ là Hạ Thất Tịch chủ động muốn đến đó dạy học?
“Bây giờ tớ có ước mơ rồi.”
“Hả?”
“Đầu tư cho ước mơ của cậu, chỉ cần cậu nói là muốn dạy học ở nơi nào tớ sẽ mở trường học ở nơi đó.”
Giọng điệu Dư Thính ngang tàng, thành công làm Hạ Thất Tịch khiếp sợ.
Nói đến đây, Dư Thính bỗng nhớ tới cô còn chưa đem những thay đổi trong kế hoạch báo cho Yến Từ, dù sao Yến Từ cũng là người vạch kế hoạch, cậu có quyền biết mọi chuyện.
“Chờ một chút, để tớ gọi cho Yến Từ đã.”
Dư Thính lấy điện thoại trên gối đầu, nhanh tay lẹ mắt tìm được dãy số quen thuộc, nhấn gọi.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Dư Thính nằm ấp trên giường đong đưa hai chân, giọng nói không khống chế được có chút mềm mại, “Yến Từ, cậu đang làm gì vậy?”
Đối phương im lặng một chút rồi nói: “Nói chuyện điện thoại với cậu.”
“...” Ass, lần nào cũng trả lời y như vậy.
“Hôm nay đổi thành gọi điện chúc ngủ ngon?”
Giọng nói thiếu niên nhiều thêm vài phần trêu ghẹo.
Sau khi ngày đó qua đi, mỗi buổi tối Dư Thính đều nằm canh đúng giờ sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Yến Từ, đúng là khổ thân cô quá mà.
“Không có, tớ muốn thông báo cho cậu biết, tớ đã để cha của Hạ Thất Tịch đến nhà tớ làm việc.”
“Ừm, nhất định phải tạo ra những miếng mồi lớn, dụ ông ta cắn câu.”
“Biết rồi, tớ…”
Dư Thính đang muốn chào tạm biệt thì Hạ Thất Tịch bỗng nhiên hô to, “Thính Thính, cơ thể cậu thật mềm nha, tối nay tớ phải ôm cậu ngủ mới được!”
Cạch.
Cô nhấn kết thúc cuộc gọi, nhìn Dư Thính đang ngây người cười âm hiểm.
Không chỉ Dư Thính, Yến Từ ở bên kia cũng đang ngây người.
Cơ thể mềm mại thì liên quan gì đến việc tối nay phải ôm ngủ?
Yến Từ nhìn màn hình tối đen, lâm vào hoảng hốt, cho đến khi lên giường chuẩn bị ngủ cũng không đoán ra tại sao Hạ Thất Tịch lại cố ý nói câu đó.
Đã lâu rồi Yến Từ không nằm mơ.
Từng giọt mưa tí tách rơi xuống mái hiên, trong màn đêm nặng nề u ám đó, cậu ôm cô khóc cả đêm, cơ thể cô rất mềm mại, cho dù đã qua nhiều năm nhưng cậu vẫn nhớ rõ nhiệt độ ấm áp trong ngực.
Yến Từ chợt mở mắt.
Ngoài cửa sổ, những đám mây đang bồng bềnh trôi chầm chậm, cậu nhắm mặt lại, ôm hồi ức rơi vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Người nghèo: Cô có phải là con người không vậy hả?!
Thính Thính yên tâm, Yến Từ sẽ không ghen, với EQ của cậu ấy thì chỉ nghĩ là Hạ Thất Tịch có vấn đề mà thôi, hahaha.
Ước mơ sau này của Dư Thính là, cô muốn trở thành một nàng công chúa nhỏ!!