Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch

Chương 51

Đầy tớ được đào tạo như thế nào

“Chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, em ăn tạm mấy thứ này đi, chẳng biết em thích gì nên mua hơi nhiều.” Chàng trai xách một túi đồ ăn bự trở về, vừa nói vừa lấy ra một lon cola.

La Tường cười hì hì muốn nhận đồ uống, dĩ nhiên bị đối phương ngăn cản…

Đối phương chỉ hai tay cậu, “Người tàn tật bậc hai, xin ngồi yên một lát.”

Tên này đến cùng là thích mình hay ghét mình vậy hả, La Tường chua xót nghĩ. Kết quả một giây sâu, chàng trai bật nắp lon, đưa tới trước mặt La Tường, “Uống đi.”

“Tới gần chút nữa…” Người nào đó vừa cho một tia nắng đã xán lạn cả người lại bắt đầu được nước làm tới, trong lòng vui đến nở hoa.

Thành công uống hết nửa lon, lại ra hiệu đối phương thay mình chùi miệng, xém nữa thì chết khát lão tử.

“Ừm, tui muốn ăn cái này, cái này, cộng thêm cái kia.” Đã có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, La Tường đại nhân được phục vụ rất thoải mái đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn vênh mặt sai khiến.

Toàn bộ quá trình Diệp Khâu Phong vẫn kiên nhẫn giữ vững chất lượng phục vụ hoàn hảo, đã không than phiền, càng không buông tay mặc kệ. Mà là dịu dàng, cẩn thận, không hề phàn nàn đút cho La Tường ăn cái nọ cái kia, còn phụ trách lau miệng rót nước và nhiều thứ khác cho đối phương.

Người này nhất định thiếu người kia rất nhiều tiền, y tá A nói với y tá B. Không phải, nhất định là thiếu rất nhiều tình! Y tá B cười đầy thâm ý.

Đến đúng 5 giờ, La Tường rốt cuộc truyền xong nước. Trong nháy mắt y tá rút cây kim có không ít máu cấp tốc ứa ra, vội vàng lấy miếng bông đè lên. Diệp Khâu Phong vừa giúp cậu ấn miếng bông vừa nói, “Sao chỉ chích cái lỗ nhỏ như vậy mà em cũng chảy máu nữa!”

“Lão tử là thanh niên nhiệt huyết.” La Tường không ngại cho đối phương thừa cơ nắm tay mình, “Đau lòng?”

“Đừng trêu ghẹo anh.” Đối phương mặt không thay đổi nhìn cậu, nói.

“Mịa, ai trêu ghẹo anh!”

“Em!”

“Ở đâu khi nào làm sao.”

“Vừa rồi ở đây bằng ngôn từ.”

… La Tường bị đối phương nắm tay, hai người hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng truyền nước. Các y tá nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tiễn được hai đứa dở hơi. Các bệnh nhân cũng thở phào, rốt cục có thể im lặng nghỉ ngơi…

Quen đường chạy thẳng một mạch về nhà La Tường, cậu quả thật phải cảm thán trình độ nhớ đường của Diệp Khâu Phong, mới đi một lần đã nhớ rõ như vậy. Diệp Khâu Phong nghe được khích lệ xong liếc mắt khinh bỉ cậu, cái con đường đi lần đầu rối rắm như vậy làm sao không nhớ cho được? Bị một đứa mù đường khen mình nhớ đường, thật sự chả có gì để vui vẻ.

Lần này hiển nhiên sẽ không yên tâm để cậu lên lầu một mình, huống chi nhà cậu lại không có ai trông nom. Diệp Khâu Phong đưa La Tường vào cửa, rất không chắc chắn mà hỏi: “Em thật sự không định báo cho cha mẹ mình?”

“Cứ để bọn họ đi chơi vui vẻ đi, dù gì chỉ là vết thương nhỏ.” La Tường quơ quơ tay trái bởi vì truyền nước mà đã sưng thành một cục bự, “Tôi vẫn còn một tay mà.”

“Ăn cơm nhớ phải gọi cơm ngoài, nước uống hết nhớ kêu người ta mang tới, nhớ tay phải không được vào nước, khi tắm rửa dùng bao nilon bọc lại, nếu không có ai đi gỡ thạch cao với em nhớ gọi anh, quan trọng nhất là đừng ra ngoài một mình OK?”

“… Cái gì gọi là đừng ra ngoài? Ông đâu phải đang ở nhà giam!”

“Người rớt hố không có tư cách ra ngoài một mình, xin chỉ rời khỏi nhà trong tình trạng có người bên cạnh, nghiêm khắc tuân theo quy định, nhớ đấy!”

“Anh muốn uống nước không?” La Tường thừa nhận nói không lại đối phương…

“Anh muốn đi ngủ…” Diệp Khâu Phong nhìn La Tường không chuyển mắt.

“Ngủ, ngủ thì ngủ, anh nhìn chằm chằm miệng tôi làm chi!”

“Vừa nãy còn chưa đưa phí phục vụ.” Người nào đó gãi cằm nói.

“Phí phục vụ gì?”

“Cơm ngoài, cho ăn, đưa nước, lau miệng. Em cho là miễn phí?” Người nào đó mỉm cười xong nói tiếp, “Em quá ngây thơ rồi!”

“Tôi thấy mệt…” La Tường ngáp một cái, “Đi ngủ đây…”

“Trả phí dụng rồi nói tiếp.” Người nào đó nhào lên…

“Xong chưa!” La Tường tóc tai lộn xộn, quần áo xốc xếch, “Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi. Đừng có làm tới à!”

Tuy rằng chưa hài lòng lắm, nhưng Diệp Khâu Phong vẫn liếm liếm khóe môi, nói, “Hôn thì hôn rồi, nhưng sờ này hình như chưa sờ triệt để?”

“Cút!” Rất khí phách giơ tay phải đã bọc thành cái bánh chưng chỉ về hướng cửa.

“Được rồi, anh đi đây.”

“Anh… không mệt à, ngủ một lát rồi hẵng lái xe.” Kỳ thật La Tường rất là thiện lương, cho dù trong tình cảnh bị ăn đậu hủ…

“Hầy, rất muốn ‘ngủ’ với em nhưng sáng nay phải họp, bây giờ trở về có lẽ cũng bị trễ rồi.”

Bỏ qua chữ ‘ngủ’ được đối phương nhấn mạnh, La Tường chẳng miễn cưỡng nữa, “Đi đi đi đi, lão tử phải ngủ.”

“Ừ, em nhớ nghỉ ngơi cho tốt.” Lần này lời nói phun ra dịu dàng một cách thần kỳ, La Tường có nháy mắt cảm thấy nội tâm cuộn trào, đáng lẽ phải nói chuyện với lão tử bằng giọng điệu này mới đúng… Kết quả đối phương bồi thêm một câu, “Tàn tật bậc hai thì đừng chơi game , thạch cao đập bể bàn phím thì chết.”

“Cút!!!” Lại giơ ‘bánh chưng’ chỉ ra cửa.

Đáng thương thay, mấy hôm nay La Tường xác thực trải qua cuộc sống vô cùng thê thảm, ăn cơm dựa vào kêu ngoài, mọi thứ cơ bản dựa vào tay trái, lần đầu tiên cảm thấy trò chơi cách mình xa như thế, mỗi ngày ôm TV xem phim. May thay Diệp đại nhân gần như ngày nào cũng đến thăm La Tường một lát, còn mang theo không ít đồ ăn vặt và cola… Ngắm La đại thiếu gia gặm khoai tây chiên uống cola y như chuột hamster, Diệp đại nhân cảm thấy cứ cưng chìu như vầy cũng được, giống như nuôi thú cưng, thỉnh thoảng có thể vuốt lông gì đó, vừa tiêu khiển giải sầu vừa thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Diệp đại nhân tư tưởng của ngài hơi đáng khinh rồi đấy, đừng tưởng La Tường không hiểu ánh mắt xấu xa của ngài khi ngài nhìn cậu ấy! Thật ra La Tường chỉ lo ăn ăn uống uống, đúng là không phát hiện gì hết…

Lại qua vài ngày, mẫu thân phụ thân đại nhân đã trở về, kinh ngạc nhìn đứa con trai bảo bối của mình có mấy ngày không gặp sao lại… béo lên nhiều thế… Được rồi, còn thêm tay phải đã thành một cái bánh chưng…

La Tường một hàng nước mắt một hàng nước mũi kể lể tao ngộ của mình, đương nhiên người nào đó bị lựa chọn cắt bỏ, đồng thời cũng cắt bỏ chuyện người nào đó đã mang đến một đống đồ ăn vặt, nhào nặn cuộc sống từ lúc bị thương của mình thành chuỗi ngày bi thảm nước sôi lửa bỏng không ăn không uống không vui đùa, dùng nó để giành lấy quan ái của mẫu thân đại nhân. Đáng tiếc, liếc mắt nhìn đứa con tăng thêm hai ba cân thịt, mẫu thân đại nhân nói: “Mẹ thấy mày mấy bữa nay sống còn tốt chán, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, tròn trịa lại không mất tinh xảo, tinh xảo lại không mất co dãn.”

Tuy rằng vờ đáng thương thất bại nhưng mấy ngày nay chả phải sống tốt lắm à, 20 ngày sau rốt cuộc đi hủy thạch cao, đáng tiếc vì mẫu thân đại nhân nguyện ý đi cùng cho nên Diệp Khâu Phong mất một cơ hội tiếp cận La Tường, dù gì bây giờ còn chưa thích hợp cho anh xuất hiện trước mặt thân nhân cậu. Quả nhiên hủy thạch cao xong, La Tường vui phát điên rồi, vậy là có thể chơi game ha, kết quả cậu vui chưa được bao lâu đã bị mẫu thân đại nhân thông báo phải đến trường điểm danh, thế là bị đóng gói đá ra khỏi nhà…

Vô tình quá, tay của mình còn chưa khỏe hẳn, còn chả đưa tiễn mình được một đoạn. La Tường kéo hành lý bi phẫn nhìn gia môn đóng chặt, sau đó như cũ quay đầu rời đi, gió thổi vi vu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về, a phi.

Nội tâm còn đang lầm bà lầm bầm, La Tường đi đến cửa khu nhà thì nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đứng đối diện đường.

“Anh tới rồi?” La Tường cười tủm tỉm mở cửa xe, hành lý ném ra chỗ ngồi phía sau, chính mình rất tự nhiên ngồi vào vị trí phó lái.

“Một cú điện thoại của La đại thiếu gia, có thể không phục vụ tận tình sao?”

“Đúng vậy!”

“Em càng ngày càng không khách sáo.” Tuy ngoài miệng thì phàn nàn nhưng có thể nhìn ra tâm tình Diệp Khâu Phong tốt lắm, “Lần trước nói đi nhà ga đón em, em còn nhăn nhó muốn chết.”

“Anh khi đó có ăn đậu hủ của tôi nhiều vậy sao? Hử?”

“Không có…”

“Vậy có phải cần bồi thường thêm không?”

“Anh cho rằng mấy món ăn vặt…”

“Phắc, chỉ dùng đồ ăn vặt là xong à?”

“… Con sai rồi, về sau làm trâu làm ngựa cho ngài được không?”

“Vậy thì còn được.”

“Làm cả đời?”

“Có thể cân nhắc, nhưng phải quan sát trước quan sát trước.”

“Còn phải quan sát?”

“Thử việc có hiểu không?”

“À.”

“Lái xe nhanh!”

“Dạ..”

Cao thủ không cô đơn – Ngoại truyện: Về sau

Cao thủ không cô đơn

Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh

Về sau

PART ONE.

“Em đang làm gì thế?” Trên con đường cao tốc từ thành phố S hướng về thành phố H, Diệp Khâu Phong vừa lái xe vừa liếc nhìn người bên cạnh.

“Không thấy tôi đang viết báo cáo à?” Đối phương nghiêm túc cầm bút ghi ghi chép chép trên giấy….

“Chăm chỉ vậy sao?”

“Đương nhiên… không phải.” Vô lực thở dài, La Tường ngẩng đầu nhìn anh, bày ra vẻ đáng thương, “Nếu không do tay phải không thể viết chữ thì cần gì gấp như vậy.”

“Báo cáo gì?”

“Báo cáo thực tập hè…”

Diệp Khâu Phong kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc hỏi, “Em ngày nào cũng treo game thì đi thực tập lúc nào?”

“Đương nhiên là có.” Nói đến đây La Tường phi thường tự hào, “Nghỉ hè không phải dạy kèm cho Tiểu Hồng Mao hai lần sao?”

“Ồ.” Chuyện Hồng Biến Thiên Hạ, La Tường đã nói qua với anh, “Nhưng không phải em chả biết gì hết ư?”

“Ai nói chứ???” La Tường nhảy dựng lên, đáng tiếc đụng phải trần xe, cậu nhớ đâu có kể chuyện mất mặt này với đối phương.

“Hồng Biến Thiên Hạ nói.” Diệp Khâu Phong lộ ra tươi cười đầy thâm ý…

“… Nó còn nói gì với anh?”

“Hình như không còn gì nữa.”

“Ờ…” Dù sao chưa kể cái chuyện ‘đẩy ngã’ kia là được, “Mà hai người không phải kẻ thù không đội trời chung à, tại sao còn thân quen như vậy?”

“Chắc là sự đồng cảm giữa tình địch trong truyền thuyết đó.”

“Anh nghiêm túc đấy hả?”

“Thật, có một ngày nó thần thần bí bí tới hỏi anh, vì sao lại không ngại Lạc Tiểu Thiên là con trai. Cái vẻ bối rối đó rất là thú vị.”

“…” La Tường nhìn thoáng qua người nào đó đang hăng hái nói chuyện, “Về sau cách xa nó một chút, không có sự đồng ý của tôi không được tùy tiện cùng nó nói chuyện!”

“Ghen tị?”

“Biến!”

“Thứ nhất, đang tốc độ cao không thể xuống xe. Thứ hai, em không biết lái xe, anh mà biến thì em đi đâu tìm lái xe đây?”

PART TWO.

Bạn cùng phòng của La Tườn thiệt sự cảm thấy, sau một mùa hè, La Tường đã thay đổi.

Chứng cớ một, cái người ở trong phòng ngủ trừ bỏ ăn uống vệ sinh thì chỉ chơi máy tính, bây giờ mỗi ngày đều đúng giờ gọi điện thoại, còn thần bí đi ra ban công gọi. Ban đầu các bạn cùng phòng đều nghĩ rằng cậu gọi cho bạn gái, vì vậy rất vô sỉ nghe lén vài lần, kết quả thực đáng thất vọng. Không có lời ngon tiếng ngọt cũng không có nhu tình như nước, phun ra từ miệng La Tường nhiều nhất là, cút, con mịa ngươi, khốn kiếp… các loại từ ngữ không đàng hoàng, đây là thái độ với bạn gái sao? Sau đó nói chuyện điện thoại xong thường sẽ là trạng thái xù lông, trạng thái này sẽ kéo dài đến khi cậu trở lại máy tính chơi game mới chấm dứt, có khi còn rất quỷ dị mà hừ hừ hoặc ngồi cười ngu si với màn hình… Không bình thường, rất không bình thường!

La Tường giải thích về việc này: đều do tên khốn kia bảo mỗi ngày phải gọi điện thoại một lần cho hắn kết quả lão tử mỗi lần gọi điện qua đều nói vài câu kích thích ta đùa giỡn ta khi dễ ta đợi ta cúp điện thoại lại ở trong game nói ngọt an ủi hơn nữa còn không biết mệt mà mỗi ngày đều phải diễn một màn đáng buồn nhất là ta biết rõ hắn cố ý những vẫn mỗi ngày phối hợp hắn một hồi tức giận một hồi buồn bực một hồi lại bị trấn an ngươi nói tên khốn biến thái này không phải tinh thần phân liệt thì là gì???

Diệp Khâu Phong giải thích về việc này: sở thích cá nhân!

Chứng cớ hai, là một trạch nam vĩ đại đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cửa chính không ra cửa phụ không bước một bước), La Tường ở trong trường thường sống cuộc sống ‘ẩn cư’. Ngoại trừ đi học phải rời khỏi phòng ngủ thì bình thường cơ bản không xuống lầu tham gia hoạt động đoàn đội gì, ngay cả ăn cơm đều dựa vào cơm ngoài, càng miễn bàn ra ngoài yêu đương tán gái. Đương nhiên, toàn bộ phòng ngủ của La Tường cũng y chang như vậy, kêu cơm ngoài còn có thể kêu cùng nhau, rất hòa hợp rất thống nhất. Nhưng mà từ sau đợt nghỉ hè, mỗi cuối tuần La Tường đều sẽ rời đi vào thứ sáu, chiều chủ nhật mới trở về. Có khi buổi chiều học xong cũng sẽ mất tăm mất tích, đợi sắp tắt đèn mới quay về. Này này này này thật sự là sỉ nhục của trạch nam! Lời của quần chúng cùng phòng.

La Tường giải thích về việc này: cái, cái gì chứ… Bởi vì phòng ngủ không có gắn điều hòa, mà thời tiết bây giờ nóng cỡ nào, nhà người kia có điều hòa… Trời không nóng? Mùa đông có lò sưởi…

Diệp Khâu Phong giải thích về việc này: cậu ta đi đâu liên quan gì đến mấy người! Cậu ta ở nhà tôi cùng tôi ‘làm gì’ cũng không liên quan đến mấy người! (vấn đề thứ hai hình như đâu có ai hỏi anh…).

Chứng cớ ba, các bạn cùng phòng thiệt sự cảm thấy, La Tường bị bao dưỡng… Sau mỗi lần thần bí rời đi rồi trở về đều mang theo hai bao đồ ăn… Tay trái xách một túi, tay phải xách một túi… Sau đó cả người ngênh ngang đắc ý như tắm gió xuân…

La Tường giải thích về vấn đề này: bao dưỡng gì gì đó… dính đếch gì đến mấy người! Là đứa nào chảy nước miếng đầy nhà với mấy túi đồ ăn vặt của ta hả? Cuối cùng đều không phải bị mấy thằng ham ăn tụi bây ăn hết à!

Diệp Khâu Phong giải thích về vấn đề này: ghen tị trắng trợn, mặc kệ bọn chúng!

PART THREE.

Vào một ngày nọ ở nhà người kia, phơi điều hòa của người kia, chơi máy tính của người kia, La Tường thực thần kỳ phát hiện trong ổ đĩa D có một folder ‘tiểu thuyết’… Hử? Tên này còn đọc tiểu thuyết? Tò mò mở ra, file TXT la liệt hàng đàn. Nhấn đại vào xem thử, nhíu mày, lại nhấn vào một file khác…

“Diệp! Khâu! Phong! Mấy thứ này là gì!!!”

Người nào đó đang nấu cơm trong nhà bếp bị thân ái triệu hồi, còn chưa buông cái sạn xào rau đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, “Sao vậy?”

“Đây là gì?” La Tường chỉ một đống TXT trên màn hình, biểu hiện của việc tức giận là đến móng vuốt giơ ra cũng run rẩy…

“Ặc…” Thấy rõ thứ cậu chỉ, người nào đó xấu hổ nói, “Tiểu thuyết anh download.”

“Anh nói! Đây là tiểu thuyết bình thường à?”

“…” Thở dài, xem ra La Tường đã đọc rồi, chỉ đành thẳng thắn mong khoan hồng, “Là tiểu thuyết đam mỹ người khác viết về em và anh.”

“Tiểu thuyết đam mỹ?” La Tường cười lạnh, “Dùng từ còn chuyên nghiệp nhỉ? Nhìn không ra anh có cả sở thích này.”

Buông sạn, người nào đó ôm lấy La Tường từ đằng sau tựa đầu vào vai cậu, “Kỳ thật viết không tồi, có vài truyện ‘Yêu Nhất Thần Thoại’ cùng ‘Không Chỉ Là Thần Thoại’ còn viết ra hình ra dạng, không biết còn tưởng thật sự quen chúng ta ngoài đời.”

“Thật không? Để em xem xem.” Vậy là La Tường vừa nãy vẫn còn tức giận, nghe nói như thế, không ngờ lại nổi hứng thú.

Nhìn La Tường đã đắm chìm vào mấy câu chuyện, người nào đó trấn an thành công yên tâm cầm sạn quay về nhà bếp nấu cơm tiếp.

Thế là tối đó khi ăn cơm đã xuất hiện cảnh như vầy.

“Ha ha ha, mấy truyện kia thú vị thiệt,” La Tường vứt bỏ ớt xanh trong bát, “Không ngờ có người viết về chúng ta trong game.”

“Ừ, chúng ta nổi tiếng nhỉ, trong game ấy.”

“Nhược thụ cường công cái gì chứ… Chúng ta phải là cường cường mới đúng?”

“Không phải là em đang để ý…”

“Còn nữa tại sao đều là anh công em thụ vậy?”

“Em không phải thụ sao?”

“…” La Tường buồn bực và cơm, nói tiếp, “Thế nhưng cũng có một truyện viết em công anh thụ mà! Anh có xem chưa? Ha ha.”

“Không xem! Quá xa hiện thực, không hứng thú.”

“…” La Tường tiếp tục buồn bực và cơm.

“Vậy em xem H chưa?” Lần này đổi lại người nào đó đặt câu hỏi, “Có mấy truyện viết H khá hay, tư thế đó cảnh tượng đó chúng ta có thể thử xem?”

“Chưa xem qua! Bớt nói ăn cơm đi!” La Tường tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này…

Kỳ thật về mấy đồng nghiệp văn ‘Yêu Nhất’ cùng ‘Thần Thoại’, trước khi hai người quen nhau đã có các hủ nữ cùng server với hai người viết rất nên cơm nên cháo. Nhờ vào phúc của mấy truyện này, hai người có một dạo là một trong những CP hot nhất box đồng nhân game, tuy hai người không quen biết nhau nhưng đã bị ngầm YY vô số lần. Có một điều La Tường không biết là khi bọn họ còn chưa quen biết còn chưa làm nhau ghê tởm Yêu Nhất còn chưa tỏ tình, khi hai người vẫn còn biểu hiện như người dưng nước lã, khi những gì biết về đối phương chỉ là nickname thì Diệp Khâu Phong ngẫu nhiên đọc được một đồng nhân văn về hai người, cảm thấy rất hứng thú, sau đó hứng thú ngày càng lớn dần, vì vậy mà lập folder này, bắt đầu thu thập đồng nghiệp văn về cả hai… Khi anh bắt đầu YY bản thân và đối phương thì vào một ngày trời trong nắng ấm, rốt cục gặp được bản tôn…

Cao thủ không cô đơn – Ngoại truyện: Nhiệm vụ đêm thất tịch

Cao thủ không cô đơn

Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh

Nhiệm vụ đêm thất tịch

【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: cần em gái ở bên qua đêm thất tịch ~~

【 công hội 】 Vật Moe Ẩn Hiện: cùng cần em gái ở bên qua đêm thất tịch ~~

【 công hội 】 Đảo Ánh Trăng: một mình qua đêm đi.

【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: hầy, là nhiệm vụ thất tịch mới ra đó!! Cần tổ đội một nam một nữ làm!!!

【 công hội 】 Đảo Ánh Trăng: … Cần em gái ở bên qua đêm thất tịch!!!!

【 công hội 】 Yêu Nhất Ngự Tỷ: công hội mất cân bằng nam nữ thiệt đáng thương…

【 công hội 】 Lạc Tiểu Thiên: Heo Heo, tôi làm với cậu.

【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: (⊙ o ⊙) a! Không dám…

【 công hội 】 Lạc Tiểu Thiên: Why? Lão tử cho cậu mặt mũi cậu không cần?

【 công hội 】 Thần Thoại Heo Heo: mặc dù rất muốn cùng Thần Thần làm nhiệm vụ, thế nhưng… hội trưởng đại nhân sẽ lột da tui!

【 công hội 】 Lạc Tiểu Thiên: thảo nê mã, hèn chi hôm nay lão tử không gọi được ai!

【 công hội 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: cậu nhịn một chút đi, không phải ngày mai anh ta về sao…

【 công hội 】 Lạc Tiểu Thiên: hôm nay là đêm thất tịch!!! Nhiệm vụ chỉ có hôm nay!!!  Mịa nó đi công tác!!! Ai muốn chờ tới ngày mai!!!

【 công hội 】 Em Là Tiểu Thảo: rít gào thể xin tự trọng… (rít gào thể: là chỉ kiểu viết nhiều dấu chấm cảm biểu hiện mình đang gào thét)

【 công hội 】 Thần Thoại Nguyệt Thần: nữ thể nói tục xin tự trọng… (nữ thể nói tục: ý chỉ bạn La Tường đang mang xác con gái mà nói chuyện thô tục)

La Tường đang ngồi dưới điều hòa, ôm laptop của người nào đó, mở acc mục sư điên cuồng chọt lợn rừng. Đúng, là điên cuồng chọt, vì để phát tiết bất mãn với người nào đó, cậu quyết định dùng trượng coi lợn rừng như tên kia mà chọt chết…

Đang chọt cao hứng thì điện thoại bên cạnh vang lên.

“Alô~” Tay trái cầm ống nghe, tay phải vẫn còn click chuột lia lịa.

“Thân ái ~ là anh…”

Bộp, cúp điện thoại, tiếp tục chiến đấu với lợn rừng. Sau đó điện thoại lại vang lên…

“Gì!”

“Ngoan, anh biết sai rồi…”

“Anh nói mình sai chỗ nào?”

“Không nên thừa dịp em ngủ mà lặng lẽ đi công tác…” Giọng nói bên kia lộ vẻ bất đắc dĩ, “Chẳng phải do anh không muốn quấy rầy em ngủ sao, lại nói ly biệt sẽ thương cảm cỡ nào, nhìn gương mặt xinh xắn đau thương của em anh sẽ không đi nổi…”

“Mịa nó công tác, mịa nó quấy rầy, mịa nó thương cảm, mịa nó xinh xắn, mịa nó có biết mắc ói không!!!”

“Thân ái, phép dùng câu song song của em thiệt là tốt…”

Bộp, điện thoại lại bị cắt đứt.

“Hầy, anh đã nhận sai rồi, em đừng nóng giận nữa…” Lần gọi điện thứ ba.

“Tôi không giận cái đó!!!”

“Vậy em giận cái gì…”

“Chết tiệt, đương nhiên là vì không ai theo tôi làm nhiệm vụ thất tịch!!!!”

Bộp, lần này là phía bên kia cúp điện thoại…

“Xin lỗi, trượt tay…” Lần gọi điện thứ tư, người nào đó xin lỗi rõ ràng chả thành khẩn tí nào.

“Hừ…”

“Biết rồi, tối nay anh lên mạng với em còn không được sao?”

“Hừ hừ, dùng acc nhỏ, cấp bậc kém nhiều quá không được nhận thưởng.”

“Được, em nói sao thì làm vậy.” Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng có bà xã thì phải dỗ đúng không?

“Ừ, cúp, tôi đang giết lợn rừng!”

“Từ từ. Có nhớ anh không?”

“Bình thường. Cúp, buổi tối nhớ lên.”

“…” Chờ về nhà thì em biết tay…

Buổi tối, người nào đó đúng hẹn mở Lá Rụng Quét Gió Thu login.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: thân ái…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: ừ. Đến NPC nhiệm vụ.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: ô, không chịu cùng luận gia triền miên gì hết…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đừng có dùng giọng điệu đàn bà!

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: tại sao game giả tưởng theo phong cách phương Tây lại có nhiệm vụ thất tịch… Vì sao NPC nhiệm vụ lại là Nguyệt Lão…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: Trung Quốc phương Tây kết hợp nhiều trò hơn.

Nhiệm vụ thất tịch lần này, yêu cầu không phải là trang bị không phải là cấp bậc cũng không phải là kỹ thuật, mà là sự kiên nhẫn và thời gian. Quy trình cơ bản là đầu tiên tổ đội nhận nhiệm vụ ở chỗ Nguyệt Lão, sau đó ra dã ngoại đánh vật phẩm nhiệm vụ, người chơi nam thu thập 20 vũ y của Chức Nữ, người chơi nữ thu thập 20 mục địch của Ngưu Lang. Đem vật phẩm nhiệm vụ giao cho Nguyệt Lão là có thể tiến vào phó bản thất tịch, đánh BOSS hoàn thành nhiệm vụ, được phần thưởng.

Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ chẳng được mấy người, không phải vì BOSS khó đánh mà là vật phẩm nhiệm vụ có tỉ lệ rơi quá thấp, bản đồ dã ngoại lại nhiều người, khó tránh tình cảnh cung không đủ cầu, ngược lại gia tăng không ít nam si nữ oán…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đi, đi kiếm vật phẩm nhiệm vụ.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: từ từ. Giao dịch.

Đối phương giao dịch 20 mục địch của Ngưu Lang.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: đồ vật đủ, trực tiếp vào phó bản đi.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: … Anh lấy vật phẩm nhiệm vụ khi nào vậy.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: vừa nãy khi cùng em tán gẫu, nhân tiện thu gom.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: thứ này rất mắc đó…

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: không mắc không mắc, 10 vàng một cái.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đồ phá gia!!!

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: yên tâm, chút tiền lẻ ấy, ông xã còn nuôi em được.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: phi, kẻ có tiền chết tiệt…

Phó bản kỳ thật rất đơn giản, không gì khác ngoài đánh quái tìm đường. Hơn nữa có mục sư, cơ bản không có gì nguy hiểm. Hai acc nhỏ một đường quá quan trảm tướng, dũng mãnh đến trước mặt BOSS. BOSS bộ dáng rất đẹp, tạo hình có chút giống hồ điệp tiên tử.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: BOSS xinh đẹp nhỉ.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: ừ ừ.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: lẽ nào là nhân tình của Ngưu Lang?

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: thân ái…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: nếu không tại sao chúng ta phải đánh nàng vào đêm thất tịch!

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: …

Tuy rằng BOSS rất đẹp, nhưng nàng có một kỹ năng rất phiền, đó là bất kể nàng đánh trúng ai, hai người đều cùng nhau rụng máu, đây chính là đồng cam cộng khổ… nếu chết thì chết một đôi.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: cảnh cáo anh, không được để quái đánh trúng.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: vậy anh làm sao đánh quái…

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đổi sang ám khí, thả diều tầm xa cho tôi.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: ờ…

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: thân ái, tại sao em đối xử với anh ngày càng nghiêm khắc vậy.

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đừng nói chuyện, nghiêm túc đánh.

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: dạ…

Ai bảo anh ‘khi dễ’ tôi mỗi ngày. Đây là anh nợ tôi! Tiếng lòng của La Tường.

Sau khi kêu ‘ông xã’ làm trâu làm ngựa, tận tình sai sử xong, rốt cục đạt được phần thưởng thất tịch như nguyện. La Tường hí hửng mở gói quà thất tịch, là một đứa bé… Đúng chính là một đứa bé! Đứa bé cột tóc bím, mặc yếm đỏ, trắng trẻo mập mạp còn biết đi trên mặt đất. Thuộc tính là —— sủng vật phiên bản đặc biệt đêm thất tịch.

Quả nhiên là phiên bản đặc biệt, được gói quà đã hiếm rồi, từ trong gói quà mở ra sủng vật thì càng hiếm hơn. Mặc dù biết đứa bé này rất đáng giá, nhưng La đại thiếu gia nhà chúng ta không nỡ bán, đây là đứa con mình vất vả ‘sinh ra’ nha… Vả lại, nhà chúng ta đâu có thiếu tiền!

Người nào đó bị coi như trâu ngựa thì vui đến ngắc ngư, nhiệm vụ này làm rất đáng giá, còn sanh được cả con…

【 nói chuyện riêng 】 Lá Rụng Quét Gió Thu: bà xã, nuôi con của chúng ta đàng hoàng hen, anh off trước… Sáng mai sẽ về, chờ anh, ngoan~

【 nói chuyện riêng 】 Lạc Tiểu Thiên: đi chết đi.

Chết chưa? Khẳng định là chưa chết. Sáng sớm, người nào đó xách hành lý về nhà. Mở cửa, lặng lẽ cất hành lý, đi vào phòng ngủ, La đại thiếu gia còn đang ôm chăn ngủ say. Người nào đó không vui rồi, tối hôm qua kéo mình làm nhiệm vụ đến 12 giờ đêm, mình thì dậy sớm chạy về nhà, người này thì ngược lại ngủ nướng, dựa vào cái gì chứ? Càng nghĩ càng buồn bực, bèn chọt chọt gương mặt La Tường đang ngủ say. Người bị quấy rầy tuy không tỉnh giấc, nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt, bộp, gạt cái tên đang quấy rầy mình ra. Đánh còn rất đau, sau đó La Tường trở mình tiếp tục ngủ. Lão tử đang ngủ, đừng phiền ta!

Tắm rửa xong, người nào đó có âm mưu trần truồng cả người chạy vào phòng. Như diều hâu gặp thỏ, bổ nhào vào người La Tường, bắt đầu kéo tấm chăn trong lòng đối phương. Thành công cướp đoạt tấm chăn khỏi tay bạch tuộc, ném qua một bên, quả nhiên bạch tuộc coi người nào đó như cái chăn, thuận thế ôm lấy hắn. Đây chính là hiệu quả mình cần! Khoảng cách rút ngắn, giúp người nào đó bắt đầu giở trò với La Tường, bị sờ phát bực, La Tường giật giật cọ  cọ.

Thật đáng yêu, người nào đó lại lần nữa vui đến nở hoa. Hôn một cái chụt lên miệng đối phương, ừm, sáng sớm môi hơi khô, vì vậy đầu lưỡi thuận tiện liếm liếm môi đối phương. Sau đó một tay ôm người ta vào lòng, một tay thì hướng tiểu PP của người ta sờ…

“Ở bên kia, bên kia núi, bên kia biển có một bầy yêu tinh xanh, bọn chúng vừa hoạt bát vừa thông minh, bọn chúng vừa nghịch ngợm vừa linh mẫn…”

Di động của người nào đó vang lên rất không đúng lúc, giận, ngươi có hiểu nỗi khổ của việc tên đã lên dây không thể không bắn không??? Tuy khó chịu nhưng vẫn phải bắt máy.

“Alô?”

“Lão đại~” Giọng nói của con heo nào đó truyền tới…

“Heo Heo? Chuyện gì?” Cậu tốt nhất là có việc gấp, bằng không cản trở người khác yêu đương sẽ bị lừa đá! Còn phải đá 100000 lần! Được rồi, Yêu Nhất lão đại đã mất trí…

“Báo cáo lão đại ~~~ hôm qua có một thằng cặn bã đê tiện dám cùng Thần Thần làm nhiệm vụ tình lữ đêm thất tịch!!! Kêu Lá Rụng gì gì đó, lúc nhận được phần thượng còn lên cả hệ thống!!! Anh có cần các anh em báo thù giúp không?” Mặc dù đang kể một chuyện có vẻ rất buồn bực, nhưng rõ ràng giọng của Heo Heo vô cùng sung sướng, đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết cười trên nỗi đau của người khác?

“…”

“Lão đại? Lão đại? Tại sao anh không nói chuyện?” Tiếp tục cười trên nỗi đau, “Bị kích thích rồi? Kỳ thật cũng do anh không đúng, thất tịch mà lại bỏ Thần Thần ở nhà đi ra ngoài…”

“Cút!!!!” Dứt khoát cắt đứt điện thoại.

“Hở?” La Tường đầu tiên là bị chuông điện thoại đánh thức, tiếp theo là bị tiếng “cút” giận dữ của người nào đó hoàn toàn đánh tỉnh.

Nhìn rõ người nào đó không một mảnh vải cộng thêm một bàn tay nọ còn đặt ở ‘vị trí’ không nên đặt… Dẫn đến cơn giận rời giường của La Tường cũng phát tác, trực tiếp đạp về phía người nào đó, “Anh mới phải cút!!!”

Người nào đó chẳng những bị đá, còn bị đá xuống giường. Tuy rằng không phải bị lừa đá, tuy rằng không bị đá 100000 lần, tuy rằng không có đá rất xa… Nhưng mà, mụ nó, tại sao mình lại bi kịch như vậy hả!!!

HOÀN
Bình Luận (0)
Comment