Giáng Tuyết Bạc Đầu mang theo acc nhỏ của Phùng Quý Hiên thanh nhiệm vụ luyện cấp. Nói như thế nào trang bị hai người đều là làm bằng tay, tuy đánh PvP không tốt, như tốt xấu gì mấy cái nhiệm vụ acc nhỏ vẫn làm được, thanh lý rất thuận tay.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Thiên Sách còn có nhiệm vụ không? Hay tới Lạc Dương
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Chờ anh giao nhiệm vụ, rồi tới Lạc Dương
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Em thích nhiệm vụ acc nhỏ =w=
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Đặc biệt có cảm giác tự hào
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: trang bị bây giờ của em cũng không kém, mấy con quái nhỏ không sợ
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Đúng rồi, acc của anh tìm được chưa.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Không có a, bình thường tài khoản bị lấy tìm không được
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]vây làm sao giờ
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Không có gì, dù sao chỉ là số liệu, em nuôi anh lên mãn cấp là được rồi.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Nhưng mà tên đạo hào kia dám ăn hiếp vợ anh.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Anh cảm thấy hình như nhỏ Tôn Mẫn kia còn muốn quấy rối, sáng hôm nay gọi điện thoại, cô ta vừa nghe anh hỏi liền cúp máy.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:o_0!
Giáng Tuyết Bạc Đầu và Sói xám ăn thịt gà một bên nói chuyện phiếm một bên rời Thiên Sách Phủ, trực tiếp chạy đến Lạc Dương, sau đó tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Đến nơi nhận nhiệm vụ, Phùng Quý Hiên nói muốn đi ký tên, hai phút sau sẽ trở lại.
Giáng Tuyết Bạc Đầu nhìn tiểu quân gia thành thật ngồi đó, sau đó ngồi xuống đối diện hắn, “Truyền công”. Người chơi đã hơn cấp bảy mươi có thể truyền công cho tiểu hào, tiểu hào được truyền công sẽ nhận được tu vi, tuy ít, nhưng mỗi ngày làm tích tiểu thành đại vẫn có chỗ dùng.
Giáng Tuyết Bạc Đầu lần đầu tiên kéo acc Quý Hiên, cũng không biết truyền công, vì chưa từng chơi qua. Nghe mấy người trong bang nói cái gì mà “Ai nha đây chính là lần đầu tiên của gia a, cư nhiên bị ngươi đẩy ngã ” Linh tinh. Cho nên Giáng Tuyết Bạc Đầu vụng trụm đẩy ngã tiểu quân gia.
Phùng Quý Hiên chỉ là đi ký tên mà thôi, sau đó nói hai câu đuổi người ra ngoài, đến bàn công tác cũng chưa rời. Nhưng phải làm bộ làm tịch, khi có người đến phải tắt màn hình máy tính. Hắn đương nhiên không biết Giáng Tuyết Bạc Đầu đang truyền công cho acc mình, muốn cùng mình ngồi chung.
Giáng Tuyết Bạc Đầu vừa truyền công cho Sói xám ăn thịt gà khoảng nửa phút, còn có non nửa phút. Ai biết tiểu quân gia trở lại, đứng lên một cái.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Tiểu Bạch đi thôi, chúng ta cứ nhảy từ đây xuống.
Giáng Tuyết Bạc Đầu còn đang ảo não tiểu quân gia “Lần đầu tiên” cư nhiên còn chưa làm xong, thật sự đáng tiếc. Cậu vừa đứng lên còn chưa đi, bỗng nhiên “Phù phù”, thiếu gia “A” kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay duỗi ra liền treo.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Bị gì thế
Phùng Quý Hiên còn tưởng gặp phải cừu nhân hay người doang trận đối địch, nhưng khu này là nơi nhiệm vụ tiểu hào, bình thường người cũng rất ít, bây giờ trừ hai người bọn họ ra không còn ai khác.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: ==
Thường Tiếu khóc không ra nước mắt, cậu chưa nghe người ta nói qua khi truyền công không thành sẽ chết, này thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quả nhiên cường x cái gì là không được a.
[ Bang phái ][ Trầm tĩnh ]: Sư phụ anh onl rồi? Ngày hôm qua bọn họ nói anh bị bệnh
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Đúng vậy
[ Bang phái ][ Trầm tĩnh ]: Sư phụ anh cũng ở Lạc Dương à, có thể mang theo tôi làm nhiệm vụ được không
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Được
[ Đội ngũ ][ thích Sói xám ăn thịt gà ]: Tiểu Bạch, sao chưa đứng dậy.
Giáng Tuyết Bạc Đầu vẫn không đứng dậy, tiểu quân gia đứng bên cạnh cậu nhảy vài cái, bỗng nhiên thấy trong đội ngũ tiến vào thêm một người, tiểu loli Trầm Tĩnh phái Thiên Sách cấp 27.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Thuận tiện mang theo đồ đệ của em nhé, cậu ấy cũng làm nhiệm vụ ở đây.
[ Đội ngũ ][ thích Sói xám ăn thịt gà ]: Anh cũng là đồ đệ của em mà.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Ngạch, cũng phải. Một mình em mang hai người là được rồi.
Quân gia có chút mất hứng, mang tiểu hào tuyệt đối không vui, hơn nữa mệt chết đi được. Tuy rằng nói là thuận tiện cùng nhau làm không phí thời gian, nhưng thí dụ như làm nhiệm vụ kiếm đao thương, tiểu loli có thì quân gia không có. Hoặc như phóng hỏa a, một người phóng xong thì người kia phải chờ lâu thiệt lâu mới được phóng nữa. Cho nên đôi khi cũng rất phiền toái.
Bất quá mấy cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Phùng Quý Hiên ghen. Vốn là thời gian riêng của hắn và Thường Tiếu, cư nhiên nhảy ra người thứ ba, trong đội cũng không thể tiếp tục đùa giỡn Tiểu Bạch. Hơn nữa “Người thứ ba” này rất có thể là bạn hồi đại học của Thường Tiếu, quan hệ rất “Vi diệu”.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Nhàm chán a, mỗi ngày hằng ngày xong rồi cũng không biết làm gì nữa.
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Tớ đang ở Tàng Kiếm Sơn Trang nhìn mỹ nhân [ˉ﹃ˉ] nước miếng
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Có sao
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Kéo tiểu hào [o]/~
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Phỏng chừng lại là ép lão đại chơi acc nhỏ, Tiểu Phong có phải cậu có tiểu hào phích (@@ là cái rì – chắc là bệnh thích chơi acc nhỏ) không?
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:-_- nếu tớ nhớ không sai, trong bang chúng ta có 14 acc nhỏ của cậu
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]:⊙﹏⊙b hãn, nhiều vậy hả
[ Bang phái ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Mấy người có ai muốn kéo acc nhỏ không.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]:, tra quân gia cần người kéo cậu sao.
[ Bang phái ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Không phải kéo tôi.
[ Bang phái ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Tiểu Bạch muốn dẫn hai người nhưng rất phiền, mấy cậu đang nhàm chán thì giúp chút đi.
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Không phiền, mấy con quái nhỏ này em đánh chết được mà
Giáng Tuyết Bạc Đầu hoàn toàn không phát hiện ra khẩu khí của tiểu quân gia có bao nhiêu khác thường, còn tưởng rằng Phùng Quý Hiên sợ cậu bận rộn quá. Mà lúc này thiếu gia chỉ đánh mấy con da mỏng, cảm giác mình đặc biệt lợi hại, trực tiếp chém tới, tiểu boss liền chết, tiểu quái bị luân đến thích.
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Tớ ngửi được một mùi vị lạ
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Cậu chỉ là con dê, không phải Husky*
( Husky: là một loài chó, ý bạn Lưu Thủy ở đây là bé tiểu Vũ chơi acc Thuần Dương, dương là con dê, mà bạn tiểu vũ lại nói ngửi được mùi cho nên bạn kia mới nói tiểu vũ là con dê chứ k phải con chó @@ giải thích khá lằng nhằng)
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Cút……
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Ngao ngao ngao, thêm tớ vào đi.
Phùng Quý Hiên chỗ đó đặc biệt buồn bực, vừa mới giữa trưa, đột nhiên nhảy ra cái bóng đèn, sự tình gì cũng không có cách làm, hơn nữa Thường Tiếu còn cảm thấy rất tốt……
Khi hắn đang buồn bực thì đội ngũ vào thêm hai người, không cần nhìn cũng biết là Lưu Thủy Không Hủ và Thích ăn chân dê nướng.
[ Đội ngũ ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Mấy cậu ở đâu, kéo tớ qua
[ Đội ngũ ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Kéo tớ nữa
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tớ vừa mới dùng xong.
[ Đội ngũ ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Không kéo.
[ Đội ngũ ][ Trầm tĩnh ]: Tôi cũng không có
[ Bang phái ][ Sói xám ăn thịt gà ]: Nhiều người kéo tiểu hào như vậy, lãng phí tài nguyên.
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Không có, cái này gọi là nhiều người náo nhiệt
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tra quân gia cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không nhìn lén cậu và tiểu bạch tán tỉnh nhau đâu.
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Đúng, cho nên cứ tận tình đi ……
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:o_0……
[ Bang phái ][ Phỉ Tiểu Phong ]: Mấy cậu thật xấu xa, như vậy tra quân gia và Tiểu Bạch sẽ ngượng ngùng
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: tra quân gia ngu ngốc như vậy quậy phá như vậy, ngượng ngùng kiểu gì.
[ Bang phái ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Không hủ cậu nói thẳng quá! Cẩn thận a
[ Bang phái ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: sợ gì, bây giờ tra quân gia mới cấp 20, không sợ cậu ta trả thù
[ Bang phái ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:⊙﹏⊙b
Nhiệm vụ Lạc Dương hoàn thành thì mọi người qua bản đồ mới làm nhiệm vụ, thăng cấp rất là nhanh. Trong đội ngũ Lưu Thủy Không Hủ và Thích ăn chân dê nướng lập đi lập lại cái loại đùa giỡn, đặc biệt cao hứng.
Các hạ lặng lẽ nói với [ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Có mệt hay không, mệt thì đi nghỉ đi.
Các hạ lặng lẽ nói với [ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Cũng đã trưa rồi, ăn cơm xong nhớ uống thuốc, rồi lên giường ngủ một chút, tan tầm anh đến thăm em.
[ Giáng Tuyết Bạc Đầu ] lặng lẽ nói với các hạ: Nga, đợi lát nữa đi nhiệm vụ này hoàn thành đã.
[ Đội ngũ ][ thích Sói xám ăn thịt gà ]: Tiểu Bạch phải đi ngủ trưa, mấy cậu đánh nhanh lên
[ Đội ngũ ][ Lưu Thủy Không Hủ ]:=0=
[ Đội ngũ ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Tiểu Bạch cậu đi đi, buổi chiều hai đồ đệ cảu cậu liền giao cho tớ□!
[ Đội ngũ ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Đúng, cậu đi đi
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:o[∩_∩]o Được
Giáng Tuyết Bạc Đầu out rồi Phùng Quý Hiên liền bắt đầu lười biếng, trực tiếp đem Sói xám ăn thịt gà treo sau Lưu Thủy Không Hủ, tự động đi theo. Nhiệm vụ đánh quái tự nhiên có Lưu Thủy Không Hủ và Thích ăn chân dê nướng quét sạch, trừ lần đó ra mấy nhiệm vụ kiếm vật, phóng lửa linh tinh sẽ không làm, toàn bộ giống như treo máy.
[ Đội ngũ ][ Thích ăn chân dê nướng ]: Mọe, đối đãi khác biệt có cần rõ ràng vậy không.
[ Đội ngũ ][ Lưu Thủy Không Hủ ]: Bình tĩnh, vẫn là tiểu loli khả ái.
Phùng Quý Hiên nhìn tiểu loli vô thanh vô tức vùi đầu làm nhiệm vụ, sau đó phát qua mật tán gẫu.
Các hạ lặng lẽ nói với [ Trầm tĩnh ]: Cậu biết Thường Tiếu không?
[ Trầm tĩnh ] lặng lẽ nói với các hạ: Biết
Các hạ lặng lẽ nói với [ Trầm tĩnh ]: Cậu biết chuyện xảy ra ở đại học chứ?
[ Trầm tĩnh ] lặng lẽ nói với các hạ: Biết, rất rõ ràng, khi học đại học bọn tôi là bạn cùng phòng
Phùng Quý Hiên nhìn lên, lại càng không cao hứng, nguyên lại tên bóng đèn không có mắt này còn là bạn cùng phòng với Tiếu Tiếu. Nhưng vẫn nhẫn nại chậm rãi gõ bàn phím, lần trước Thường Thu nói với hắn về chuyện Thường Tiếu nghỉ học, nhưng học tỷ cũng không rõ, sau này Thường Tiếu không nói, cô cũng không dám hỏi.
Các hạ lặng lẽ nói với [ Trầm tĩnh ]:Cậu biết vì sao em ấy không thể nói chuyện không
…………
Phùng Quý Hiên đóng máy tính, nhìn tấm lịch trên bàn. Lễ Giáng Sinh, qua mấy ngày nữa đã tới.Đối với hắn mà nói mấy loại ngày này không bao giờ nhớ rõ, đến ngày người khác nhắc mới biết.
Hắn nghĩ đến chuyện Từ Lâm vừa tâm sự với hắn, tự nhiên có chút đứng ngồi không yên, cầm áo khoác thừa kịp mọi người đi ăn trưa trốn khỏi phòng làm việc, đến gara lái xe đi.
Mới đầu Từ Lâm không muốn nói với hắn, ở đây Phùng Quý Hiên sắp không kiên nhẫn, trực tiếp nói với cậu ta hắn và Thường Tiếu đang kết giao, cho nên muốn biết chuyện trước kia của Tiếu Tiếu. Từ Lâm nghe xong tựa hồ không chút kinh ngạc hay chán ghẹt, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Ở Đại học phòng ngủ Thường Tiếu có ba người, bất quá bọn họ quan hệ cũng không tệ lắm. Lúc bắt đầu hai người chỉ biết là Thường Tiếu có thích thanh mai trúc mã của mình, hơn nữa còn nhỏ hơn cậu, khác ngành. Bọn họ tưởng rằng là một cô gái, thường xuyên trêu ghẹo, sau này mọi người mới biết đó là nam, tên Phùng Quý Hiên.
Phùng Quý Hiên lúc ấy trong trường học là nhân vật nổi tiếng, chủ yếu là bộ dạng đẹp hơn, hơn nữa thuộc gia đình có tiền. Tuy rằng hai người trong phòng ngủ không thích Phùng Quý Hiên, làm cho người ta cảm giác hắn thuộc dạng nhị thế tổ nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào không bình thường.
Sau hai người nghe nói lễ giáng sinh có tổ chức tiệc, hơn nữa Phùng Kế Hiên cũng đi, liền lừa dối Thường Tiếu bắt cậu cùng đi. Nhưng trước một ngày mới biết Phùng Quý Hiên đang quen bạn gái, lễ giáng sinh đương nhiên phải theo bạn gái rồi, cho nên không đến.
Thường Tiếu có điểm thất lạc, mọi người đòi đến biệt thự của Từ Lâm, dù sao đã qua cuộc thi, có thể chúc mừng trước.
Sự tình sau đó giống như Thường Thu nói, buổi tối đột nhiên xảy ra cháy, bọn họ phát hiện đã quá trễ. Từ Lâm bắt hai người đi theo cậu ta, nhưng lửa quá lớn, cậu ta vừa quay đầu thì không thấy ai, quay về tìm cũng không tìm được, cậu chỉ có thể mộ mình nhảy từ ban công ra.
Cậu ta vốn muốn nhảy từ ban công này sang ban công nhà đối diện, nhưng khoảng cách khá xa, không có hàng rào, cũng may rơi xuống tầng dưới, không có té chết.
Sau cậu ta mới biết Thường Tiếu được cứu trên nóc nhà, nhưng người bạn kia còn chưa thoát khỏi, đứng ở tầng cao nhất nhảy xuống. Sau đó Thường Tiếu không về trường học, Từ Lâm chỉ nghe cậu không thể nói chuyện.
Phùng Quý Hiên không nghĩ trong hoàn cảnh đó còn nghe thấy tên mình trong lòng có chút rung động, nhìn dấu hiệu lễ giáng sinh trên lịch, bỗng nhiên trong lòng không biết có tư vị gì. Nghĩ đến Thường Tiếu một người ở nhà, liền tăng tốc, lái xe đi.
Thường Tiếu ăn cơm xong uống thước, cơ thể cũng không khỏi hẵn, vừa giữa trưa đã mệt mỏi, muốn lên giường ngủ một giác. Nhưng không đợi cậu bò lên giường, thì nghe thấy tiếng chuông cửa, ngoài ra điện thoại còn có một tin nhắn mới.
Một tin nhắn mới từ [o[∩_∩]o Phùng Quý Hiên ]:
Mở cửa, anh đến nè.
12:36:29
Thường Tiếu sững sờ, vừa rồi Phùng Quý Hiên không phải còn ở công ty chơi game với cậu sao, mới có chút xíu mà đến đây rồi. Cậu nhìn tin nhắn chạy ra cửa, quả nhiên thấy nam nhân đứng bên ngoài cười với mình.
“Không đánh thức em chứ?” Phùng Quý Hiên tiến vào đóng cửa lại, nói:“Anh chỉ sợ khi anh tới thì em đã ngủ.”
Thường Tiếu mặc áo ngủ, lắc lắc đầu, cầm điện thoại bấm chữ đưa cho hắn coi.
– Không phải anh đang đi làm sao?
“Nghĩ rồi.” Phùng Quý Hiên nhìn cậu mặc ít như vậy, nhanh chóng đỡ người vào phòng ngủ, bắt cậu lên giường đắp chăn, nói:“Một mình anh rất chán, cho nên thừa dịp mấy người đó ăn cơm trốn ra ngoài. Hy vọng chị em không phát hiện anh không ở trong văn phòng.”
Thường Tiếu hết chỗ nói rồi, thì nghe Phùng Quý Hiên nói tiếp:“Tiếu Tiếu, mấy ngày nữa là giáng sinh anh ở cùng em.”
Võng du chi cư tâm bất lương –