Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương

Chương 46

Bị Tôn Mẫn phá như thế, nửa ngày không khí trong phòng mới tốt hơn một chút. Thích ăn chân dê nướng và Lưu Thủy Không Hủ cố gắng làm bầu không khí vui hơn, ngồi kể chuyện cười.

Thường Tiếu kỳ thật không cảm thấy gì cả, cũng đâu để ý, chủ yếu là cậu không biết Tôn Mẫn, hoàn toàn không tìm được cảm giác mình là nhân vật chính. Ngược lại là Thường Thu tức không chịu nổi, bên kia Phùng Quý Hiên cũng không cao hứng.

Phùng Tứ thiếu trầm xuống dọa đến mọi người, Thích ăn chân dê nướng và Lưu Thủy Không Hủ ngồi nói đùa nửa ngày. Thường Tiếu cũng biết có chút ngượng ngùng, bữa ăn này xem như là cậu phá hoại đúng không?

Vì thế gắp đồ ăn cho Thường Thu bên trái Phùng Quý Hiên bên phải, như đang lấy lòng. Còn chớp chớp mắt, cười lộ ra má lún đồng tiền.

Dù sao không khí cũng đỡ hơn ban nãy, mọi người bắt đầu vừa nói vừa cười. Ăn cơm xong đã hơn hai giờ, kế hoạch ban đầu là muốn đến KTV hát. Tùy rằng mùa đông ở Bắc Kinh không lạnh lắm, nhưng cứ ở bên ngoài làm sao chịu nổi, KTV vừa náo nhiệt vừa ấm áp rất thích hợp. Nhưng lúc trước không ai biết Thường Tiếu không thể nói chuyện. Vì vậy, có chút do dự.

Thường Tiếu lập tức tỏ vẻ mình đi đâu cũng được, tuy rằng không thể hát, nhưng có thể nghe, như vậy cũng vui rồi.

Mọi người thương lượng xong vẫn giữ nguyên kế hoạch. Bên cạnh khách sạn đều là nơi giải trí, có KTV, đơn giản đi qua, vào phòng mua chút thức uống và bia.

Thích ăn chân dê nướng chọn bài, bấm một đống 囧 chịu không nổi, cái gì đội ca đội viên linh tinh, nhưng chọn rồi cô ấy lại không hát, ngược lại đưa cho người khác, ngồi một bên chế giễu. Quân Lâm Thiên Hạ bị cô nhét microphone vào tay, đánh chết cậu cũng không hát, sau đó bắt đầu đùn đẩy cho mọi người, nhưng ai cũng không chịu mở miệng.

Phùng Quý Hiên và Thường Tiếu ngồi trên sô pha bên tay trái, Thường Tiếu giữa trưa ăn cũng không ít, bây giờ cũng đã no, tuy rằng mọi người rất náo nhiệt, nhưng cậu vẫn thấy buồn ngủ.

Phùng Quý Hiên thấy bộ dạng của cậu có chút buồn cười, bên kia sói tru quỷ kêu, vậy mà cậu có thể buồn ngủ cho được. Vươn tay khoát lên sô pha, nhẹ nhàng xoa vành tai cậu.

Thường Tiếu giật mình một cái, thì nghe tiếng cười bên cạnh, không khỏi trừng mắt. Ai biết Phùng Quý Hiên một chút cũng không thu liễm, ai ngờ hắn lớn mật như vậy, vươn người tới, nhanh chóng hôn xuống môi cậu.

Thường Tiếu sợ tới mức xém đứng dậy, tuy phòng này rất lớn, nhưng cũng có rất nhiều người. Khẩn trương nhìn xung quanh, cũng may mọi người đang nghe Thập Niên hát, không chú ý bọn họ.

“Không ai thấy hết.” Phùng Quý Hiên còn thiện ý nói một câu, sau đó xích lại:“Tiếu Tiếu, vừa rồi cô gái kia……”

Thường Tiếu nghe hắn nhắc tới Tôn Mẫn, quay đầu nhìn hắn, Phùng Quý Hiên khó có được nói xin lỗi. Nam nhân nói:“Lúc trước anh đã chia tay với cô ấy, hơn nữa là cô ta đề nghị, anh cũng đồng ý. Không nghĩ tới bây giờ chạy đến còn nói em như vậy. Khiến tâm tình em không tốt, nhưng anh cam đoan từ nay về sau sẽ không có nữa.”

Thường Tiếu nghĩ rằng Phùng tứ thiếu cũng có lúc xin lỗi, thật sự là rất khó gặp, hào phóng lắc lắc đầu. Sau đó Phùng Quý Hiên hiển nhiên cao hứng không biết đông tây nam bắc bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.

Phùng Quý Hiên nói:“Thật sự không tức giận sao? Nhưng anh thấy em cũng đâu có hưng trí, mọi người ồn ào như vậy mà em lại buồn ngủ. Hay em hôn anh một cái đi, chứng minh mình không có không vui.”

Thường Tiếu ngốc, quả nhiên Phùng tứ thiếu hoàn toàn không có ý sám hối, hắn lại đùa giỡn cậu…… Ngẫm lại cũng không thể ở trước mặt nhiều người hôn hắn, trực tiếp không để ý đến hắn giả bộ như không nghe thấy.

“Hai đứa làm gì vậy?” Thường Thu chọn bài xong đột nhiên quay đầu nhìn Phùng Quý Hiên và Thường Tiếu.

Hai người bị nhìn lập tức lắc đầu tỏ vẻ mình chưa làm gì cả. Vì thế Thường Thu nói:“Phùng thiếu gia không hát à? Tôi nghe nói cậu rất thích mà, còn thường xuyên khiến mấy em nhỏ hồn phi phách tán.”

“Học tỷ chị nghe ở đâu vậy ……” Phùng Quý Hiên run rẩy, tuy rằng Thường Tiếu không giận, nhưng chị hai nhà Thường Tiếu vẫn rất để ý……

Mọi người hiển nhiên đều đứng bên phe Thường Thu, cũng ồn ào theo. Trên YY ai cũng chưa nghe thấy Phùng Quý Hiên hát, vừa bảo hắn hát Phùng Quý Hiên liền từ chối cho có lệ, nên bọn họ thực sự muốn nghe ……

Phùng Tứ thiếu kỳ thật trừ bỏ tiền nhiều đẹp trai ra, hát cũng rất hay. Cho nên lần này rất hào phóng chọn mấy bài, sau đó hát lên.

Đại gia đang chuẩn bị chọc nghẹo, cuối cùng không cười nổi……

Bọn họ ở KTV đến chiều, tối lại đi ăn cơm, rất cao hứng, Thích ăn chân dê nướng đề nghị khỏi về khách sạn, đi chơi thâu đêm luôn.

Thường Tiếu nghe thế nháy mắt ngây người, sau đó Phùng Quý Hiên liền tiếp lời nói:“Thâu đêm đương nhiên không được, hôm nay Tiếu Tiếu nhà tôi phải đi theo tôi.” Ngữ khí của hắn cực kỳ ái muội, còn ôm bả vai Thường Tiếu.

Tất cả mọi người đều mặt “=0=”, tỏ vẻ đã hiểu, lại bắt đầu trêu đùa, nói cái gì nhất định phải ôn nhu, nhẫn nhịn mới sung túc, đừng để Tiểu Bạch bị sốt.

Thường Thu đương nhiên ngoại lệ, lập tức nói:“Ai phê chuẩn!”

Nhưng Phùng Quý Hiên cũng không để ý, còn đá lông nheo với Thường Thu hai cái. Cuối cùng kéo Thường Tiếu đi, hai người lên xe, nhanh như chớp không thấy bóng đâu.

“Quân gia chạy lẹ vãi……”

“Phải rồi, cậu không biết quân gia có kỹ năng “rượt đuổi” có thể tùy thời lên ngựa à? ”

“Nói cũng phải a……”

“Hơn nữa quân gia còn có ‘Ngự xông xáo’ kỹ năng, gia tăng tốc độ……”

Thường Tiếu bị Phùng Quý Hiên mang đi, có điểm 囧 囧, nghĩ sau kia về nhà chị hai chắc chắn sẽ nổi điên, nội tâm có chút không yên. Mà càng làm cho cậu không yên chính là lời của Phùng Quý Hiên.

“Đến nhà anh.” Phùng Quý Hiên lời ít ý nhiều, lái xe thẳng đến nơi.

Thường Tiếu choáng váng, bây giờ đã hơn 11 giờ, còn đến nhà hắn…… Hơn nữa từ “nhà” này rất không rõ, nhớ đến những lời Phùng Quý Hiên nói trước đó, không phải hắn định mang cậu về gặp người nhà chứ……? Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Phùng Quý Hiên đương nhiên không cho cậu cơ hội phản bác, tuy rằng đã khuya, nhưng đêm Giáng Sinh kéo dài, vẫn còn rất nhiều xe đang chạy, chờ bọn họ đến nơi đã gần 12 giờ.

Phùng Quý Hiên dẫn cậu đến biệt thự của mình, điều này làm cho Thường Tiếu nhẹ nhàng thở ra. Hai người đi vào, bên trong tuy rằng không ai, nhưng vẫn bật đèn, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, có chút khác thường, phòng khách đặt một cây thông noel bên trên trang trí cái loại dải băng.

“Anh đã gửi tin cho học tỷ, nói hôm nay em không về.”

Thường Tiếu có điểm phản ứng không kịp, cũng không biết hắn gửi khi nào, hơn nữa Thường Thu đã đồng ý? Hoặc chị hai không có đồng ý mà Phùng Quý Hiên cho rằng đối phương ngầm đồng ý …… Mặc kệ như thế nào, bỗng nhiên tim cậu đập thật mau, có chút khẩn trương.

“Anh dẫn em lên lầu, ở ngoài cả ngày rồi đi tắm trước đi, sau đó em muốn chơi game hay là đi ngủ?” Phùng Quý Hiên vừa nói vừa mang cậu lên lầu, sau đó lấy ra cái áo ngủ ra, lại dẫn cậu đến phòng tắm.

Thường Tiếu cầm chiếc áo tắm màu trắng có chút do dự, tay hơi run lên, cảm thấy cứ như đang nằm mơ.

“Không lẽ muốn tắm chung với anh?” Phùng Quý Hiên thấy cậu không vào, không khỏi cười nói.

Thường Tiếu lập tức đỏ mặt, cậu không có nghĩ như vậy nha, nhanh chóng cầm áo tắm chạy vào sau đó đóng cửa lại.

Thường Tiếu vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng, cả ngày ở ngoài rất mệt. Lúc offline vừa rồi, bây giờ đã bị Phùng Quý Hiên đem về nhà, khiến cậu có chút hoảng hốt, lại không hiểu sao có chút hưng phấn và cao hứng, tim đập càng lúc càng nhanh.

Cậu ngâm mình ở trong nước, trong phòng tắm toàn là hơi nước, đến mặt cậu cũng như bị đun nóng lên, như sắp bùng cháy. Cao hứng qua đi, trong lòng không khỏi run lên, hơi nước trong phòng mơ mơ hồ hồ như khói thuốc, khiến tim cậu đập nhanh, lại càng đập nhanh hơn.

Cậu từ trong nước ngồi dậy, rút nước đi, lúc này mới đứng dậy, không cẩn thận đụng phải chai dầu gội trên khay. Sàn làm bằng gạch men sứ, âm thanh va chạm rất lớn, làm người ta giật mình.

Phùng Quý Hiên ở bên ngoài hiển nhiên nghe thấy, vội vàng chạy vào, tưởng Thường Tiếu xảy ra chuyện.

Thường Tiếu bình thường tắm rửa không khóa cửa, chỉ đóng lại, đó là do Thường Thu yêu cầu cậu không được khóa, tập mãi thành quen. Thấy Phùng Quý Hiên chạy vào, cả người xích lõa còn dính nước đứng đó, mặt lập tức đỏ lên. Chỉ chỉ cái chai ý bảo mình làm rơi.

Phùng Quý Hiên thấy cậu không có bị gì, nhẹ nhàng thở ra. Sau đó cũng không kiêng dè, cười tủm tỉm đánh giá thân thể mảnh khảnh của Thường Tiếu, cơ thể được ngâm trong nước nóng có chút đỏ lên, từng giọt nước chảy xuống lộ ra một cảm giác kiều diễm. Khiến hắn có xúc động muốn tiến lên ôm lấy người kia.

Kỳ thật Phùng Tứ thiếu cũng làm như vậy, trực tiếp ôm lấy Thường Tiếu. Hắn còn mặc áo sơmi âu phục, ôm như vậy cả người cũng dính nước.

Quần áo so với da thịt Thường Tiếu lạnh hơn một chút, Thường Tiếu kinh ngạc nhảy dựng, thấy tay Phùng Quý Hiên vừa đặt trên eo vừa đặt trên mông cậu liền không dám nhúc nhích.

“Làm anh sợ muốn chết.” Tay Phùng Quý Hiên lưu luyến qua lại trên vòng eo tinh tế của Thường Tiếu, nói: “Tắm xong rồi đúng không? Vậy anh ôm em đến giường, đừng để bị cảm lạnh.”

Thường Tiếu muốn nói không cần, cậu cũng có thể đi ra ngoài. Nhưng người nọ dường như không hiểu, cầm cái khăn tắm lớn cả dục bào cũng không thèm lấy, ôm cậu lên, ra khỏi phòng tắm, đặt cậu lên giường, sau đó kéo chăn qua che lên.

“Anh cũng đi tắm một cái, rất nhanh sẽ trở lại.”

Thường Tiếu chôn trong chăn không dám bước ra, nghe thấy lời Phùng Quý Hiên nhanh chóng gật đầu, mắc công đối phương lại thấy gương mặt đỏ bừng của cậu.

Chờ Phùng Quý Hiên đi rồi Thường Tiếu mới thấy có vấn đề, dục bào cậu để trong phòng tắm không kịp lấy ra, chỉ có cái khăn tắm lớn này thôi, cũng không có quần áo, quần lót cũng chưa mặc…… Nghĩ như vậy cậu lại có chút ngượng ngùng.

Muốn đi tìm quần áo, nhưng nhìn một vòng, trong phòng không có giá áo, chỉ có một cái tủ thật lớn bên cạnh cửa. Cậu do dự một chút, mặc đại cũng không được, nhưng xích lõa thế này thì ……

Thường Tiếu rón ra rón rén đi đến tủ quần áo lấy một bộ, nhưng vừa xốc chăn lên, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Cậu run lên một cái, nhưng Phùng Quý Hiên không ra nhanh vậy đâu, dù sao cũng phải lau mình, còn mặc quần áo nữa.

Nhưng Thường Tiếu đã sai rồi, chờ cậu xích lõa đứng bên giường, cửa phòng tắm mở ra. Mà nam nhân giống cậu cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cả người ướt sũng cũng không thèm lau, từng giọt nước lăn tăn rơi xuống

Thường Tiếu choáng váng, sửng sốt vài giây, cuối cùng phản ứng được “vèo” một cái quay về giường, cố sức lôi kéo chăn quấn người mình lại.

Phùng Quý Hiên cũng không nghĩ tới vừa đi ra lại nhìn thấy thân thể trơn bóng của Thường Tiếu , cười một tiếng đến gần, nhìn tủ quần áo một cái lại cố ý hỏi: “Tiếu Tiếu muốn đi đâu? Uống nước à?”

Thường Tiếu nghĩ rằng cái này không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Không khỏi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái. Ai ngờ người kia thật sự đi đến cạnh bàn rót một ly nước.

“Trong phòng tắm có chút nóng, uống nước cho nó mát.” Quý Hiên cầm ly nước đi đến, uống một ngụm liền cúi người hôn Thường Tiếu.

Thường Tiếu bị hắn kéo lại, lập tức cảm giác được một đôi môi nóng bỏng áp lên, sau đó một dòng nước chạy vào. Độ ấm vừa đủ, cậu vừa sợ vừa lo, theo bản năng ngẩng đầu, nước tràn ra khóe miệng chảy xuống cổ, chăn và drap giường ướt một mảnh.

Phùng Quý Hiên cũng không để ý đến nó, tách môi cậu ra đẩy nụ hôn sâu hơn, hai tay đè vai cậu lại, không để cậu trốn tránh.

Tim Thường Tiếu đập cực nhanh, từng nhịp như muốn phá hủy màng nhĩ, đến mức quên luôn cách thở, mọi thần kinh đều tập trung trong khoang miệng, đầu óc trống rỗng. Chỉ cảm thấy từng nơi đều bị đầu lưỡi đối phương đảo qua, giống như bị má ám, cảm giác ngưa ngứa lan đến toàn thân.

Hô hấp Phùng Quý Hiên cũng nhanh hơn rất nhiều, nhẹ nhàng cắn vài cái trên cánh môi mềm mại, lúc này mới lưu luyến buông ra, dọc theo giọt nước khẽ hôn cằm Thường Tiếu, nâng gáy cậu lên, ở xương quai xanh bồi hồi thật lâu.

Thường Tiếu thở gấp, chờ một lúc lâu mới thanh tỉnh hơn, mà trên cổ ngứa ngáy chịu không nổi, ngực lại có cảm giác hít thở không thông. Lúc này mới phát hiện hắn đã nằm trên người cậu, hai người quấn lấy, chăn bị ném sang một bên, hơn phân nửa nằm dưới đất.

Thường Tiếu không biết làm sao, ngay khi cậu đang thất thần, đột nhiên điểm hồng trước ngực bị bao phủ, cậu kinh ngạc hét lên, mắt trừng thật lớn.

Phùng Quý Hiên cười, âm thanh của hắn có chút khàn khàn, nơi đó đã dựng lên, liền cúi đầu ngậm lấy nơi còn lại. Phản ứng của cậu còn lớn hơn, cả người run rẩy.

Thường Tiếu muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương dùng răng nanh cắn một cái, đẩy hắn cũng không buông, cảm giác tuy không đau nhưng lại có chút quái dị, khiến cậu không dám đẩy hắn ra nữa ngược lại ôm chặt lấy đối phương.

Phùng Quý Hiên hiển nhiên rất vừa lòng, lúc này mới buông ra, hơi nâng mình lên, nhìn gương mặt đỏ bừng của Thường Tiếu, hỏi:“Thoải mái không?”

Võng du chi cư tâm bất lương –

Warning: H nha, ai chưa đủ 18 tuổi cấm đọc =)))

Tuôi biết cảnh báo chỉ để chơi vậy thôi, dù đủ hay không đủ mấy người cũng đọc à
Bình Luận (0)
Comment