Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 144

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên tấm biển đề bốn chữ rồng bay phượng múa đỏ au “Đại hội võ lâm“ càng làm phát ra khí thế giang hồ.

Trên đài, một đám võ lâm nhân sĩ đang đánh chém lẫn nhau.

Đột nhiên, một bóng áo trắng từ trên trời giáng xuống,

Chỉ thấy đám nhân sĩ võ lâm như bị cuồng phong quét qua, đồng loạt ngã rạp trên đất.

Người áo trắng thu hồi cây quạt, cười.

Đúng là một thanh niên anh tuấn phi phàm.

Một nam tử gõ chiêng, cao giọng tuyên bố: “Quán quân đại hội võ lâm lần này chính là vị công tử này.“

Sau đó chuyển cảnh.

Nam tử kia lôi ra một hộp thuốc bổ, cung kính dâng lên: “Kiều công tử. Đây là phần thưởng của ngài.“

Đôi mắt người thanh niên sáng lên, nhận lấy hộp thuốc, thỏa mãn cười: “Quả nhiên là Thiên Sơn Tuyết Liên hoàn! Có nó, thêm bao nhiêu đối thủ cũng không sợ!“

….

Trương Phục Huân sắc mặt xanh mét, hắng giọng nhìn ý bảo Tương Tu Văn tắt quảng cáo đi.

Nếu không phải hôm qua La Định Âu gọi điện cho hắn thì hắn còn không biết con mình lại lén lút đi đóng quảng cáo.

Hắn nhấc điện thoại nội bộ lên: “Gọi Trương Tri lên đây!“

“Hắn đã ra ngoài gặp khách hàng.“ Thanh âm tao nhã của Tương Tu Văn truyền ra từ điện thoại giống như nước giập tắt cơn tức của Trương Phục Huân.

“Lại ra ngoài gặp khách?“ Trương Tri đã bị  hắn ép buộc điều đến bộ tiêu thụ của tổng công ty, “Hắn tìm được bao nhiêu khách hàng rồi?“

Tương Tu Văn: “Hai người.“

“Dạng khách nào vậy?“ Trương Phục Huân cảm thấy hứng thú. Xem ra Trương Tri oán giận thì oán giận nhưng vẫn rất nỗ lực công tác.

“Khách hàng tiềm năng.“

“Sẽ không phải fan của Kiều Dĩ Hàng chứ?“ Cơn tức vừa được đè xuống lại bắt đầu trồi lên.

“Không phải fan.“ Tương Tu Văn dừng một chút, “Là cha mẹ.“

Trương Phục Huân kinh hãi: “Cha mẹ của Kiều Dĩ Hàng tới?“

“Đúng thế.“

“Sao ngươi không nói sớm.“

Tương Tu Văn hiển nhiên là sửng sốt nhưng rất nhanh phản ứng, “Là sơ suất của tôi.“

“Bỏ đi.“ Trương Phục Huân lo lắng chuyện khác, rất nhanh dập máy, bấm số của Trương Tri.

Chuông reo một hồi mới có người nhấc máy.

Không đợi Trương Tri mở miệng, Trương Phụ Huân đã hùng hổ hỏi: “Ngươi đang ở đâu.“

“Trong thành phố.“

“…Ta đang hỏi vị trí cụ thể!“

“Nhà hàng.“

Trương Phụ Huân cả giận: “Ngươi đang nghĩ cái gì thế?! Ban ngày ban mặt mà đi đặt phòng ở nhà hàng?!“

Trương Tri cổ quái nói: “Vấn đề trước tiên hắn phải hỏi ngươi mới đúng. Ta chỉ là tới đón nhạc phụ nhạc mẫu đi ăn.“

“Nhạc phụ nhạc mẫu? Hừ, xung hô thật thân thiết!“ Trương Phục Huân quyết định không đề cập tới chuyện này, “Gần đây ngươi có đóng quảng cáo đúng không?“

“Khách mời.“

“Ai cho phép?!“

“Đạo diễn.“ Giao thủ với Trương Phục Huân, Trương Tri dần dần hiểu rõ tính cách cha hắn. Nói chung, địch bất động ta bất động, địch xung động ta tùy tình hình mà động, địch điên cuồng lộn xộn ta tìm một sơn động — đảm bảo không xung đột chính diện được.

Trương Phục Huân giận đến mức muốn đập bàn, “Công việc hiện tại không tốt sao? Chạy đi đóng… mấy thứ không đứng đắn này?!“

“Không phải công việc không tốt,“ Oán hận của Trương Tri bùng nổ, “Là tiền lương rất bạc đãi.“ Tiền lương của hắn và Kiều Dĩ Hàng vốn đã có chênh lệch, đến khi bị điều đến tổng công ty, tiền lương từ hơn một vạn tụt xuống còn có vài ngàn! Áp lực tâm lý càng thêm lớn.

“Tiền lương bộ tiêu thụ dựa vào công trạng! Ngươi cố làm tốt thì lương tự nhiên nhiều.“ Trương Phục Huân thất vọng rống lên.

Trương Tri thản nhiên đáp: “Mọi con đường đều dẫn đến La Mã.“

“Ngươi không đóng quảng cáo không được sao?“ Trương Phục Huân trầm giọng. Trước đây dù hắn có ghét Kiều Dĩ Hàng nhưng cũng không ra tay hãm hại nhưng giờ hắn không ngại ra tay với con trai mình.

“Lão bà kiếm tiền hơn mình gấp trăm lần, nam nhân nào chẳng khó chịu!“

“…“ Cơn tức của Trương Phục Huân đột nhiên dừng lại, “Lão bà?“

“Con của nhạc phụ nhạc mẫu không phải là lão bà sao?“

“Hóa ra các ngươi…Ngươi mới là…“ Trương Phục Huân nói năng hơi lộn xộn.

Trương Tri mạc danh kỳ diệu hỏi lại: “Cái gì?“

“Không có gì. Cố gắng nỗ lực.“ Trương Phục Huân dập máy, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, lẩm bẩm, “Hóa ra con ta không phải là… Kiều Dĩ Hàng mới là…“

Rầm.

Hắn đột nhiên căm giận đập bàn, tự phỉ nhổ: “Thế thì có gì mà đắc ý!“

***

Nỗ lực? Nỗ lực cái gì?

Trương Tri nhìn di dộng không hiểu sao.

“Tiểu Trương, nếu cháu có việc thì cứ đi đi. Chúng ta tự mình đi tham quan cũng được.“ Kiều mẫu cùng Kiều phụ mỉm cười nhìn hắn.

“Không sao.“ Trương Tri nhét di động vào túi quần, “Chúng ta đi ăn thôi.“

Kiều mẫu cùng Kiều phụ liếc nhìn nhau. Kiều mẫu mở miệng: “Chúng ta về đây lâu vậy còn chưa gặp mặt ông thông gia. Cháu xem có khi nào an bài một chút?“

Trương Tri ngẩn người, do dự một lúc, gật đầu đáp: “Vâng.“

Kiều mẫu nhìn ra lo ngại của hắn, lại cười nói: “Lần này chúng ta về nước không lâu, nếu ông thông gia không có thời gian thì thôi để lần sau cũng được.“

Đối với đứa trẻ kém con mình năm tuổi này, nàng vừa nhìn đã thấy thích. Lúc mới biết tuổi hắn, nàng cùng Kiều phụ còn hơi lo lắng, sợ tuổi hắn còn chưa trưởng thành, chưa xác định rõ, đến lúc nào đó sẽ lui bước. Nàng biết con mình đối lần này nghiêm túc đến mức nào, nàng sợ lúc đó con mình không thể chịu đựng nổi.

Nhưng qua vài ngày tiếp xúc, bọn họ phải thay đổi suy nghĩ. Rõ ràng nhỏ tuổi như vậy nhưng tâm tư cùng biểu hiện so với người ba mươi tuổi có khi còn ổn trọng hơn nhiều. Đây rõ ràng là do ảnh hưởng của chuyện gia đình lúc còn nhỏ nhưng về phương diện khác, bọn họ cũng nhìn ra được tính cách đứa trẻ này rất yên ổn và kiên quyết, đã nhận định thứ gì sẽ không vì thời gian và hoàn cảnh mà thay đổi.

Chính vì vậy, bọn họ mới nghĩ đến việc nên cùng nhà thông gia gặp mặt một lần thể hiện sự nghiêm túc và lịch sự.

Tâm Trương Tri ấm áp.

Hắn cảm nhận được, cha mẹ Kiều Dĩ Hàng không phải vì chuyện của hắn với Kiều Dĩ Hàng mà miễn cưỡng chấp nhận mà là thực lòng thích hắn. Cảm giác ấm áp này ngoài mẹ đẻ ra hắn chưa bao giờ cảm nhận được. Vậy nên hắn nói không chút nghĩ ngợi: “Không sao, hôm nay cha cháu cũng không có việc gì.“

“Vậy là tốt rồi.“ Kiều mẫu suy nghĩ một chút, “Gọi điện cho Dĩ Hàng, kêu nó đóng phim xong thì đến.“

“Vâng.“

Cam đoan xong, Trương Tri mới phát hiện đại sự không ổn.

Thứ nhất, hắn không chắc chắn Trương Phục Huân có việc gì hay không. Thứ hai là dù không có việc nhưng chắc gì cha hắn đã chịu đến. Cuối cùng là dù có đến cũng chưa chắc có thái độ hòa hảo.

Nghĩ đến đây, Trương Tri bắt đầu thấy đau đầu, lập tức tìm một chỗ yên tĩnh đánh điện cầu cứu Trương Thức Khiêm.

Trương Thức Khiêm sau khi biết chuyện lập tức chia việc:

Liên lạc với Tương Tu Văn, sắp xếp lại lịch làm việc của Trương Phục Huân.

Liên lạc Trương phu nhân, cầu cứu trợ.

Trương Tri vốn tưởng hai việc này cũng khó làm được vì Tương Tu Văn cũng như Trương phu nhân đều có vẻ không thích hắn lắm nhưng gọi điện thoại xong mới phát hiện họ cũng không đến nỗi không hiểu tình người như hắn tưởng tượng.

Chí ít Tương Tu Văn và Trương phu nhân không nói gì mà đồng ý. Mặc dù vì bọn họ có toan tính bên trong nhưng Trương Tri vẫn hơi cảm động.

Tuy rằng không thể coi là nhà hàng tốt nhất nhưng tuyệt đối là nhà hàng đắt nhất, Trương Thức Khiêm đặt riêng gian phòng tên gọi “Đoàn viên“.

Trương Tri và Kiều gia nhị lão đến trước, sau đó là Kiều Dĩ Hàng, vợ chồng Trương Thức Khiêm, Trương phu nhân.

Sáu người ngồi cùng một bàn, không có chuyện e dè như trong dự liệu.

Trương phu nhân dù không phải mẹ đẻ của Trương Tri nhưng biểu hiện toàn bộ có thể coi là đúng mực, cơ bản có thể dùng từ bình thản để miêu tả.

Kiều mẫu sớm đã biết gia cảnh của Trương Tri nên cũng không để bụng sự xa cách của nàng. Người nàng để ý hơn cả là Trương Phục Huân, vì nàng rõ, công việc cùng cuộc sống của Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng rất nhiều thứ phải xem thái độ của hắn. Dù hắn coi như không nghe không hỏi nhưng người làm cha mẹ, luôn không khỏi lo lắng nhiều.

Trương Phục Huân tới muộn nhất.

Từ vẻ mặt hắn khi bước vào có thể thấy, đây cũng không phải hắn tự nguyện muốn tới.

“Ông thông gia à.” Kiều mẫu cùng Kiều phụ cười cười chào hỏi, không lộ vẻ nịnh nọt mà rất chân thành.

Thân thể Trương Phục Huân có chút cứng đờ, rất nhanh đảo qua mọi người trong phòng.

Trương Tri khẩn trương nhìn hắn, hơi ngả người về trước lộ vẻ bất an.

Kiều Dĩ Hàng trông có vẻ khí định thần nhàn nhưng ánh mắt lại để lộ ra sự lo lắng trong lòng hắn.

Trương phu nhân ưu nhã đứng dậy, cười nói: “Sao mình đến muộn vậy?”

Trương Phục Huân chậm rãi đi tới ghế chủ tọa ngồi xuống: “Tắc đường.”

Trương Thức Khiêm thấy bầu không khó có vẻ cứng nhắc, lập tức lấy thực đơn ra: “Cha có muốn gọi thêm món gì nữa không?”

Trương Phục Huân không thèm cầm: “Ngay cả đồ ăn cũng không biết gọi sao?”

Trương Thức Khiêm cười nói: “Ta đã gọi món móng giò kho mà ngài thích nhất, chỉ là không biết ba còn thích món gì khác nữa không thôi?”

Ánh mắt Trương Phục Huân như có như không phiêu hướng cha mẹ Kiều Dĩ Hàng, thản nhiên đáp: “Không có lễ phép gì cả. Thông, khụ, thông gia đường xa tới đây, hẳn phải gọi theo khẩu vị của họ chứ.”

Dù hắn rất cố gắng che giấu hai từ thông gia này nhưng mọi người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai, ngay cả từ khụ cũng không bỏ sót, huống chi hai chữ đọc nặng như vậy?

Lúc này vẻ mặt mọi người đều như vừa trút được gánh nặng.

Kiều mẫu lập tức mở máy phát thanh. Từ giới giải trí trong nước đương thời cho tới Holywood ở mỹ.

Trương Tri đối mấy thứ này vốn không hứng thú nhưng cũng ít nhiều chêm vào mấy câu. Nhiệt tình tiếp chuyện nhất đương nhiên là phu nhân Trương Thức Khiêm cùng Trương phu nhân. Ngoài ý muốn là Trương phu nhân dù không hứng thú với giải trí trong nước nhưng lại rất thích Holywood. Vừa nhắc tới diễn viên nam ở Holywood, vẻ mặt nàng dù không biến hóa nhưng mắt rõ ràng phát ra ánh nhìn nóng bỏng.

Kiều mẫu quan sát kỹ càng, lập tức đem tất cả tin tức thật giả truyền phát ra ngoài, quả nhiên chiếm được sự chú ý của tất cả nữ tính đương trường.

Trương Phục Huân cùng Kiều phụ ngồi cạnh nhau, không trao đổi gì, chỉ là thi thoảng chạm mắt, liền cụng một ly, thể hiện một loại thưởng thức rượu ăn ý.

Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói vào tai Trương Tri: “Sao cậu lại làm được?”

“Làm cái gì?” Trương Tri tựa đầu dựa gần vào Kiều Dĩ Hàng, để cho môi hắn áp sát vành tai.

Kiều Dĩ Hàng cực nhanh vươn lưỡi liếm vành tai hắn mới lùi đầu lại: “Cha cậu.”

“Hắn?” Trương Tri nhớ tới lúc nói mình đi tiếp cha mẹ vợ, Trương Phục Huân nói năng lộn xộn.

…Hẳn là không phải vì thế?

Hắn nghĩ một lúc, quyết định đưa chuyện này vào loại không thể lý giải: “Tôi cũng không biết. Có thể những lời ca ca nói có tác dụng, hoặc có thể đột nhiên hắn thông suốt, quyết định làm theo gia huấn.”

Kiều Dĩ Hàng nhìn cả bàn vui vẻ, ánh mắt có chút nóng lên, lập tức dùng tươi cười che giấu: “Tôi không nghĩ có thể chứng kiến cảnh tượng thế này.”

Trương Tri ôn nhu nhìn hắn.

Kiều Dĩ Hàng: “Lúc quyết định bước lên con đường này, tôi thật sự chuẩn bị bị gia đình bạn bè xa lánh.”

Trương Tri cầm lấy tay hắn, kéo tới để trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve: “Sẽ không gia đình bạn bè xa lánh.”

Kiều Dĩ Hàng cũng nắm chặt tay hắn.

“Dù thế nào anh vẫn còn tôi.” Trương Tri dùng ngữ điệu nhẹ nhàng vừa chân thành nói.

“Ngươi xem nhẹ cha mẹ đến vậy sao?” Kiều mẫu không hiểu lúc nào ngừng nói chuyện, bực mình trừng mắt Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng cười khan: “Là ngài dạy ta mà. Thực hiện cách mạo hiểm nhất, ra được kết quả tốt nhất.”

“Ta lại dạy ngươi câu nữa này.” Kiều mẫu ngoắc ngoắc ngón tay.

Kiều Dĩ Hàng nghe lời thấu đến gần.

Kiều mẫu thấp giọng: “Ta nuôi ngươi lớn bằng chừng này cũng không phải nuôi không. Thế nên lúc còn chưa thu được lợi tức, sẽ không cho ngươi kiếm cớ trốn tránh nghe không.”

Kiều Dĩ Hàng khẽ cười: “Mẫu thân đại nhân anh minh.”

“Là khôn khéo mới đúng.” Kiều mẫu đắc ý cười.

“Nhưng vừa rồi hình như là hai câu chứ không phải một.”

“Lời nói của ta từ trước đến nay chỉ có dấu phẩy đứng giữa. Nếu ngươi phát hiện thừa câu, nhất định là học vận dụng dấu câu không đúng rồi.” Kiều mẫu chọc chọc xương sườn hắn.

Kiều Dĩ Hàng vô thức co người.

Trương Tri cực kỳ hâm mộ nhìn bọn họ hồi lâu, đột nhiên quay đầu về phía Trương Phục Huân, vừa lúc chạm phải ánh nhìn chưa kịp thu hồi từ hắn.

“Cha.” Trương Tri đột nhiên bưng chén rượu đứng lên.

Trương Phục Huân bình tĩnh nhìn hắn nhưng bàn tay gắt gao nắm lấy chén rượu bán đứng hắn.

“Ta kính ngươi.” Trương Tri không đợi hắn phản ứng, ngửa đầu uống hết.

Trương Phục Huân giơ chén, trừng mắt nhìn hắn. “Kính cái gì?”

Trương Tri nghĩ một chút: “Có thể điều ta quay về EF được không?”

Bịch!

Trương Phục Huân nặng nề đặt chén rượu xuống bàn, lạnh lùng hỏi: “Ở công ty tổng có gì không tốt?”

“Tiền lương quá thấp.” Trương Tri đàng hoàng trả lời.

“Sáu ngàn một tháng mà thấp à? Ngươi có biết thu nhập bình quân trong nước là bao nhiêu không?”

Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri buồn bực, ôm vai hắn nói: “Chúng ta đi mở tài khoản chung là được.”

Phịch!

Chén rượu bị Trương Phục Huân nện xuống mặt bàn.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Phục Huân nghiến răng nghiến lợi: “Mai ta chuyển nhượng một phần cổ phiếu cho ngươi.”

Mắt Trương Tri sáng lên: “Đem đi bán?”

Trương Phục Huân tức giận tới mức chén rượu cũng không buồn nện nữa rồi.

Trương Thức Khiêm ho khan: “Thành cổ đông cuối năm sẽ được chia hoa hồng.”

Trương Tri thất vọng: “Còn lâu nữa a.”

Kiều mẫu đột nhiên mở miệng: “Được rồi, có thứ này cho các ngươi.” Nàng liếc Kiều phụ một cái.

Kiều phụ lập tức lấy ra một chiếc hộp.

Kiều mẫu đón lấy hộp, đưa qua trước mặt Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri. Mở ra, rành rành một đôi vòng tay long phượng. Nàng đeo một cái cho Kiều Dĩ Hàng, cái còn lại đeo cho Trương Tri, vui mừng nói: “Đây là vật gia truyền của Kiều gia. Đeo đôi vòng tay này sẽ làm vợ chồng cả đời.”



Trương Phục Huân nheo mắt. Đừng tưởng hắn không chú ý, nàng đeo cho Trương Tri rõ ràng chính là chiếc vòng phượng nhỏ hơn!

Hắn bất thần mở miệng: “Mai ngươi đến phòng phát triển báo danh.”

Trương Tri mờ mịt.

“Chỗ đó tiền lương khởi đầu là một vạn.” Trương Phục Huân nói xong lại âm thầm nghĩ: có lẽ có thể sắp xếp nửa năm chia hoa hồng một lượt.

Trương Tri vui vẻ ra mặt.

Trương Thức Khiêm vỗ tay: “Nếu kết cục đại đoàn viên, vậy có thể bưng đồ ăn lên được không? Ta đói bụng quá!”

Trương phu nhân đau lòng nhìn hắn: “Còn không đi mau.”

Trương Thức Khiêm lĩnh mệnh xuất môn.

Kiều Dĩ Hàng chợt cười cười.

Có lẽ quan hệ của mọi người có chút rắc rối phức tạp nhưng thân tình quan tâm là chân thật.

….

Tựa như tình yêu của bọn họ.Hoàn
Bình Luận (0)
Comment