Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 20

Vu Vinh có cảm giác mình lao tâm khổ trí đến mức sắp thành bà mẹ già rồi, Lý Vân Đình có tài đức gì, mà có thể khiến mình cam tâm tình nguyện giúp anh ta tranh đấu tiểu tam (người thứ ba), theo đuổi nguyên phối (vợ đầu), việc này nếu còn không thành, Vu Vinh đều có xung động muốn thiến luôn anh ta.

Y xê dịch mông, lượm cái di động vừa ném đi trở về.

“Nè, lão đại!”

“Cậu chơi hải tặc diễn sâu quá rồi hả? Lão đại lão đại, không biết còn tưởng chúng ta là xã hội đen.” Bên kia truyền đến thanh âm biếng nhác của Lý Vân Đình.

“Được rồi Lý đội, lại chẳng phải người ngoài, biết rõ cho nên gọi anh một tiếng bộ không được sao?” Vu Vinh khinh thường xí một tiếng, “Làm gì có lão đại nào lăn lộn thê thảm được như anh, hiếm khi được nghỉ phép, lại nghỉ tới bệnh viện luôn.”

Nhớ lại vài ngày trước vừa nhìn thấy Lý Vân Đình cả người đầy máu, Vu Vinh bây giờ còn tim đập không ngừng, một khắc đó y thực sự cho rằng anh ấy không xong rồi, ai mà ngờ sinh mệnh lực người này còn ngoan cường hơn cả gián chứ.

“Có rắm mau phóng, không rắm thì cúp.”

“Có rắm...... Phi, có chuyện nói với anh, đại gia à,” Vu Vinh cách không giơ ngón giữa với Lý Vân Đình, “Em sợ anh nghe xong sẽ khóc quỳ cảm kích em.”

“Vậy ~ sao ~” Giọng điệu Lý Vân Đình lên một quãng tám, “Anh ngược lại thật muốn nghe xem, cậu dùng cái gì khiến anh phải quỳ.”

“Vừa rồi một vị ái mộ anh tìm em…”

“Người ái mộ anh nhiều như vậy, cậu nói ai nha?”

“Là cái vị có tiền lại hào phóng, chu đáo còn nhã nhặn, làm người điệu thấp không phô trương, bề ngoài xuất chúng có khí chất, rất là nhân thê đó.”

“Nghe cứ như cậu ái mộ ông chủ Kỳ nhà người ta ấy.”

“Ai, đáng tiếc a, trong mắt chỉ có anh, một đóa hoa tươi lại cứ nhất định muốn cắm trên bãi phân trâu, đây là loại nghị lực gì chứ!”

“Được rồi, nói nghiêm chỉnh, cậu ấy tìm cậu làm gì?”

“Hỏi thăm anh, chứ chẳng lẽ là hỏi thăm em? Cậu ấy hỏi em anh vì sao bội tình bạc nghĩa, để lại cậu ấy một thân một mình phòng khuê trống trải rất hiu quạnh.”

Lý Vân Đình vừa nghe liền biết là Vu Vinh đang nói phét, phỏng chừng Thanh Kỳ thấy mình vài ngày không login nên thuận miệng hỏi một chút, “Vậy cậu nói thế nào?”

“Em ăn ngay nói thật, nói anh đi hưởng thụ thế giới hai người rồi, bảo cậu ấy đừng quấy rầy.”

Lý Vân Đình cười nhạo một tiếng, “Thế giới hai người? Với cậu sao?”

“Em còn chưa nói xong mà,” Vu Vinh tiếp tục, “Để chứng minh lời em không phải xạo, em đặc biệt đưa một người tới đêm nay cùng anh trải qua thế giới hai người.”

“…Cậu gọi một MB?” (MB: Money boy aka Trai gọi)

“Anh đây là đang vũ nhục cậu ấy sao?”

“Không được chôm chỉa bóp méo danh ngôn răn dạy của anh.”

“Câu của cảnh sát nói thì gọi là lời răn dạy* à? Bỏ đi không thèm nghe anh nói nữa, chắc cậu ấy sắp đến rồi, có muốn nắm chắc cơ hội hay không tự anh coi đi, em cúp trước á, bái bai nha ~”

*Chỗ này chơi chữ, Lời răn: Tiếng Hoa là ‘cảnh cú’, ‘cảnh’ trong ‘cảnh sát’, ‘cú’ nghĩa là câu văn, câu nói, nên cũng có thể hiểu là “câu nói của cảnh sát”.

“Cậu còn chưa nói là ai mà… Ê? Kháo.”

Tên Vu Vinh này, làm gì vậy chứ.

Lý Vân Đình cầm điện thoại, cuộn đến tên Lăng Viễn trong danh bạ, do dự mãi.

Mấy ngày nay anh không gọi cho Lăng Viễn, trước đó là vì tình trạng thân thể không cho phép, bây giờ lại vì không biết nói thế nào, anh không muốn khiến đối phương lo lắng, bất quá lại nói, Lăng Viễn sẽ lo lắng cho mình sao?

Nói không chừng Lăng Viễn nghe tin mình bị thương chỉ thản nhiên nói một tiếng ‘ờ’ đi… (Lý sir, ngươi quả nhiên là tri kỷ của Lăng Viễn.)

Lăng Viễn vào bệnh viện mà Vu Vinh nói, cư nhiên là cùng chỗ cậu nằm lần trước.

Y tá trực ban ngăn cậu lại, “Xin lỗi, đã qua giờ thăm bệnh.”

Lăng Viễn ngẩn người, cậu đáp ứng Vu Vinh đêm nay tới đây, lại chẳng nghĩ gì tới vấn đề này.

“Nhưng mà… Anh ta sắp chết...” Lăng Viễn do dự nói.

“Sắp chết mà còn nằm ở khu lưu trú?” Y tá bình tĩnh lắc đầu, “Này không phù hợp quy trình của chúng tôi.”

Lăng Viễn nghĩ nghĩ, nói cũng phải, xem ra mình bị đùa giỡn rồi. Cảm ơn y tá một tiếng rồi xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe phía sau có người nói chuyện.

“Ấy? Là cậu à?”

Lăng Viễn không xác định lời này có phải là đang hỏi mình không, vì thế quay đầu nhìn, một cô y tá trẻ vừa từ phòng bệnh nào đó ra, trong tay còn cầm một bình truyền nước biển.

Cô y tá trẻ này cậu biết, lần trước nằm viện chính là cô phụ trách giường Lăng Viễn, Lý Vân Đình hình như có dặn dò nhờ cậy cô, cô rất chiếu cố Lăng Viễn.

“A, chào chị, trước đây đã phiền chị chăm sóc.”

Cô y tá cười mỉm xem xét Lăng Viễn, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, “Không phiền, cậu và bạn cậu đều cho người ta ấn tượng sâu sắc.”

Lăng Viễn nhớ tới lý do lần trước mình nằm viện, không khỏi đỏ mặt.

Cậu nào biết Lý Vân Đình lợi dụng thân phận cảnh sát của mình uy hiếp bác sĩ, buộc họ đổi bệnh án của cậu thành giải phẫu trĩ sang, có thế mới không để lại cơ hội cho những y tá liên can. Sau đó còn đặc biệt nhờ vả cô y tá nhỏ phụ trách Lăng Viễn, nhờ cô chăm sóc thật tốt cho ‘bạn trai’ của anh.

“Hai người các cậu thật thú vị, lần trước cậu nằm viện, lần này đến phiên anh ấy sao?”

“Cái này...”

“Tôi biết ban ngày cậu không tiện đến, không có việc gì, tôi cho cậu vào,” Y tá nhỏ quay đầu chỉ chỉ, “Anh ấy nằm trong phòng số 307 đó, đi đi.”

Lăng Viễn trong tiềm thức cảm thấy người này hình như hiểu lầm điều gì, bất quá đến cũng đến rồi, thôi cứ qua chào hỏi cho có lệ rồi đi vậy.

“Vậy cám ơn.”

“Với tôi mà còn khách khí cái gì nha.”

“......”

Lăng Viễn dùng ‘chị ấy chỉ nhiệt tình thôi, chị ấy cái gì cũng không có hiểu sai’ để an ủi chính mình, chậm rãi đi tới cửa phòng 307, đứng nửa ngày không gõ.

Mình lúc trước nghĩ rằng Lý Vân Đình đúng như lời Vu Vinh nói, đã hết cách xoay chuyển tình hình, nếu không nữa thì cũng là trọng thương hôn mê, căn bản chưa nghĩ kỹ lời sẽ nói, nếu đối phương không sao, thì nói gì bây giờ? Nghe nói anh sắp chết, cho nên tôi đến thăm anh một chút? Hay là… Nghe nói anh bị thương, cho nên tôi đến thăm anh một chút?

Câu trước rất không lễ độ, câu sau nếu nói ra, với tính cách đánh rắn tùy gậy của đối phương, chắc sẽ vểnh đuôi lên tới trời đi, giờ cũng đã đủ nhây rồi, sau này chắc sẽ càng khó thoát đây.

Lăng Viễn còn đang chần chờ, Lý Vân Đình đã bị sự lưỡng lự không quyết đoán của chính mình chọc giận, nghĩ mình từ nhỏ đến lớn chính là người nói một thì không có hai, sấm rền gió cuốn, từ khi nào trở nên sợ đầu sợ đuôi, ngần ngừ bất định như bây giờ? Chẳng phải chỉ là gọi cuộc điện thoại sao?

Nói làm liền làm, Lý Vân Đình lập tức ấn số di động Lăng Viễn.

Cơ hồ là đồng thời, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Lăng Viễn còn đang ngẩn người giật mình một cái, lấy di động ra không đợi nhìn rõ tên, cửa trước mặt đã bị mở ra, hai người cầm di động mắt to trừng mắt nhỏ, một người kinh ngạc đối phương cư nhiên xuất hiện ở đây, người kia thì cảm giác vị trước mặt này đừng nói là sắp chết, vô luận thân thể hay trạng thái tinh thần đều tốt đến quá mức, hoàn toàn nhìn không ra có tất yếu phải nằm viện.

Di động Lăng Viễn còn đang vang, trong hành lang bệnh viện yên tĩnh càng có vẻ đột ngột, Lý Vân Đình phản ứng lại trước, vội vàng hủy cuộc gọi.

“Sao em  lại ở đây?” Chắc không phải đúng lúc đối phương cũng đang nằm viện chứ, nếu không phải nằm viện, bây giờ đã sớm qua thời gian thăm bệnh, Lăng Viễn vào bằng cách nào?

“Tôi nghe nói… Anh sắp không xong, cho nên đến xem…” Lăng Viễn suy xét nhiều lần, lựa chọn một cách nói tương đối điều hòa.

Lý Vân Đình vui vẻ, “Là Vu Vinh nói cho em chứ gì, tiểu tử đó nói chuyện luôn luôn khoa trương.”

Lăng Viễn sọc đen, này đã không phải chỉ là khoa trương có được không, này căn bản là hư cấu.

Nhớ tới lần nói điện thoại vừa rồi, Lý Vân Đình trong lòng nghĩ Vu Vinh cậu giỏi lắm, dám gạt anh nói Lăng Viễn là MB? Việc không thể để lỡ, chờ coi anh ra ngoài làm sao thu thập cậu.

Vu Vinh hắt xì một cái, đoán chừng là Lăng Viễn tới rồi, lão đại trong lòng đang khen ngợi mình đây mà, lòng không ngừng đắc ý. Xoay chuyển ý nghĩ một cái, lão đại vừa rồi lại còn nói Lăng Viễn là  MB? Lúc này không chừng đang ăn năn lắm nè, vẻ đắc ý lại tăng thêm vài phần.

“Bất quá em có thể đến đây trong lòng tôi rất vui, có thể thấy trong lòng em có tôi.”

Lăng Viễn bắt đầu hối hận hành động hôm nay, công phu hỉnh mũi lên mặt của người này mình cũng không phải chưa kiến thức qua.

“Dù là con chó lang thang ven đường sắp chết, tôi cũng sẽ liếc mắt nhìn một cái.” Lăng Viễn một chút cũng không nể mặt trả lời, cậu không muốn lưu cho người này bất cứ đường suy nghĩ lung tung nào.

“Em nói tôi là chó, vậy em chẳng phải là chó cái nhỏ của tôi sao?” Lý Vân Đình đầy mặt lưu manh tiếp lời.

Lăng Viễn sắc mặt trầm rồi lại trầm, “Nếu anh đã tinh thần không tệ, tôi cáo từ trước.” Nói xong xoay người liền đi.

Lý Vân Đình làm sao để cậu nói đi là đi được, thò người ra ngoài bắt lấy cổ tay đối phương, dùng sức một cái, Lăng Viễn đã bị kéo vào phòng bệnh, chân trái thuận thế móc lại, cửa cạch một tiếng khép lại phía sau Lăng Viễn.

“Nếu đã đến đây rồi thì đừng đi, đêm nay lưu lại bồi tôi, hửm?” Lý Vân Đình dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc thấp giọng nói.

“Anh nghĩ thật…” Từ ‘đẹp’ cuối cùng bị Lăng Viễn nuốt xuống.

Lý Vân Đình kỳ quái đối phương vì sao đột nhiên im bặt, theo tầm mắt Lăng Viễn cúi đầu nhìn.

Vừa rồi Lý Vân Đình đứng ở cửa chỉ lộ nửa người, nửa người còn lại bị cửa che chắn, giờ Lăng Viễn vào phòng mới phát hiện, cánh tay trái Lý Vân Đình rõ ràng đang bị bó thạch cao.

“Sao lại thế này?” Lăng Viễn nhìn chằm chằm chỗ đó, nhíu mi hỏi.

Lý Vân Đình chẳng hề để ý cười cười, “Có người lấy gậy sắt đập tôi, tùy tay cản cái.”

Anh nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, bất quá Lăng Viễn có thể tưởng tượng, nếu Lý Vân Đình có đường đánh trả, sẽ không dùng cánh tay mà trực tiếp đỡ công kích của gậy sắt, có thể thấy lúc ấy tình huống hung hiểm đến mức nào.

“Chỗ khác thì sao?” Hẳn là không chỉ bị mỗi chỗ này.

“Đều là mấy vết thương ngoài da.”

Gãy xương cộng thêm vết thương ngoài da mà cần nằm viện sao, Lăng Viễn nghĩ, anh dọa con nít à.

Thấy Lăng Viễn mím môi không nói lời nào, tâm đùa giỡn của Lý Vân Đình lại trào lên, “Còn nói em không quan tâm tôi? Bây giờ biết đau lòng chồng rồi?”

Lý Vân Đình nói xong câu đó, chờ Lăng Viễn dùng loại ánh mắt rõ ràng là tức giận lại không biết có bao nhiêu câu nhân nói không nên lời của cậu mà trừng anh, đợi nửa ngày cũng không đợi được, ngoài dự kiến của anh, Lăng Viễn thế nhưng nâng tay phải, đặt lên cánh tay trái của anh, nhẹ nhàng vuốt ve băng vải dùng cố định thạch cao.

“Đau không?”

Thanh âm Lăng Viễn ôn nhu như thế, trong ánh mắt cũng tràn ngập quan tâm, giọng điệu đó giống như đang hỏi tình nhân của mình, lần đầu tiên được Lăng Viễn đối đãi như vậy Lý Vân Đình nhìn tới phát ngốc.

Nửa ngày anh mới hồi thần, đang muốn che giấu phút thất thần của mình, lại phát hiện ngón trỏ Lăng Viễn còn đang chậm rãi ma sát trên băng vải, tầm mắt ngay từ đầu không hề rời khỏi cánh tay trái mình, tư tưởng không biết đã lạc vào cõi thần tiên nào.

“Tiểu Viễn?” Lý Vân Đình thử gọi.

“Ách? A...... Xin lỗi.” Bị triệu hoán về Lăng Viễn hiển nhiên cũng sửng sốt, lập tức cảm thấy ngượng ngùng vì mình thất thố.

“Nghĩ gì thế?”

Lăng Viễn lắc đầu, “Tôi nghĩ tiếc là không đứt luôn, giữ lại cũng chỉ để gây họa.”

“Đứt rồi thì gắn móc câu giả sao?” Lý Vân Đình nhếch môi cười, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.

Lăng Viễn nghe vậy ngẩng mạnh đầu, hoang mang nhìn anh.

“Không không, móc câu giả rất không thú vị a,” Lý Vân Đình phủ định lời nói vừa rồi, “Không bằng gắn roi đi, thỏa mãn em cũng tốt nha, hay em thích gậy mát xa hơn?”

“Anh muốn gắn một cái gậy mát xa giả lên cánh tay trái ra ngoài?” Lăng Viễn kinh ngạc, này phải có bao nhiêu dũng khí mới làm được a.

“Đương nhiên không, làm một cái gắn vào rút ra được ấy, lúc ra ngoài thì gắn tay giả, còn cái đó chỉ có ở trong nhà để một mình em dùng.”

Lăng Viễn ngoảnh đầu về bên phải, mím chặt môi, cố gắng khiến chính mình không cười ra tiếng.

Lý Vân Đình tưởng tượng tưởng tới mức lửa dục bùng cháy, mình vì Lăng Viễn cấm dục mấy tháng, đêm nay dù có nói gì anh cũng không định thả Lăng Viễn đi, anh đánh giá tay mảnh chân gầy của Lăng Viễn, đoán chừng với tình trạng thân thể trước mắt mà dùng sức mạnh hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Anh tiến lên một bước, tay phải chống lên cửa, vây Lăng Viễn vào lòng.

“Tiểu Viễn,” thanh âm Lý Vân Đình ẩn nhẫn khàn khàn đến mức chính anh cũng sắp không nhận ra, “Anh rất nhớ em, nhị đệ nhà anh cũng rất nhớ em.”

“Anh biết em cũng một mình rất lâu rồi, coi như giải quyết nhu cầu sinh lý, hửm?”

“Huống hồ......”

Lý Vân Đình đã chuẩn bị một bài mở đầu tràng giang đại hải, nhưng thấy thân thể Lăng Viễn hơi ngửa ra sau, thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vừa vặn đủ để anh thấy rõ gương mặt đối phương chậm rãi nâng lên, khuôn trăng thanh tú đó thấp thoáng một tia ý cười.

Lý Vân Đình cực ít thấy Lăng Viễn cười, tuy cậu chỉ cười nhẹ, mắt lại cong thành vầng trăng khuyết, trong suốt sáng ngời, vô cùng xinh đẹp.

Mang theo dáng cười đoạt hồn người đó, Lăng Viễn nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bình Luận (0)
Comment