Võng Du Chi Hải Tặc Vương Đích Nam Nhân

Chương 5

Lăng Viễn đang yên lặng nhìn trên kênh hải vực mọi người đem mình ra trêu đùa, thình lình bị lời của Lăng Lộ dọa hoảng hồn.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Chị!

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Chị đi theo xem náo nhiệt cái gì.

Đợi nửa ngày bên kia mới trả lời.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Em biết Yul của Nightmare?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Đó là ai?

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Xem ra là không biết, kỳ quái, cậu ta vì cái gì mật chị muốn mua ảnh chụp?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ:...... Chị à chị bán thật a?

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Chị là cái loại người bán đệ cầu tài này sao?

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Khó mà nói.

[ Trò chuyện riêng ] Naga nữ vương: Nếu em đã nói vậy thì chị đây liền bán thật.

[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Đừng!!

Đội thuyền Nightmare.

[ Đội thuyền ] Yul: Thì ra Naga nữ vương nói bán ảnh chụp là giả a, hầy hầy, vốn đang tính mua về thưởng thức tí đó chứ.

[ Đội thuyền ]  Cổ Cổ: Yul phó, cậu mua ảnh chụp đàn ông làm cái gì a? Chẳng lẽ cậu là cái kia?

[ Đội thuyền ] Yul: Tôi muốn nhìn coi người có thể khiến lão đại nảy lên ác ý trông ra sao a ~

[ Đội thuyền ]  Tát Cổ Tư: Gần đây không dí cậu nên cậu lại ngứa da đúng không?

[ Đội thuyền ] Yul: Chẳng lẽ anh không muốn xem?

[ Đội thuyền ]  Tát Cổ Tư: Không muốn.

[ Đội thuyền ] Yul: Đừng có giả bộ nữa lão đại.

[ Đội thuyền ]  Tát Cổ Tư: Là cậu nghĩ quá nhiều.

[ Đội thuyền ] Yul: Thật vậy à?

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Anh chỉ là cảm giác trêu đùa cậu ấy rất thú vị, không phải như kiểu xấu xa mà cậu nghĩ.

[ Đội thuyền ] Yul: Ngay cả Hải thanh thạch cũng tặng, phí tổn trêu đùa của anh có hơi cao a.

[ Đội thuyền ] Mạc Tây Kiền Ni: Lão đại của chúng ta có thứ gì mà chưa thấy qua, sao có thể để một cục đá nát vào mắt, Yul phó cậu cũng quá chấp nhất rồi.

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Cậu ta không phải chấp nhất với cục đá, mà là chấp nhất với lão đại.

[ Đội thuyền ] Yul: Là ai cho hủ nữ này vào, bầu không khí của đội thuyền đều bị làm hỏng theo rồi!

[ Đội thuyền ] Cổ Cổ: Hình như chính là bản thân Yul phó cậu nga.

[ Đội thuyền ] Yul: Khỉ thật…

[ Đội thuyền ] Yul: Tội chính tôi phạm phải thì tự tôi chuộc, tôi muốn tự tay đá cô ta ra.

[ Đội thuyền ] Vô công bất thụ lộc: Lý đội, phó đội khi dễ em!

[ Đội thuyền ] Tát Cổ Tư: Bản báo cáo lần hành động trước anh muốn thấy nó sáng mai.

[ Đội thuyền ] Yul: Hứ, xem như cô lợi hại!

Đội thuyền thành viên [Yul] đã logout.

Lăng Viễn hiển nhiên không biết vì mình mà có một người đêm nay không thể không thức trắng đêm viết báo cáo, ngược lại vì uống chút rượu có hơi mơ mơ màng màng, logout sớm đi ngủ, còn ngủ rất say sưa, thẳng đến hôm sau một cú điện thoại đánh thức cậu.

“Tiểu Viễn, là tớ Kỷ Tử a, van cậu nhất định phải giúp tớ.”

Kỷ Tử là bạn thuê chung nhà với Lăng Viễn, tình trạng gia đình không quá tốt, vẫn bị vây trong trạng thái vừa học vừa làm.

“Mẹ tớ bệnh, tớ ở bệnh viện chăm sóc bà, ca làm thêm buổi tối đi không được, cậu có thể làm thay tớ được không?”

Lăng Viễn do dự, “Không thể xin phép nghỉ?”

“Tháng này tớ xin nghỉ hai lần rồi, ông chủ nói nếu lại xin nữa thì khỏi đi làm luôn đi, tớ còn chờ lĩnh tiền lương để chi trả tiền thuốc men đây, Tiểu Viễn đại nhân nhờ ngài nhờ ngài, thương xót thương xót con đi, ô ô ô......”

“Được được được,” Lăng Viễn thật sự hết cách với tên này, “Cậu đừng khóc nữa, tôi đi là được mà.”

“Biết ngay Tiểu Viễn tốt nhất mà, con cám ơn ngài a, con cũng thay mẹ con cám ơn ngài a.”

“Được rồi, đừng nhiều lời.”

“Tớ gọi điện thoại cho A Quan nói trước, cậu trực tiếp tìm anh ta là được, cậu từng gặp rồi, tay bartender đó.”

“Tôi biết rồi.”

“Đừng quên a, buổi tối tám giờ.”

“Ừm.”

“Đúng rồi, lỡ như có chuyện gì thì tìm ông chủ.” Đối diện không yên lòng lại căn dặn.

Cúp điện thoại, Lăng Viễn bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, không phải cậu không có một trái tim lấy việc giúp người làm niềm vui, chỉ là cái chỗ mà vị đồng học này của cậu đang làm thuê cậu thật sự không thích. Theo lý mà nói sinh viên học viện âm nhạc bọn họ đi làm thêm ca hát ở quán bar là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng quán bar mà Kỷ Tử làm lại không phải quán bar bình thường, mà là một gay bar.

Kỷ Tử là thẳng, lại làm thêm tại gay bar, lý do đơn giản là tiền nhiều, hơn nữa cậu chàng bộ dạng an toàn, không lo sẽ bị quấy rối, nhưng Lăng Viễn thì không giống thế.

Lăng Viễn từng làm thay Kỷ Tử rồi, đã thống nhất làm giùm ba ngày, mới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện, may mắn lúc ấy chủ quán bar đang có mặt ở đó mới xử lý được.

Ông chủ kia còn rất tán thưởng Lăng Viễn, mời cậu đến hát cố định, bị quyết đoán cự tuyệt. Rồi ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày nào cũng có chuyện, tuy cũng không phải tất cả đều là vì cậu mới xảy ra, bất quá ông chủ vẫn là bị thể chất hấp dẫn chuyện không may của Lăng Viễn dọa tới, không đề cập đến lời mời đó nữa.

Qua hơn nửa năm, A Quan vẫn còn nhớ rõ người làm thay vừa đến liền gây chuyện này, thấy cậu tới, nửa đùa nửa thật trêu chọc cậu, “Anh đẹp trai, hôm nay tính giày vò chúng tôi kiểu gì đây a?”

“Không hoan nghênh thì tôi đi.”

“Đừng đừng đừng, nói đùa thôi.” A Quan vội vã từ trong quầy chạy ra, rất chân chó mà lấy lòng thiếu niên mặt lạnh hoàn toàn không thấy câu nói đùa của anh ta là buồn cười này, “Ông chủ của chúng tôi biết hôm nay cậu tới, còn đặc biệt sửa chủ đề của bar lại, cậu không phát hiện bầu không khí không giống trước sao?”

Vừa nghe A Quan nói vậy, Lăng Viễn mới phát hiện hoàn cảnh quán bar quả thật không giống lần trước cậu tới đây, quán bar lúc trước y như quán rượu trong game hoàn cảnh ồn ào, tiếng người huyên náo, ánh đèn biến ảo liên tục loang loáng đến mức Lăng Viễn không mở mắt ra được.

Mà hôm nay ngọn đèn quán bar trở nên nhu hòa, nhạc jazz trầm trầm mang theo âm hưởng khêu gợi, nghe tựa như tình nhân thì thầm bên tai, khách đến cũng bị hoàn cảnh lây nhiễm mà hạ thấp tiếng trò chuyện, hoặc dứt khoát lẳng lặng ngồi thưởng thức âm nhạc, có một câu thường nói thế nào nhỉ, ‘Một khung cảnh an tĩnh và thanh bình.’

Lăng Viễn rất vừa lòng với thay đổi này, cảm giác bài xích dưới đáy lòng cũng giảm đi vài phần.

“Uống chút gì nha, anh đi chuẩn bị cho cậu.”

“Nước.”

“Hắc, được rồi.”

Lăng Viễn lên sân khấu, lập tức có phục vụ sinh đem ghế chân cao lại. Cậu nối dây cho guitar, tiện tay gẩy hai ba tiếng, lại thử canh dây lại một chút, tiếng nhạc jazz đang phát từ loa nhỏ dần, thay vào đó là tiếng ca trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lăng Viễn, một vài khách đang tán gẫu trước đó lúc này cũng ngừng nói chuyện với nhau, lực chú ý chuyển đến thiếu niên đang tự đàn tự hát trên bục.

Lý Vân Đình vừa đẩy cửa quán bar Mê Tình liền bị hiện trường quỷ dị chấn trụ.

Hắn lui ra ngoài, nhìn kỹ bảng hiệu, không sai, lại lần nữa đi vào. Đi sau hắn Vu Vinh vốn còn đang tỏ vẻ khó hiểu với hành vi khác thường của hắn, nhưng sau khi theo vào rất nhanh cũng sợ ngây người.

“Thì ra lưu manh cũng có lúc làm văn nghệ a.” Vu Vinh lẩm bẩm thì thầm.

Hai người tìm một vị trí khuất ngồi xuống, Lý Vân Đình nhanh chóng quét một vòng quán bar, tầm mắt cuối cùng tập trung lên tiêu điểm ánh mắt của mọi người.

Đó là một cậu trai cùng phong cách của Mê Tình trước đây rất không hợp, ngoại hình và giọng hát đều sạch sẽ như nhau, ánh đèn quanh bục biểu diễn hôn ám, một dải ánh sáng nhu hòa từ trên đỉnh đầu cậu chiếu xuống, hàng mi dài mảnh đổ bóng mờ che khuất đôi mắt, mang thất tình lục dục đều ẩn giấu đi.

Nhìn cậu Lý Vân Đình liền hiểu ra nguyên nhân quán bar không như bình thường, cậu ấy chắc chắn không phải một người sẽ vì quán bar mà thay đổi chính mình, bởi vậy toàn bộ quán bar vì cậu mà thay đổi.

Bất quá là một danh thợ săn xuất sắc, Lý Vân Đình vẫn đánh hơi được trên người thiếu niên một tia khí tức không dễ bị phát hiện.

“Lão đại, mật thám của anh nói mục tiêu hôm nay sẽ gặp mặt Sa Bì ở đây, rốt cuộc mẹ nó không đáng tin a?” Vu Vinh sáp lại, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Vân Đình đang híp mắt trầm tư.

Lý Vân Đình cười lạnh một tiếng, “Bọn họ sở dĩ hẹn gặp ở đây chính là bởi vì nơi này đủ ồn đủ loạn, nói chuyện không dễ bị nghe lén, nhưng bây giờ thì sao? Anh nghĩ là mục tiêu vừa vào cửa nhìn thấy bên trong cái dạng này lập tức xoay người đi ra.”

“Ể? Thế hôm nay mình hết đất diễn rồi.”

Lý Vân Đình mở nắp chai bia uống một ngụm, tỏ vẻ không có ý kiến.

“Một chuyến công toi, dứt khoát về nhà chơi game cho rồi.”

Lý Vân Đình liếc trắng mắt, “Gấp cái gì, đến cũng đã đến rồi, ngồi một lát.”

Vu Vinh lầu bầu làm tổ trong sô pha, bắt đầu nhàm chán đánh giá bốn phía, chẳng được bao lâu cũng chú ý tới Lăng Viễn trên bục.

“Chưa thấy qua nha, mới tới? Tố chất không tồi a.”

“Thanh âm rất có từ tính, kêu cũng nhất định rất êm tai.”

“Tuy là một mỹ thiếu niên, nhưng vừa nhìn biết ngay là loại khó nhằn rồi.”

Lý Vân Đình liếc xéo Vu Vinh mới vô đã bình phẩm con nhà người ta từ đầu đến chân, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường:

“Biết thì nói cậu là cảnh sát, không biết còn tưởng cậu là lưu manh.”

“Em mà là lưu manh thì anh chính là đầu sỏ lưu manh.”

“Đừng có nói như thể anh cũng xấu xa giống cậu.”

“Em chẳng qua là không đạo đức giả mà thôi, đâu có như anh, ở trong game cua tiểu nam sinh còn không thừa nhận.”

“Đã bảo không phải như cậu nói rồi, trong game rất nhàm chán nên tìm chút việc vui mà thôi.”

“Ha, đồ vịt chết mạnh miệng.”

“Anh không có hứng thú với người trên mạng.”

“Nga? Trên mạng không có hứng thú?” Vu Vinh hất hất cằm về phía sân khấu, “Thế trong hiện thực có hứng thú không?”

Lý Vân Đình quay đầu lại tỉ mỉ đánh giá Lăng Viễn một phen, loại dự cảm đó càng cường liệt, không khỏi gật gật đầu:

“Ừm, đúng khẩu vị anh.”

Vu Vinh không nghĩ tới lần này hắn thừa nhận thẳng thắn như vậy, sửng sốt, “Thật sao?”

“Anh không gạt người.”

Vu Vinh trầm mặc vài giây, “Ông chủ Kỳ mà biết chắc thương tâm lắm.”

“Cậu ấy chưa từng nhìn thẳng anh.”

“Ha ha ha thì ra lão đại anh là một người cuồng ngược a.”

Lý Vân Đình hơi mỉm cười, ngửa đầu cạn chai bia.

“Em nói chứ,” Vu Vinh đột nhiên ngưng cười, “Anh nếu thực sự coi trọng thì hành động nhanh chút, không là bị người ta đoạt trước à.”

Lý Vân Đình theo tầm mắt của cậu ta nhìn qua, quả nhiên thấy một người đã uống đến say bí tỉ hướng về phía người trên sân khấu xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua.

“Tiểu mỹ nhân, đến, đến hát cái thập bát mạc* cho đại gia nghe coi ~”

*Thập bát mạc: Chữ ‘mạc’ nghĩa là ‘sờ’, thập bát là 18, đây là một bài ca dao lưu truyền trong dân gian TQ mang tính chòng ghẹo, có nhiều phiên bản nhưng giai điệu đều tương tự nhau.

Lăng Viễn chỉ giương mắt liếc nhìn đối phương một cái lại nhanh chóng rũ mắt xuống, “Tôi là đàn ông.”

“Ha ha ha ha ha ha,” Người kia giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười phá lên, “Tới chỗ này ai mà thích gái a?”

“Bất quá anh ngược lại không ngại coi cưng như gái mà dùng.” Gã say vươn tay nắm cằm Lăng Viễn.

Chỉ nghe “Ba” một tiếng thanh thúy, Lăng Viễn vung tay hất móng vuốt vô lễ của đối phương ra.

“Oắt con, mày không phải đi bán sao, ông mày có chính là tiền, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Lăng Viễn lần này ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn y, nhãn thần trong trẻo nhìn thẳng đối phương, chăm chú đến mức gã say rợn cả người.

“Mẹ nó,” Dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của Lăng Viễn, gã say thẹn quá thành giận theo bản năng cầm ly nước để một bên, tạt về phía Lăng Viễn, “Tao cho mày kiêu!”

Lăng Viễn nhắm mắt lại, chất lỏng lạnh lẽo ập thẳng vào mặt, những giọt nước thuận theo tóc và hai má chảy xuôi, có vài giọt đọng trên lông mi cậu, thế mà trong ánh mắt lần nữa mở ra nhìn về phía gã say vẫn không có một tia sợ hãi.

Gã say giơ nắm đấm định cho tên nhóc không biết điều này một bài học, tay bỗng cứng lại giữa không trung, một người đàn ông khóe môi mang theo ý cười xấu xa trông như đang lơ đãng bắt lấy cổ tay y, lại khiến y không thể di động chút nào.

Lăng Viễn từ lần làm thay trước liền tập mãi thành quen với loại trường hợp này, thấy viện binh giá đáo, tưởng là A Quan báo với bảo an, liền không để ý tới chuyện phía sau nữa, đứng lên vào toilet thu thập hậu quả -- may là mình dự đoán được trước chỉ uống nước trắng, lần sau dứt khoát khỏi cần nước luôn đi, không đúng, phải là không có lần sau.

“Mày, mày là ai, dám phá hỏng chuyện tốt của ông?” Gã say thấy con mồi rời khỏi, ngược lại đem lửa giận phát tiết lên cái tên rỗi việc đi lo chuyện thiên hạ trước mắt. Tác dụng của cồn khiến năng lực phán đoán của gã đối với nguy hiểm rớt xuống tận đáy, hoàn toàn không suy xét đến sự chênh lệch thực lực rõ ràng giữa đôi bên.

Lý Vân Đình không đáp lại vấn đề ngây thơ của đối phương, ngược lại bắt lấy tay y sờ soạng lên thắt lưng mình.

“Anh thích đàn ông? Thấy tôi thế nào?” Ngữ khí Lý Vân Đình mười phần mười khiêu khích.

Gã say vừa định nói ai cảm thấy hứng thú với loại mãnh nam như mày, đột nhiên tay sờ đến thứ gì đó, giật thót cả mình, rượu tỉnh mất một nửa.

“Đó, đó đó, đó là cái gì?”

“Anh cảm thấy giống cái gì thì chính là cái đó.” Lý Vân Đình rũ mắt bĩu môi, cố ý giả trang bộ dạng thực ủy khuất.

Gã say vội vàng rụt tay về, còn chưa đợi gã nói gì, chỉ cảm thấy bụng đau nhói, nắm đấm của đối phương đã thoi vào dạ dày mình, phút chốc gã đau đến nói không ra lời, từng giọt mồ hôi lớn từ trán nhỏ xuống, ngay sau đó sau lưng lại một trận đau, trực tiếp bị khuỷu tay Lý Vân Đình đánh cho đổ xuống sàn.

Còn chưa chờ mọi người trong bar tiêu hóa tình huống đột phát bên này, tựa như phối hợp với Lý Vân Đình, ngay chớp mắt khi gã say ngã xuống đất một đám người đẩy cửa bar xông vào.

“Cảnh sát kiểm tra, mọi người đứng tại chỗ không được nhúc nhích, trình chứng minh thư.”

Trong quán bar lập tức kinh khởi một trận náo loạn không nhỏ, A Quan mới vừa rồi thấy Lăng Viễn bị quấy rối lại tìm khắp nơi không thấy bảo an đang gọi điện thoại báo cho ông chủ quán bar trực tiếp cầm di động sững sờ tại chỗ: Té ra tên nhóc Lăng Viễn tu luyện nửa năm thể chất rủi ro càng nghiêm trọng thêm.

Lăng Viễn vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị một người đang hoảng hốt vừa vặn tông phải, người đó liếc nhìn Lăng Viễn một cái, ngay cả câu xin lỗi cũng không có, nhanh chóng lủi vào toilet.

Đồ ăn ở quán này xem ra không sạch sẽ lắm. Trong lòng Lăng Viễn cho ra kết luận như vậy.

Ra ngoài được hai bước, Lăng Viễn phát hiện không khí có gì đó không đúng, một vài người đang kiểm tra chứng minh thư của khách bar, có mấy người còn bị ấn lên tường soát người.

Có người phát hiện Lăng Viễn mới từ toilet đi ra, tiến đến, “Cảnh sát kiểm tra, lấy giấy tờ ra.”

Lăng Viễn liếc mắt nhìn anh ta, lấy giấy tờ đưa qua. Đối phương cúi đầu vừa nhìn, liền nhíu mày với Lăng Viễn:

“Thẻ sinh viên? Sinh viên tới cái chỗ này làm gì?”

“Làm thêm.”

“Sinh viên đứng đắn có thể làm thêm ở chỗ này sao? Giơ tay lên, úp mặt vào tường.”

Cảnh sát hiển nhiên phi thường bất mãn với động tác rề rề của Lăng Viễn, thô bạo lật thân thể nhỏ nhắn của cậu qua đẩy lên tường, tay sờ loạn trên người Lăng Viễn một trận, thân thể Lăng Viễn bị áp chế run rẩy nhè nhẹ.

“Đây là cái gì?” Cảnh sát lôi từ trong túi của Lăng Viễn ra một cái gói nhỏ đựng những hạt tròn tương tự long não.

“Không biết.” Lăng Viễn bình tĩnh đáp.

“Không biết?”

“Không phải của tôi.”

“Không phải của cậu sao lại tìm thấy trên người cậu?”

“Tôi không rõ.”

Một người có vẻ là lĩnh đội (người dẫn đội) của họ đi tới hỏi, “Có chuyện gì?”

“Đội trưởng, tìm được thứ này trên người cậu ta, cậu ta nói không phải của mình.”, lại đưa thẻ sinh viên ý bảo cấp trên xem, “Là một sinh viên.”

Đầu lĩnh nhìn lướt thứ trong tay thuộc cấp, “Mang về.”

“Vâng.”

Lý Vân Đình rất hứng thú mà nhìn màn phát sinh bên này, thu hết biểu hiện của đối phương vào đáy mắt. Thiếu niên từ đầu chí cuối vẫn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh ung dung, chỉ khi nhìn thấy thứ vốn không nên xuất hiện trên người mình kia bị đào ra thì chân mày mới nhíu lại một cái rất khó nhận ra.

Bất quá khi thiếu niên bị soát người thân thể có đôi chút dị thường không giấu diếm được quan sát sắc bén của Lý Vân Đình, loại phản ứng này càng thêm chứng thực suy đoán của hắn.

Nước trên mặt cậu đã được lau sạch, nhưng mái tóc đen ướt sũng còn dán vào hai má. Lượng nước trong ly không nhiều lắm, quần áo phần lớn đều may mắn thoát nạn, chỉ có phần cổ của chiếc áo lông cổ cao là bị làm ướt, hai cúc áo trên cùng vì thế bị mở ra, xương quai xanh tinh xảo dục ẩn dục hiện.

Không thể không thừa nhận, người này thật sự càng lúc càng hợp với khẩu vị mình, trong ánh mắt Lý Vân Đình bắn về phía đối phương không hề che đậy dục vọng của bản thân.

Nhãn châu chuyển hướng, Lý Vân Đình nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang bất động thanh sắc đang tính đi vòng qua bên người mình, khóe môi hắn giương lên, nhấc chân cho một cước, đem kẻ không hề phòng bị đạp bay lên bục biểu diễn, tông đổ thiết bị âm thanh, giá đỡ micro và dàn âm thanh ngã thành một đống, nhất thời vang lên tiếng hú chói tai.

“Kháo, làm gì vậy chứ!” Cảnh sát đầu lĩnh thấy thế phóng lại, vài nhân viên phục vụ cũng tiến tới luống cuống tay chân nâng người lẫn thiết bị dậy.

Lý Vân Đình rút thẻ ra nhá trước mặt người tới một cái, đối phương lập tức đổi sang thái độ tất cung tất kính, “Lý đội, xin lỗi.”

Dùng ánh mắt ra dấu về phía gã trung niên có chút đứng thẳng không nổi ở một bên, “Ông ta vừa rồi đem một gói gì đó nhét vào túi đứa nhỏ kia, tôi thấy tận mắt.”

Lăng Viễn mới đầu nhìn người bị đá ngã cảm thấy rất quen mắt, vừa nghe anh ta nói thế mới nhớ ra, chính là người vừa rồi đã tông vào mình ngay cửa toilet.

Lý Vân Đình chỉ chỉ gã trung niên, “Mang theo thuốc, có ý định giá họa”, lại cúi đầu chỉ chỉ gã say dưới chân mình, “Đùa giỡn dân lành, đoạt súng tập kích cảnh sát.”

Gã say quỵ trên đất dậy không nổi lúc này rất muốn nói, tao không có đoạt súng, là mày cầm tay tao ấn lên mà, thế nhưng từ sau khi trúng một đấm kia của đối phương miệng chỉ có thể phun ra từng đợt mật vàng.

Viên cảnh sát đang đè Lăng Viễn lập tức hiểu ý buông cậu ra, tiến lên chế trụ gã trung niên kia, tên xui xẻo còn lại cũng không biết bị đạp tới nơi nào, run cầm cập không phản kháng được.

Lăng Viễn thấy hiềm nghi giải trừ, tính quay lên sân khấu lấy guitar rời đi, dù sao dưới loại tình huống này mình có đi A Quan cũng không thể nói gì mình, đi một nửa cậu bỗng phát giác cổ tay mình bị nắm lấy, nhìn lại thì ra là người cảnh sát mới vừa giải vây cho mình.

“Tôi tốt xấu gì cũng giúp cậu hai lần, cả câu cám ơn cũng không có, quá lãnh đạm đó.”

“Nga, cám ơn.” Lăng Viễn tùy ý tiếp lời.

“Quá có lệ rồi, trong mắt không có chút cảm kích nào.”

Lăng Viễn khá là không biết nói gì, “Xin lỗi, tôi không biết cách thể hiện cho lắm.”

“Không biết cách thể hiện cũng không sao, dùng hành động thực tế tỏ lòng cảm kích là được.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ lấy thân báo đáp gì đó.” khi Lý Vân Đình nói chuyện đồng thời trong mắt phát ra dục vọng nóng rực, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Lăng Viễn cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, “Tôi lúc trước không sợ hãi, là vì thứ đó không phải của tôi, tôi tin tưởng cảnh sát biết nói đạo lý, sẽ trả lại trong sạch cho mình.”

“Lúc trước? Vậy hiện tại thì sao?” Lý Vân Đình thấy Lăng Viễn một hơi nói một câu dài như vậy, hứng thú bị câu ra.

“Hiện tại tôi đã biết không phải tất cả cảnh sát đều nói đạo lý, lỡ mà gặp phải cái loại như ngài, vậy khả năng trong sạch thật sự không còn rồi.” Lăng Viễn ngẩng đầu, nhãn thần sáng lấp lánh nhìn thẳng Lý Vân Đình, “Nếu không biết ngài là một cảnh sát, có lẽ thật sẽ hiểu lầm ngài là một tên lưu manh.”

Nói xong Lăng Viễn giãy khỏi tay đối phương, qua kia cầm guitar lên, rời khỏi quán bar không quay đầu lại.

Luôn ở bên cạnh nghe lén Vu Vinh nghe thấy cái câu nghe mãi muốn thuộc luôn đó, cười đến không thở nổi, thẳng đến khi Lý Vân Đình quay đầu hung tợn trừng mắt cậu ta một cái mới dần dần khống chế được.

“Sếp, thì ra anh cũng có hôm nay.”

“Hừ,” Lý Vân Đình đối kiểu chế giễu rất tổn hại tình cảm bạn bè này chỉ cười nhạt, lập tức đi đến trước mặt viên cảnh sát đã soát người Lăng Viễn, “Thứ của đứa nhỏ đó đâu?”

Tiểu cảnh sát ngẩn người, nửa ngày mới phản ứng lại, “A” một tiếng, “Giấy tờ cậu ấy chưa cầm!”

Lý Vân Đình vươn tay, “Đưa tôi đi, tôi biết cậu ấy, giúp cậu trả lại.”

Đối phương từ phản ứng của lĩnh đội đã phán đoán được người trước mặt này hẳn là cấp trên của mình, không nghi ngờ gì hắn, vội vàng lấy thẻ sinh viên của Lăng Viễn ra, hai tay dâng lên.

Nhìn tấm thẻ màu xanh lam có ghi tên Lăng Viễn cùng với tên trường và khoa, Lý Vân Đình lộ ra nụ cười không rõ nghĩa, tiểu cảnh sát và Vu Vinh một bên cảm giác độ ấm quanh mình đột nhiên giảm xuống, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Bình Luận (0)
Comment