Bệ hạ mỉm cười, xem ra đám “ngu ngốc” này thức thời! !
Hệ thống bán chén bình thường là một bộ gồm hai chén, dùng một chén để đựng mì khẳng định không đủ cho một nam nhân trưởng thành ăn. Hơn nữa sau khi mì nấu xong, Tiểu Ngư mới thấy số mì nấu ra cũng không nhiều lắm, chỉ được có bảy chén mì thêm ba chén canh cá. Đem mọi thứ chuẩn bị cho tốt, Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhu nhu cổ mới nhìn thấy Tiểu Hỉ Tử đang tựa vào cây cột bên cạnh cười mỉm chi nhìn chằm chằm mình. “A? Anh đến đây khi nào thế?” Sau đó nhìn quanh toàn bộ phòng bếp, trừ bỏ NPC bán nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ còn có hai người bọn họ là người sống ở đây.
Anh cười cười bước đến gần Tiểu Ngư, do chiều cao hai người khá cách biệt, lúc anh hơi cúi đầu, chóp mũi vừa vặn đụng đến đỉnh đầu cậu. Vì thế, động tác hít sâu một hơi của anh bỗng dung trở nên vô cùng ái muội, cực kỳ cực kỳ ái muội. “Bị hương vị câu dẫn tới đây, cậu ở cạnh bếp hoàn toàn không để ý bên cạnh có thứ gì, sao còn có thể chú ý tới tôi.”
Khoảng cách của hai người quá gần nhưng nói đều dán cả vào nhau thì cũng không hẳn. Hai người cách nhau chỉ có một bàn chân, còn là 40(chắc là cỡ chân?). Hơn nữa, người này đột nhiên có động tác thân mật, trong giọng nói còn mang theo một chút oán trách tuy không nhiều lắm, Tiểu Ngư đồng học nháy mắt đỏ mặt lên. Đương nhiên, cùng với bệnh trạng đỏ mặt còn có một thân nổi da gà. Dĩ nhiên mọi người cũng có thể lý giải là không khí chung quanh tương đối mẫn cảm, hoặc dị ứng tới mức tạo thành biểu hiện bệnh trạng da dẻ nổi mẫn đỏ. (tha thứ tui dùng người mẫn cảm để so sánh như vậy – 皿 -). “Người tôi có tật xấu, vừa vào bếp làm đồ ăn sẽ dễ dàng xem nhẹ mọi thứ xung quanh.” Không hề nghi ngờ, đây là giải thích thói quen, không có tâm tình áy náy linh tinh gì cả.
Phát giác em ấy có phản ứng co rụt bả vai, thân thể hơi nghiêng về phía sau, Kiều Lân biết đối phương đối với việc mình dựa sát vào có chút điểm hơi bài xích; ừm, không phải thời điểm a không phải thời điểm. Tính toán vài thứ mất khoảng vài giây đồng hồ. Có nền tảng trò chơi đặt ra, một tháng trong trò chơi là đã được vài năm. Không ngại không ngại, tranh thủ trước cuối tuần phải làm cho con cá lười này sinh ra tâm lý ỷ lại mình mới tốt. Kỳ thật bang chủ bệ hạ chỉ vừa mới phát hiện bản thân có hứng thú với Tiểu Ngư. Nói như thế nào đây, lúc trước anh không nghĩ tới chuyện gặp mặt Tiểu Ngư ở hiện thực như thế nào, nguyên bản yêu cầu kia là mặc kệ Tiểu Ngư nấu cái gì, trước tiên phải để lại cho mình một phần. Nhưng vừa thấy ánh mắt em ấy, anh liền thay đổi ý định. Cho nên anh rời đi phòng bếp, một mình trong phòng ngủ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng xác nhận, bản thân xác thực rất thích con cá lười này, mặc kệ là phát triển JQ hay là bạn bè tri kỷ, anh đều không chấp nhận việc chỉ tiếp xúc trong trò chơi. Về phần rốt cuộc theo đuổi hay không, anh cảm thấy đây không phải là vấn đề, thuận theo bản năng hành động là được. Anh vốn là một người tùy tâm sở dục.
Bởi tâm tình có chút thay đổi, nên thái độ Kiều Lân đối đãi với Tiểu Ngư nhiều hơn hai phần chú ý. Mọi người đừng hiểu lầm, anh không phải chú ý hình thức hành động, mà là chú ý phản ứng Tiểu Ngư. Khi y phát hiện em ấy đỏ mặt ngại ngùng, anh lập tức lui về một bước, sau đó xoay người bưng lên một chén mì: “Nước mì rất trong, ngửi thật thơm. Hôm nay cơm chiều tôi chưa ăn đâu.” Ngụ ý, thức thời nhanh nhanh cho trẫm hai chén.
Tiểu Ngư không phải thức thời, căn bản mì này chính là cơm chiều của mình với Kiều Lân, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi. “Vậy nhanh nhanh ăn! Mì cá chuối này là tôi làm cho anh! Tác phẩm mới của tôi đó, mau nếm thử!”
Nghe đến đây, bang chủ đại nhân lập lức cầm đũa lên, gắp một ngụm mì. Cọng mì không dai lắm, nhưng tuyệt đối không phải loại mềm mại. Cảm giác được loại trung trung, nhưng hương vị vô cùng tốt, mì mang theo một chút ý vị đậm đà của cá, tựa hồ trong miệng không phải là mì sợi, mà là thịt cá. Có điều, nói đến thịt cá, Kiều Lân đồng chí lấy đũa lật qua lật lại vài lần, lại nhìn thoáng qua canh cá cạnh đó chỉ có đầu cá, đuôi cá và xương cá, nhịn không được hỏi: “Hương vị mì không tồi. Tất cả rất vừa miệng, vị mì rất thơm rất ngon, nhưng nếu hương vị đậm đà thêm một ít nữa sẽ tốt hơn. Có điều, mì cá chuối này của cậu… Thịt cá ở đâu?”
Tiểu Ngư sẽ không vì Kiều Lân đánh giá mì của mình hơi nhạt mà không vui, ngược lại nhíu nhíu mày làm một chén mì, lấy đũa ăn một ngụm. “Đúng rồi, vị hơi nhạt. Xem ra về sau phải luyện tập nhiều hơn.” Dù sao đi bắt cá chuối vừa có thể có kinh nghiệm vừa có thể luyện tập trù nghệ, đây là một chuyện tốt đẹp a! Tìm đâu ra được trò chơi có tính thực tế như trò chơi này a!
Bang chủ bệ hạ hắc tuyến, tiểu gia hỏa này như thế nào chỉ tập trung ăn mì thôi, không thèm trả lời vấn đề của trẫm? Kết quả là kề sát thêm một bước, đem khoảng cách chân từ 40 thành 36. “Thịt cá đâu?”
Tiểu Ngư bước qua phải một bước, khoảng cách biến thành 40 nhân hai. “Anh không phải ăn mất rồi sao, còn hỏi.”
“!”
Bệ hạ tiếp tục gắp một ngụm mì nhét vào miệng, cẩn thận thưởng thức. “Mì và thịt cá hòa cùng một chỗ?” Khó trách hương vị có chút chênh lệch, hơn nữa, nếu đây là tác phẩm mới, nhất định đây là lần đầu làm, vậy chính mình thật không nên bắt bẻ nhiều.
“Đúng vậy. Tỉ lệ giữa mì với thịt tôi không nắm giữ rõ. Dù sao vẫn còn vài con cá chuối, rảnh thì sẽ làm thử lại một lần. Chậc, hôm nay tuy rằng không hoàn mỹ lắm, nhưng vẫn có thể ăn, không cho anh lãng phí đâu!” Nói xong lại từ trong túi trữ vật lấy ra một dĩa trai xào sả ớt. “Còn cái này, nếm thử xem được không!”
Gặp được món khác, bang chủ bệ hạ vội vàng đặt chén mì trong tay xuống, tiếp nhận cái đĩa gắp một hơi. Cẩn thận nghiền ngẫm, rồi nở nụ cười: “Tiểu Ngư nhà chúng ta giỏi cực kỳ! Ớt và gia vị tuy không nhẹ, nhưng hoàn toàn không làm phai đi vị của thịt trai. Hơn nữa thịt trai vừa nộn vừa giòn tan, độ lửa dùng rất tốt. Đĩa thịt trai này, như thế nào cũng được tám điểm!”
“Mới tám điểm?! Vì sao?” Tiểu Ngư lúc trước thường xuyên xào thịt trai, phàm là khách hàng trong tiệm ăn qua, không ai nói không ngon. Đây là một trong những món theo mùa trong tiệm. Đương nhiên chỉ làm trong mùa thích hợp, dù sao đường vận chuyển trai rất xa, muốn mau nữa cũng không được vì vùng này vận chuyển không được tốt lắm. Bây giờ là tháng mười, trai sắp được bán ở thành phố W. Chẳng lẽ do một tháng không làm, tay nghề liền giảm đi? Gắp một miếng thịt trai cho vào miệng, không có gì khác biệt a!
Bệ hạ cười nói: “Thịt trai tuy cần nộn, nhưng cậu ráo nước không triệt để, nếu cẩn thận cảm nhận sẽ thấy thịt có chút bở. Đương nhiên ăn rất ngon, nhưng tôi rất nghiêm khắc, đừng nghĩ tôi bảo tám phần là không tốt, tôi chưa ăn qua cái gì mà cho mười điểm. Hơn nữa mỗi người có một sở thích, vị giác khác nhau, người ta ăn vui vẻ là được rồi.”
Nói xong nhịn không được sờ sờ đầu Tiểu Ngư. Lúc này tâm tình Kiều Lân là như vầy: Uhm, vì ngày sau có thể hảo hảo xoa xoa đầu bé con này, kiên quyết không thể cho cậu dùng trang bị buộc tóc đội nón. Cứ như thế này so với việc không hiện nón lên tốt hơn nhiều lắm!
(Có lẽ là hệ thống có chế độ điều chỉnh có biểu thị nón hiện lên hay không)
Ăn cơm xong làm gì? Tự nhiên là muốn nghỉ ngơi một chút. Phương thức nghỉ ngơi là gì? Trong trò chơi tốt nhất là xem bang hội tán gẫu. Bởi kênh bang hội ở Cẩm Lân Đường hoặc là không ai nói một lời, hoặc là một đám người tụm năm tụm bảy nói chuyện linh ta linh tinh. Tiểu Ngư tuy không định tham dự vào, nhưng cầm chưởng cơ quan sát cũng rất vui a, khiến cho bang chủ bệ hạ đang ngồi ghế thái sư bên cạnh tham dự “chủ đề” tâm tình thật tốt. Vì thế càng thêm ra sức phun tào và trợ giúp.
Do nằm trên chiếc giường mềm mại cực lớn, Tiểu Ngư không duy trì được bao lâu liền ngủ mất. Kiều Lân thu hồi chưởng cơ của mình, đến bên giường chạm nhẹ ám văn trên ngón tay Tiểu Ngư thu hồi chưởng cơ của cậu, đắp chăn lại cho em ấy. Sau đó không chút do dự bò lên giường.
Mọi người ngẫm lại xem, bang chủ bệ hạ có cái gì phải do dự? Đây vốn là giường của anh ta a! Đương nhiên chúng ta người địa cầu tư tưởng phải đoan chính, mặc dù tâm tình bệ hạ ngài đối với Tiểu Ngư đã không còn hồn nhiên ngây thơ, nhưng cũng không đến mức có tư tưởng tà ma lập tức muốn ăn đến không còn xương cốt. Cho nên nhất định phải thuần khiết mà nhìn nhận vấn đề! Nhất định!
Tình trạng như vậy bang chủ bệ hạ thực vừa lòng, Tiểu Ngư ngủ say cũng thực hài lòng. Nhưng vấn đề xuất hiện vào sáng hôm sau tỉnh lại, Tiểu Ngư không có khả năng tiếp tục hài lòng. Nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên phóng đại trước mặt mình, hai chữ “anh tuấn” này rất khó để giảm bớt. Hỗn đản này sao lại ở trên giường? Anh ấy như thế nào lại ngủ cùng với mình?
Đương nhiên, không có thét chói tai, tình huống kiểm tra thân thể bản thân cũng không có. Tiểu Ngư không tự kỷ cho rằng chính mình một đại nam nhân ngủ trên giường cùng với một đại nam nhân khác, suy nghĩ đối phương say mê mình rồi phát sinh chuyện tình thiên lý không tha người đời căm phẫn gì gì đó. Cho nên cậu chỉ nhất thời kinh ngạc tại sao Tiểu Hỉ Tử đồng chí không đi phòng ngủ khác mà nghỉ ngơi, những việc khác… Cậu không nghĩ nhiều đến thế. Thỉnh tha thứ cho một tên kinh nghiệm luyến ái bằng 0… 0………………
Kiều Lân lúc tỉnh lại thấy tình trạng như vầy, Tiểu Ngư núp trong ổ chăn, đầu hướng về phía giường đưa lưng về phía mình, bả vai hơi run run, thoạt nhìn như đang cười. Nâng người lên nhìn thoáng qua, quả nhiên nhóc con này đang xem chưởng cơ. Giờ này phút này, bang chủ bệ hạ nhìn không được hình ảnh chân thật trên chưởng cơ Tiểu Ngư là một sự tình vô cùng vô cùng khó chịu! Khó chịu thì làm như thế nào? Đương nhiên là sử dụng hành động “trả thù”.
Kết quả Tiểu Ngư đang hồn nhiên vong ngã xem kênh tán gẫu bang hội, đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng lên, tiếp đó là một bàn tay to phủ lên thắt lưng của mình. “Ái phi, sớm a!”
Trong lúc nhất thời, Tiểu Ngư quên nên xù lông như thế nào. Vì sao? Bởi vì cậu chưa từng trải qua cái việc mới sáng sớm bị một tên cùng ngủ chung một cái giường ôm vào trong ngực, đối phương còn ôm lấy eo mình, mấu chốt thứ nhất là người này là một đại nam nhân, mấu chốt thứ hai là tên chết tiệt này còn dám nói bốn chữ… trôi chảy như vậy! ! ! Gọi cái gì? Đây là gọi cái gì chứ!
Bang chủ bệ hạ phát giác đến Tiểu Ngư đồng học cứng ngắc, ngây ngẩn cả người đến trì độn, vui tươi hớn hở đem miệng kề sát vành tai Tiểu Ngư, trầm giọng nói nhỏ: “Đang nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?”
Hơi thở ấm bên tai cộng thêm xúc cảm vừa ngứa lại vừa mềm truyền tới từ vành tai làm Tiểu Ngư đồng học nháy mắt nổi lên một thân da gà, trái tim đập nhanh như đòimạng, còn thiếu âm thanh ong ong tác hưởng bên tai hai mắt tối sầm ngất xỉu đi. “Bang… Bang hội…” Sau đó nói lắp bắp. Bằng không thì sao? Cậu không cảm thấy chính mình cần phải gào to rống lên: Anh đồ hỗn đản không được chiếm tiện nghi gia! Anh đồ lưu manh ai cho anh ôm gia! Những việc như thế đã có nhiều khuôn mẫu rồi, đương nhiên đó không phải là phong cách của Tiểu Ngư đồng học. Hơn nữa, cậu là một người thực vâng theo tiếng lòng của mình, nói cách khác, thân thể cậu không lập tức kháng cự, hắn biết bản thân mình kỳ thực không ghét bỏ. Như vậy, ngô ngao kêu to chính là biểu hiện chột dạ. Cậu cũng không nhận ra việc này có gì không vừa ý, huống chi, rống to rất cần thể lực, cậu không thích lãng phí thể lực… Cho nên nói, lười cũng có phân chia cảnh giới……
“Cậu có vẻ thích xem đám trên bang hội nói chuyện linh tinh.” Tiện nghi đã chiếm được, nhiều thêm thì không tốt. Nói xong trèo xuống giường thay trang bị. Chẳng lẽ mấy người cho rằng bang chủ bệ hạ mặc khôi giáp mà ngủ? Tuy không có gì khác nhau, nhưng không hợp với logic!
Người ta thản nhiên như thường, bản thân mình đương nhiên không thể “yếu thế”. Vì thế Tiểu Ngư tuy thấy không bạo phát có chút ủy khuất, nhưng vẫn biết chép miệng nhịn. Mình nếu như khác người quá thì tựa hồ không tốt. [Cho nên cậu mới bị ăn đến gắt gao –] “Tôi lên đó hỏi một chút nơi nào bán đồ ăn khá khá.”
Bang chủ bệ hạ nhướng mi: “Đã hỏi được rồi?”
Tiểu Ngư chẹp miệng: “Bọn họ bảo tôi hỏi anh, sau đó lại bắt đầu lải nhải.”
Bệ hạ mỉm cười, xem ra đám “ngu ngốc” này thức thời!
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người có nhìn thấy cái đuôi kiêu ngạo của bệ hạ lay động không?
http://img02.taobaocdn.com/imgextra/i2/16884472/t2hxafxffaxxxxxxxx_ ! !16884472.jpg
Còn có nga. Đây là thành tích ngày hôm qua lấy về nga~~~~