Thắng rồi! Không những dưa chuột biến thành ba trái, mà còn được thẻ ưu đãi 20%!
Em gái Thanh Ninh vừa dứt câu, mọi người xung quanh đều ồ lên bật cười. Mấy người khách xa lạ thậm chí cũng gia nhập đội ngũ cười cợt.
Phấn Đóa Đóa mặc kệ: “Cô là ai mà dám đứng ra nói câu hâm mộ với tôi?”
Em gái Thanh Ninh mỉm cười: “U? Cô nhớ rõ lão đại và Tiểu Ngư chúng tôi, nhưng không quen tôi? Chúng ta lúc trước cùng làm nhiệm vụ tìm lão đại kéo đội. Cũng đúng, vị nữ hiệp đây chắc hẳn chỉ có thể nhớ kĩ mặt đàn ông.” Vừa nói xong, người bên cạnh liền phì cười.
Phấn Đóa Đóa oán hận lườm Thanh Ninh: “Tôi bảo sao thấy quen quen, hóa ra đã sớm bám víu Bang chủ Cẩm Lân Đường rồi! Tôi còn tưởng ai!”
Thanh Ninh cười lạnh: “Tôi đâu sánh bằng ai đó. Sao, cô hôm nay là tới ôn chuyện hay mua đồ ăn? Hay là tới chúc mừng cửa hàng bang hội chúng ta khai trương?”
Phấn Đóa Đóa hừ một tiếng: “Đương nhiên!” Nói xong cô ả quay đầu nói với chàng trai đứng phía sau, “Anh Đạt, anh không phải luôn mồm bảo thích anh Tiểu Ngư à, sao giờ không nói gì?”
Kiều Lân vừa nghe lập tức liền nhíu mày. Anh thật không biết mục đích hai người này đến đây là cái gì, nhưng tên này thích Tiểu Ngư? Này thật đúng là thú vị. Tiểu Ngư Nhi nhà mình và mình có thể nói là trò chơi hiện thực nửa bước không rời, tên này mọc ra từ chỗ nào? Được rồi, đổi lại lời khác, nếu tên này thật sự thích Tiểu Ngư, thế thì liên quan cái lông gì tới Tiểu Ngư? Xem ra ngày đầu khai trương lại có người tới quấy rối. Không nghĩ biện pháp biến đống hỗn loạn này thành quảng cáo là không được rồi.
Tiểu Ngư nghe xong cũng hoảng sợ. Mình khi nào được phái nam ưa thích vậy? Dường như hai mươi năm qua, chỉ có một mình Kiều Lân ngỏ lời yêu mến với mình như vậy, mà chính cậu cũng chỉ coi trọng một người như thế. Mấu chốt là cậu lại chưa từng gặp qua người đàn ông phía sau Phấn Đóa Đóa. Đây không phải rất khủng bố sao? Vì thế cậu cực kì kinh ngạc quay sang nhìn Kiều Lân, cậu không sợ Tiểu Hỉ Tử không tin mình, mà là cảm thấy hoảng hốt dị thường.
Kiều Lân đưa tay ôm bả vai Tiểu Ngư, cũng không nói gì, thật ra người liên can bên cạnh cũng đang chờ nghe người đàn ông nọ lên tiếng, nói trắng ra chính là xem náo nhiệt.
Quả nhiên gã mở miệng. “Tiểu Ngư, em nhất định cũng biết tôi. Nhưng tôi đã gặp em vài lần. Lần đầu tiên là lúc ở Thiên Ngoại Phi Tiên, lúc ấy tôi đã mua hơn phân nửa đồ ăn em gửi bán.”
Rồi sao? Khóe miệng Tiểu Ngư giật giật. Sâu sắc cảm thấy tính logic ngôn ngữ của anh chàng này có chút vấn đề. “Khụ… Anh là thích đồ ăn tôi làm, thật sự cảm ơn anh không chê tay nghề kẻ hèn đây.”
Người đàn ông nở nụ cười: “Tôi xác thực rất thích thủ nghệ của em, nhưng lại càng thích em hơn.”
Đệt! Ngươi còn giả bộ rất thẳng thắn! “Thật ngại. Tôi đã có người mình thích.”
Anh chàng nhướng mi nhìn Kiều Lân, vẻ mặt mang đầy nét khinh thường: “Đây là bang chủ Cẩm Lân Đường đi?”
Kiều Lân nhìn gã: “Đúng vậy, nhìn vẻ mặt các hạ, hình như có lời khác muốn nói.”
“Đương nhiên là có, nhưng vô ích. Anh đã là người Tiểu Ngư thích, chúng ta nên lên lôi đài đánh một trận. Nếu anh thắng, tôi sau này thấy mặt hai người liền tránh ngay. Nếu tôi thắng, anh không được ngăn tôi theo đuổi Tiểu Ngư.”
Hồng Điệp Tri Thu nhịn không nổi: “Xem xem, nói vô cùng hợp tình hợp lý. Vấn đề là ai quy định phải đánh với anh?”
Gã cười lạnh: “Hắn đương nhiên không cần đánh với tôi, có điều hắn cũng không được cản tôi theo đuổi người mình thích.”
Tiểu Ngư cực kỳ không vui. Càng nghe da gà cậu lại càng nổi nhiều, càng nghĩ càng thấy chán ghét! “Anh theo cái rắm! Tôi không quen biết anh cũng chẳng có khả năng thích anh. Anh rõ ràng là đến đây quấy rối!”
Gã mỉm cười với Tiểu Ngư: “Em không thích tôi là chuyện của em, tôi thích em là chuyện của tôi. Tôi muốn theo đuổi em càng là chuyện của tôi, không cần em đồng ý.”
Người thứ nhất nhịn không được chính là Râu Quai Nón: “Ê! Quả là mặt dày! Tui từ nhỏ tới lớn chưa từng gặp phải loại thú lạ thế này!”
Tập thể mọi người tán thành.
Trông những người khác còn định tranh nhau phát biểu, Kiều Lân hạ tay xuống, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngư ý bảo em đừng nôn nóng: “Anh thấy tôi nhất định đánh không lại anh?”
Người nọ nhún vai: “Tất nhiên, anh kém tôi quá xa.”
Lúc này Kiều Lân mới dò xét tư liệu người này. Người này tên là Ma Đạt, đứng thứ hai mươi trên bảng PK. Xem ra lúc nãy là cố ý ẩn giấu ID. Nhìn đến tên này, Kiều Lân đã biết tự tin gã tới từ đâu. Chính anh cũng có tên trên bảng PK, nhưng còn cách vài trang sau số hai mươi của đối phương. Lấy mình hạng 296 đối đầu người ta hạng 20, thoạt nhìn xác thực chênh lệch rất lớn. Nhưng Kiều Lân vẫn thường lấy PvE [1] làm chủ, không chuộng PK, nhưng tuyệt đối không thể nói là không am hiểu gì. Chỉ là không hứng thú với thi đấu lấy điểm PK, đấu lôi đài luận võ gì gì đó, lâu lâu mới đi lên vài lần. Cho nên ông chủ Kiều không có bao nhiêu hoài nghi đối với kỹ thuật chiến đấu của mình, nhưng vị hạng hai mươi này anh chưa từng đối phó qua, cũng không biết phần thắng rốt cuộc chiếm bao nhiêu phần.
[1] PvE: Player versus Evironment/Enemy
Nói thật, Kiều Lân rất khinh thường động thủ với những tên thuần túy đến quấy rối thế này. Chẳng những phải lãng phí khí lực, lại chẳng có ý nghĩa chi. Nhưng đây là trò chơi, trò chơi không hề giống thế giới thực vừa bị quấy rối là có thể đi báo nguy. Mặc dù có thể báo cáo với GM, nhưng nếu đối phương chỉ xuất hiện gần bạn, không hề gây tổn thương mang tính thực chất, vậy GM cũng không có cách nào. Vì thế mới nói, trong trò chơi ghét nhất vướng phải loại chuyện này. Chơi trò chơi vì vui, thế nhưng lại có người cứ luẩn quẩn xung quanh bạn khiến bạn ngán ngẩm, hưng trí lập tức rớt thẳng mức 0. Ông chủ Kiều cuối cùng chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến.
Về phần độc giả hỏi thắng thua như thế nào? Đây không phải vấn đề bệ hạ để tâm nhất. Ngoại trừ tin tưởng thao tác của mình, anh cũng có tính toán chuyện khác. Người không phạm ta ta không phạm người, bị khiêu khích đến nỗi này rồi,
“đạo nghĩa” “quy củ” gì đó biến sang một bên đi thôi. Vì thế anh nói nhỏ bên tai Gia Tử Tử vài câu, sau đó mới nói với Ma Đạt: “Tôi có thể đánh một trận lôi đài với anh. Có điều anh nêu điều kiện với tôi cũng không có bao nhiêu chỗ tốt. Không thì thế này, anh thắng, tôi cũng không có bản lĩnh ngăn cản anh xuất hiện trước mặt Tiểu Ngư nhà tôi và tôi. Nhưng đến lúc đó mong anh cũng đừng để ý chúng tôi xem anh như cứt chó thối. Nếu tôi thắng, anh phải đánh chết cô ả tên là Phấn Đóa Đóa hai mươi lần trên lôi đài, sau đó phải lăn cách chúng ta xa một chút, hoặc đặc biệt muốn làm cứt chó thối, tôi cũng sẽ không để ý.”
“Phốc!” Thiên Ngoại Phi Tiên là người đầu tiên phì cười. “Bệ hạ nói chuyện vẫn luôn ‘độc đáo’ như vậy! Lôi đài này khá thú vị, chị sẽ bảo A Long tìm vài người đến xem, cũng tốt cho chú, không, là để làm nhân chứng cho vị cao thủ hạng hai mươi này. Khỏi để bị tên gian thương này lừa bịp.”
Kiều Lân gật đầu mỉm cười: “Chị dâu anh minh!”
Tiểu Ngư thật giận. Cậu một chút cũng không muốn để Kiều Lân đi PK với cái tên gì gì Đạt này. Có cái gì tốt? Cảm giác đau đớn khi trúng chiêu PK bằng với giá trị thiết định, đây đâu chỉ là chịu đựng một chút. Nhất là trên lôi đài, nếu hai người lựa chọn huyết chiến tới cùng, chứ không phải tới điểm là dừng, cảm nhận sâu sắc một kích cuối cùng là cao nhất. Nó chẳng còn là đùa cho vui gì nữa. Vả lại, cậu cũng không tin cái tên quấy rối kia sẽ lựa chọn tới điểm là dừng.
Kiều Lân vì sao muốn nghênh chiến cậu hiểu, cho nên vừa nhìn sang Ma Đạt và Phấn Đóa Đóa, cậu lại cực kỳ phẫn nộ. Nhưng sau khi nghe Gia Tử thì thầm, cậu cũng hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của Kiều Lân. Xem ra cái tiệm nhỏ của mình muốn không ai nhớ mong hằng ngày lại có phần khó khăn.
Mấy bạn hỏi ông chủ Kiều nói gì với Gia Tử huynh? Thật ra rất đơn giản, ấy phải bắt đầu từ nhà cái. Xem xem nhiều người cược anh thắng hay là cược Ma Đạt thắng. Tỉ lệ cược đều là 1:3, hơn nữa, dù ai cược bao nhiêu món, chỉ cần cuối cùng đặt đúng, sau này ai đến Ngư Nhân cư mua thức ăn bất kể quầy nào cũng đều được ưu đãi 20%. Nói trắng ra là, được xem là khách VIP. Kỳ thật cách sắp xếp này thường được chuẩn bị cho bang hội liên minh. Cửa hàng cấp ba mà, số lượng có hạn.
Trong trò chơi cũng như trong thế giới thực không ủng hộ hành vi đánh bạc. Cho nên thông tin Gia Tử tuyên bố là mọi người có thể cược đồ vật, chứ không phải cược tiền. Mà đồ vật chỉ là các loại tài liệu, không cần thành phẩm, vì thế mọi người đều là đổ cho vui. Đa số người kỳ thật lại để ý đến đãi ngộ ưu đãi 20% kia hơn. Bởi vì menu hệ thống cấp Tông sư trong cửa hàng hệ thống quá hiếm hoi. Một NPC một ngày chỉ bán nhiều nhất là mười cái, chủng loại lại không đầy đủ. Hơn nữa giá giao dịch gần tương tự nhau, trước giờ chẳng khác gì là gân gà [2]. Menu hệ thống bán ra trong tửu lâu vốn đã hời một phần so với giao dịch qua lại, bây giờ lại được ưu đãi 20%, nhìn kiểu gì cũng đều rất hấp dẫn.
[2] Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.
Mặc kệ nhìn từ xếp hạng trên bảng hay là nhìn từ thể trạng, đừng thấy Kiều Lân là Quân Cơ, nhưng phòng thủ lại không cao bằng Ma Đạt, thể trạng cũng không mạnh bằng đối phương. Trên hết, Ngạo Chiến là chức nghiệp thuần vật lý sức sát thương cao, vừa lúc lại là một trong những class khắc chế Quân Cơ. Người hiểu biết rộng tự nhiên càng có khuynh hướng về phía Ma Đạt. Hơn nữa, dưới mưu kế Hồng Điệp Tri Thu đang âm thầm tiến hành, không ít bang chúng Cẩm Lân đường đều lặng lẽ đặt Ma Đạt mấy tổ dưa chuột, những người khác sao lại không ăn theo chơi một chút đây.
Nói thật, Kiều Lân cũng không nắm chắc. Trong năm thành phần thắng này, chính anh cũng gài một bẫy. Đó chính là gọi một người mà Ma Đạt chắc chắn yêu thích đến tiếp tay làm chuyện xấu, người này tuyệt không phải là Tiểu Ngư, anh đoán hẳn là cô ả tên Phấn Đóa Đóa nọ, nếu không phải thì ắt là người có liên quan tới Phấn Đóa Đóa này. Tuy anh không biết bọn họ sau lưng trao đổi như thế nào, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. So với cái Dung Yêu kì trước làm ầm làm ĩ cho toàn thế giới biết, cô nàng này rõ ràng khôn ngoan hơn một chút. Chỉ tiếc cô ta chọc lộn người rồi. Cứ tính là để Ma Đạt đánh Phấn Đóa Đóa hai mươi lần đi, ông chủ Kiều đây cũng phải nắm chắc 120% sức mà tỷ thí.
Kiều Lân hiểu rõ toàn bộ kỹ năng của Quân Cơ, kỹ xảo PK của anh dưới cơ Trình Đại Hổ một chút, cho nên Trình Đại Hổ hiện tại có hơi bồn chồn, bởi vì xếp hạng của y trên bảng PK là năm mươi hơn, cũng sợ đánh không lại bỉ tái và lôi đài, tóm lại là y không yên tâm. Trên thực tế, mọi người bên Cẩm Lân đường cũng không yên tâm được, đặc biệt là Tiểu Ngư. Thắng thua cậu không quá để ý, cậu để ý là Kiều Lân bị đánh sẽ rất đau!
Quân Cơ vs Ngạo Chiến nhất định là một trận không cân sức. Đặc điểm của Quân Cơ chính là trong lúc phòng ngự cao, lượng công kích sẽ thoáng chậm lại, nếu muốn đạt tới mức độ như Ngạo Chiến, vậy thì cần phải hi sinh một bộ phận phòng ngự. Mà Ngạo Chiến lại là một môn pháp nội công cao, nếu muốn đối phó thì phải bảo đảm phòng ngự không giảm, đồng thời phải ngang bằng sức tấn công của đối phương.
Tiểu Ngư không quá hiểu rõ chiêu thức của các môn phái khác, nhưng cậu rõ ràng cảm giác được Ngạo Chiến linh hoạt hơn Quân Cơ nhiều lắm. Cũng may Quân Cơ sử dụng binh khí dài, nên Ngạo Chiến muốn tới gần phải chọn đúng thời cơ, Kiều Lân cũng không quá chịu thiệt. Nhưng thời gian lâu dài, cao thấp hai người dần dần hiện lộ rõ. Tiểu Cường đứng phía sau thì thầm: “Lão đại hôm nay sao không xuất lực mạnh vậy? Hồi trước đánh mình rồi giở… Ui, đánh mình rất ung dung. Ngạo Chiến có khó đối phó một chút, nhưng cũng không đến mức này chứ.”
Nhất Mạt Hồng Trần nói: “Ma Đạt này vận dụng kỹ xảo khá thông thạo. Tính nối liền giữa kỹ năng cực cao, khó đối phó. Lão đại vốn cũng không thường pk, chịu thiệt là phải rồi.”
Phúc Tinh Tinh: “Hai công tranh một thụ mà đánh nhau là một tiết mục rất tuyệt, nhưng tui chẳng muốn thấy lão đại thua đâu! Cái tên gì mà Đạt gì đó, chết đi chết đi chết đi…”
Không để ý đến Phúc Tinh Tinh lầm bà lầm bầm, Hồng Điệp Tri Thu tựa người vào Trình Đại Hổ nhỏ giọng nói: “Anh thấy Tiểu Lân thế nào?”
Trình Đại Hổ gật đầu: “Còn chịu được. Lát nữa em xuống tay nhớ để ý một chút, đừng để bị cào trúng.”
Hồng Điệp Tri Thu mỉm cười:“Anh yên tâm. Nếu ả làm tôi bị thương được thì tôi sống uổng phí rồi.” Nói xong liền xoay người vỗ vỗ bả vai Phiên Gia Hồng. Hai người nhanh chóng lướt ra đằng sau Phấn Đóa Đóa. Một người kéo cánh tay, một người lôi cổ áo lớn tiếng hô lên: “Đồ con đàn bà không biết xấu hổ! Thích Bang chủ chúng ta cứ việc nói thẳng, lại dám tìm một thằng nào đấy tới bảo thích vợ bang chủ chúng ta. Thật ghê tởm! Mày không phải thích giật dây người khác đánh nhau à? Hai tụi tao sẽ đánh với mày vài trận!”
Kiều Lân đồng chí quả nhiên cược đúng rồi. Ma Đạt kia ít ra rất để bụng tới Phấn Đóa Đóa. Nếu không cũng sẽ không giúp cô ả làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Cũng chính trong giây lát phân thần ấy, hơn nữa trước đó Kiều Lân đã cố ý đánh gã đến chống đỡ không kịp, anh bên này tăng thêm lực, chưa tới mười chiêu hàng máu Ma Đạt đã thấy đáy. Đáng thương chính là gã Ma Đạt này tự chọn huyết chiến tới cùng, dưới hình thức luận bàn này không thể cắn được bất kỳ dược vật mang tính phụ trợ nào, cho nên mặc dù gã biết mình đã khinh địch, nhưng kết cục đã không thể xoay chuyển được rồi. Ông chủ Kiều một chiêu [Độc Long] đâm xuống, vị cao thủ đứng hàng thứ hai mươi trên bảng PK lập tức bỏ mình. Cảm giác đau đớn người khác tự nhiên không lĩnh hội được. Vị trí xếp hạng của ông chủ Kiều được tăng lên chút ít.
Rất nhiều quần chúng vây xem đều sôi trào. Có vài người thua mấy trái dưa chuột, mấy trái bắp, mấy chùm nho, mấy củ cải trắng, mấy cái chân gà vân vân mà có chút uể oải. Nhưng có vài người lại vô cùng phấn khích. Thắng rồi! Không những một trái dưa chuột biến thành ba trái, mà còn được thẻ ưu đãi 20%! Chẳng qua người như thế vốn không phải là người bang phái hay người bang liên minh.
Đương nhiên, xen những tiếng hoan hô lớn của tiểu bằng hữu Râu Quai Nón, không khí càng thêm phần náo nhiệt. Muốn hỏi tại sao náo nhiệt? Còn không phải điều kiện Kiều Lân đã đặt ra trước đó sao. Nếu anh ta thắng, Ma Đạt sẽ đánh chết cái Phấn Đóa Đóa kia hai mươi lần trên lôi đài!
Cho nên nói, đừng pk với gian thương, chẳng có ích lợi gì hết.Trong đầu ổng toàn là giày nhỏ, gặp ai cũng giẫm chết luôn. Có điều Ma Đạt đồng chí cũng rất khổ rất đáng thương, không đánh không quen biết mà ~~~~ Đoàn đội xác nhận, cao thủ gặp dịp gia nhập liên minh. Đương nhiên Phấn Đóa Đóa cũng bị đập vô cùng thảm thiết…