Phạm Huy đi ra vẫy vẫy tay trước mặt Nhược Tuyết, kêu “này, này” mấy tiếng, nàng vẫn mơ màng, miệng chảy rớt nước dãi, hình tượng thiếu nữ của nàng trong mắt Phạm Huy đã nát tươm như tàn tro gió thổi không xót gì rồi. Hắn thấy Nhược Tuyết không có tỉnh lại, đi đến bên cạnh tai nàng, hét lên: “NÀY!”
Giờ Nhược Tuyết mới giật mình tỉnh lại, tiếng hét chói tai, nàng “a” một tiếng, che tay dịch ra mấy bước, vỗ vỗ lấy tai của mình, quay đầu hỏi Phạm Huy: “Huy, ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta phải hỏi, ngươi đang làm gì chứ, mê tưởng cái gì mà chảy hết nước dãi ra rồi kia kìa.” Phạm Huy đáp nàng một câu.
Nhược Tuyết nghe vậy, vội vàng lấy vạt tay áo lau lau chút khóe môi nàng, thấy hơi dính nước thẫm, gượng cười hì hì với hắn một cái, vừa cười vừa lau. Phạm Huy cũng tùy ý nàng, nhìn sang nàng bảo: “Đi thôi, làm xong nhanh rồi chúng ta rời khỏi đây, nơi này hơi u ám, ta không thích lắm.” Nói rồi dẫn đầu bước đi đến gần cánh cửa, Nhược Tuyết cũng đi theo hắn, vừa đi lại vừa lau, hình tượng thành thục đâu còn đó, chỉ thấy chút dễ thương cực kì.
Phạm Huy đứng trước cửa, rồi dùng hai tay lực đẩy thật mạnh cánh cửa ra, tiếng” ầm ầm” vang lên, cửa mở rộng sang hai bên. Cảnh tượng bên trong tối om không ánh sáng, không nhìn thấy một cái gì cả, Phạm Huy cẩn thận cầm kiếm bước vào, Nhược Tuyết thấy tối như thế cũng sợ co rụt nép nép ở sau lưng Phạm Huy. Khi hai người bước hẳn vào trong rồi, cánh cửa đằng sau bỗng đang mở biến hình thành đóng lại như bước tường kín phong tỏa lối thoát đằng sau. Hệ thống lúc này vang lên:
“Chú ý: đã bắt đầu phó bản, xin người chơi hãy cẩn thận. Phó bản mang tính duy nhất cho nên nếu tử vong, sẽ mất đi cơ hội nhận phần thưởng, cả tổ đội cùng tử vong, phó bản sẽ biến mất. Và không bao giờ xuất hiện lại trong trò chơi nữa.”
Rồi tiếng vừa dứt, trước mắt Phạm Huy dần dần sáng lên, Nhược Tuyết thấp thỏm đứng đằng sau hắn, hai tay cầm lấy vai hắn, sợ bỗng dưng có gì xồ ra, nàng lại có thể chuyển tay vác Phạm Huy ra làm khiên thịt che phía trước. Ừm! Đúng, nàng đánh là đánh cái chủ ý này, không phải là nàng muốn động chạm gì hắn đâu, đều là bất đắc dĩ cả. Phạm Huy bây giờ mà biết ý nghĩ của nàng, chắc chắn hắn sẽ lôi nàng ra thử một lần cảm giác khiên thịt cho biết mùi!
Từng ngọn lửa bùng dần dần từng cái lên xung quanh hang động, ngọn lửa màu xanh nước biển bập bùng thổi lên chiếu sáng rất kinh dị. Đập vào mắt Phạm Huy chính là gần 20 con Mãng Hoa Xà, chỉ là lần này hình thể bọn chúng chính là to hơn gấp hai, cái nanh cũng dài hơn sắc hơn trước, bên thân lại xùi xùi những vết đốm màu cam viền đen, da lại càng đậm màu xanh hơn dần chuyển sang xanh lam. Phạm Huy vội vàng điểm kích nhìn thông tin của bọn chúng:
Mãng Hoa Xà ( Trưởng Thành)
Cấp độ: 5
HP: 600/600
Kỹ năng: - Nanh độc ( Gây sát thương độc mất 10 máu / giây, tồn tại 10 giây.)
- Chớp nhoáng ( Dùng lực co lại thân, bắn ra với vận tốc cực nhanh, gây bất ngờ cho địch nhân.)
Máu hơi nhiều, lại cũng có 20 con. Giải quyết từng con phải thật nhanh mới có thể thoát được. Kệ nó, liều là được, dù sao 5 con cùng công kích mình, phát tiếp theo sẽ bị khiên đỡ lại, không lo lắm, mình cũng có kĩ năng hồi máu, liền là LÀM! Nghĩ là chiến, Phạm Huy ngoảnh đầu lại nhìn Nhược Tuyết, trên tay biến ra một lọ thuốc màu xanh, đưa cho nàng bảo: “Chút nữa ta sẽ chống hết bọn chúng, Nhược Tuyết, ngươi cầm lấy cái lọ thuốc này, rồi tránh ra xa xa một chút, đủ tầm xa thi triển phép Hồi Máu là được.”
Nhược Tuyết biết lúc này cũng phải nghiêm túc lên, một mặt cũng nghiêm túc nhận lấy lọ thuốc: “Được, Huy, ta sẽ mãi nhớ rằng ngươi đã từng liều chết bảo vệ ta, ta rất cảm động… Huy, xin chúc ngươi đi yên lành bình an! Ta sẽ rất nhớ mi!” Nói rồi nàng nhắm một bên mắt không bị tóc che đi, rồi lấy tay giả vờ xoa xoa như đang lau nước mắt.
Phạm Huy nghe vậy, đen thui cả mặt mày lại, tiên sư, cô nàng này tựa như là đang rủa ta chết đi thì phải. Hắn bực bực lên dùng lấy đôi tay đưa lên cầm vào má cô nàng, Nhược Tuyết bị hành động của hắn làm cho ngây người, nàng ửng đỏ mặt lắp bắp nói: “Huy,...” Nhìn hắn một mặt nghiêm túc, lông mày hơi chút nhíu lại, đôi mắt đỏ thẫm yêu dị nhìn lấy nàng, nàng cũng ngây ngốc nhìn lại hắn, nàng nghĩ thầm: “Chắc chắn đây là tỏ tình trong truyền thuyết, ai da, ta cuối cùng cũng được hưởng tư vị từ chối rồi, đúng, phải là từ chối mà không được đồng ý. Nhưng ta từ chối mà khiến hắn nổi giận lên, dùng lực với ta, đè ta ra… ta phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? A a!!”
Tiếp đó chưa kịp hưởng thụ mỹ hảo, những lời ngọt ngào thổ lộ tấm lòng cũng chưa thấy đâu, lại chỉ thấy nàng lại kêu lên: “Á, á, ta xin lỗi, Huy, ta xin lỗi… Ưm ưm!”
Phạm Huy cầm lấy hai má nàng, rồi ra sức nhéo lấy kéo sang hai bên, vừa nhéo vừa nhàu, hắn nhìn thấy nàng bị đau van xin kêu tha, nhéo thêm một lúc sướng tay chút nữa mới chịu thả ra, Nhược Tuyết dùng tay xoa xoa một bên má, phẫn phẫn nhìn hắn, giơ ngón đấm lên uy hiếp. Hắn cười cười quay người lại, cần kiếm giơ trước mặt, nhắm hai mắt lại thả một hơi dài, rồi hắn mở mắt ra, bước nhanh ra lao vào đám quái thú.
Bên kia chiến tuyến, 20 con Mãng Hoa Xà to lớn nhìn chằm chằm vào hai tên con người trước mặt, chúng nó thay nhau xì xì phát ra từng tiếng kêu nghe rợn cả người. Cuối cùng thấy một kẻ lao nhanh về hướng chúng nó, bọn chúng nhận thấy ý định công kích liền tất cả vào hết tư thế tấn công, khè ra một tiếng dọa nạt. Phạm Huy nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dùng Rút Kiếm chém vào con đằng trước nhất, thương tổn nhảy lên - 220, hắn lại nhanh chóng rút kiếm chém liên tiếp ba nhát vào người nó, thương tổn thi nhau nhảy lên, phát động liền hai lần Liên kích, con Mãng Hoa Xà đó liền tử ẹo!
Một con số +60 EXP nổi lên!
Hắn rảnh rỗi cũng không kịp, liền nhân dịp bọn còn lại ngơ ngác chưa hoàn hồn, lại lao lên một con Mãng Hoa Xà khác, nhanh chóng dùng Rút Kiếm, -238 thương tổn nhảy lên. Con Mãng Hoa Xà bị đâm kiếm vào người, hét lên một tiếng, rồi nó nhanh chóng huy động cái đuôi quật sang phía Phạm Huy. Bọn còn lại nghe thấy tiếng hét, làm tỉnh hồn lại, cũng nhanh chóng lao vào tấn công hắn.
Phạm Huy vội vàng nhảy lùi ra né tránh, nhìn bọn quái còn lại đang nhanh chóng đến gần, hắn liền lao vào chém con kia ba bốn nhát, chém gần chết thấy không thể liên kích kết thúc, hắn cũng tiếc nuối một phen liền lùi lại. Mắt thấy 18 con Mãng Hoa Xà công kích đã đến, hắn né trái né phải, thấy điểm sơ hở liền là công kích, không thì liền là dùng Rút Kiếm, đã trải qua mấy cuộc chiến đấu hắn luyện được rất nhiều kĩ thuật, cũng không e ngại gì bọn Mãng Hoa Xà này cả. Bỗng dưng hệ thống phát động một tiếng vang lên trong đầu hắn: “Ding, chúc mừng người chơi, ngươi thiên phú kinh người, đã lĩnh ngộ ra Kĩ năng né tránh - Nhịp”
“Kĩ năng né tránh - Nhịp ( 0/100) - Cấp độ 1
Công dụng: Trong 5 giây, vào trạng thái Nhịp, có thể dựa theo nhịp tấn công của đối phương mà né tránh, tỷ lệ né tránh tăng lên 50% đồng thời có 15% tỉ lệ làm ra phản kích.
Cooldown: 60 giây.”
Ồ hô, lại lĩnh ngộ kĩ năng mới, lần này thu lợi có cái kĩ năng liền ổn rồi. Hắn vui vẻ trong lòng, nhưng mặt ngoài mắt vẫn chăm chú nhìn những con Mãng Hoa Xà còn lại. Hắn liền bật thử Nhịp lên dùng thử, liền cảm thấy đôi chân của mình rất linh hoạt nhanh chóng, mấy con Mãng Hoa Xà công kích vào người hắn, hắn lại linh xảo trong chớp mắt né tránh được, cảm giác rất kì diệu!
Cuối cùng chiến đấu cũng kết thúc, loanh quanh rơi rớt những món đồ cùng bình thuốc, Nhược Tuyết hoan hô đi lên thu nhập hết vào người mình thì bỗng dưng Phạm Huy lao vào ôm nàng đè nàng xuống đất rồi hắn cúi người, mặt chui vào trong tóc gần mang tai nàng, từng hơi thở thổi vào sau gáy tai nàng, nàng lại đỏ ửng mặt hét lên một tiếng, miệng chập chập không ngừng: “Á, Huy, ngươi lại định làm gì vậy? Buông ta ra…” Bỗng bên trái vang lên ầm một tiếng, nàng quay mắt thấy một con Mãng Hoa Xà to lớn đang gượng dậy quơ quơ cái đầu của nó, con Mãng Hoa Xà này to lớn hình thể như con Mãng Hoa Xà ( Tinh Anh) mà Phạm Huy đã gặp, khác cái là màu của nó đã đổi dần dần sang màu xanh lam.
Ngay khi Phạm Huy nhìn thấy Nhược Tuyết đang cắm cúi thu hồi đồ đạc chiến lợi phẩm, hắn nghe thấy tiếng xì xì quen thuộc ở một góc nào đó, mặc dù có điểm khác là trọng hơn tiếng của con bình thường nhưng mà rất quen thuộc, tựa như là…
Không Xong! Là tiếng giống như con tinh anh đó, Phạm Huy thấy nó đã leo lên trên một cái cột, dáng thân người ép ép từng chút một rung động. Phạm Huy nhận thấy trong ánh mắt nó nhìn chằm chằm lấy là Nhược Tuyết, hắn liền chửi thề một tiếng, quả nhiên là chọn quả hồng mềm ra tay bóp trước. Hắn lao nhanh lên ôm lấy Nhược Tuyết nằm xuống né tránh, Nhược Tuyết kêu lên không ngừng hắn cũng không để ý, liền buông nàng ra đứng dậy, tay hắn kéo lấy Nhược Tuyết đứng vội lên. Rồi mắt nhìn chằm chằm vào con mãnh thú kia, hắn vội điểm kích tra xét:
Mãng Hoa Xà Vương ( Trưởng thành - Tinh Anh)
Cấp độ: 6
HP: 3300/3300
Kĩ năng: - Nanh độc ( Gây giảm 15 máu/ giây, trong vòng 5 giây nếu công kích trúng)
- Dịch độc ( Từ miệng phun ra một viên dịch độc đạn, bắn về phía trước, kẻ dính bị giảm 50 máu/ giây trong vòng 3 giây.)
- Bóp nghẹt ( Dùng đuôi cuốn chặt lấy đối thủ, gây bóp nghẹt với lực sát thương vô cùng lớn.)
Chỉ số ngược lại cao hơn con Mãng Hoa Xà Vương kia một đoạn cùng thêm một kĩ năng mới, rất khó đối phó. Phạm Huy không thể buông lỏng người, lại chăm chú lên tinh thần lần nữa. Hắn cũng không e ngại gì, đối phó đám quái đông có vẻ còn khó, nhưng đối phó 1 vs 1 thì hắn còn chưa sợ bất kì ai đây!
Rồi hắn lại vào tư thế thủ, vội vàng nói với Nhược Tuyết đằng sau lưng: “Nhược Tuyết, ngươi trước né tránh một hồi, con rắn này rất âm hiểm, có khả năng nó sẽ công kích nhằm vào ngươi mà không phải ta. Ngươi phải cẩn thận.”
Nhược Tuyết gật gật đầu bảo: “Được rồi, ngươi cũng cẩn thận lấy, Huy.” Nàng nào có để ý gì cẩn thận đâu, đầy đầu nàng đã ảo tưởng diễn tiếp cái cảnh lúc nãy nàng bị bá đạo ép xuống đất, nghĩ đến đây, tâm can nàng nhảy lên bịch bịch…
Phạm Huy thấy nàng đi ra một đoạn dài, mới chuyển từ tư thế thủ sang tấn công, kiếm trực chỉ Mãng Hoa Xà. Ánh mắt màu đỏ thẫm yêu dị nhìn chằm chằm lấy nó, chỉ cần nó có một tia di động, hắn liền trước tiên lao vào áp chế phá công kích của nó.