Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 10

Editor: Toujifuu

***

“Đinh —— Chúc mừng người chơi Du Nhiên lên tới cấp mười, từ giờ trở đi ngài đã thoát ly hạn chế tân thủ chính thức trở thành một thành viên trong 《 Thế Giới 》. Xin hỏi có cần tiến thêm một bước hiểu rõ thiết chế trong 《 Thế Giới 》hay không?”

“Không cần.”

Ta một lời từ chối giải thích hệ thống an bài. Những thứ khi lần trước đạt được cấp mười đã nghe qua, không cần phải nghe lại một lần nữa.

“Đẳng cấp người chơi Du Nhiên đạt được cấp mười, đạt được tư cách miễn phí truyền tống một lần. Xin cùng thôn trưởng đối thoại, có thể lựa chọn một trong mười đại chủ thành tiến hành truyền tống.”

Ta chỉnh lý một chút đồ đạc của bản thân, ngoại trừ một bộ tân thủ sáo trang trên người, còn có một thanh “mộc cung tinh xảo” cùng một thanh “đao nhỏ tinh xảo”, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là đôi “Hươu Chi Tật” trên tai kia. Thanh lý trống vòng tay, chỉ ở trong một ô đặt quả đỏ làm thực vật dự bị, ở trong một ô khác đặt hai trăm nhánh tiễn (hai trăm là chữ số lớn nhất của cùng một vật phẩm xếp chồng nhau trong một ô). Sau khi chuẩn bị xong ta tìm tới lão thôn trưởng một lần sau cùng.

“Thôn trưởng gia gia, tôi muốn tiến hành truyền tống.”

“Nga, Du Nhiên a, ngươi phải rời đi? Thời gian qua thực nhanh, ngươi đều đã thành chiến sĩ đủ tư cách. Bất quá thế giới này vẫn còn rất nhiều nguy hiểm, sau khi ra ngoài phải cẩn thận chú ý. Đến đây đi, lựa chọn một chỗ, bắt đầu cuộc sống mới của ngươi, để cho lão nhân ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Lão thôn trưởng cười mặt mũi hiền lành, một bản đồ thành thị mở ra ở trước mặt ta, tên mười tòa chủ thành hệ thống chỉnh tề sắp hàng. Đối với nơi đi, ta sớm cũng đã có dự định. Chủ thành phương đông ta sẽ không đi, bao gồm cả đông nam, đông bắc. Phương tây ta lại không có hứng thú, cuối cùng giữa đại mạc phương bắc cùng ven biển phương nam ta lựa chọn cái sau. Tiểu Lộ từ nhỏ liền một lòng muốn đi bờ biển xem xem, đáng tiếc luôn luôn không có cơ hội. Chuyện ở thế giới hiện thực không thể làm, tới trong trò chơi dù sao cũng có thể thỏa mãn một chút nguyện vọng của nhỏ. Nghĩ mấy cái tiểu nha đầu sau khi vào trò chơi sợ là trong một đoạn thời gian rất dài đều phải dựa vào mình, mang mấy nhỏ đi bờ biển chơi chơi hẳn sẽ là lựa chọn tốt.

“Đi Hải Duyên Thành.”

Lão thôn trưởng không nói hai lời, trong miệng niệm niệm vài câu, trong một trận bạch quang ta biến mất tại tòa Tân Thủ Thôn này.

Hải Duyên Thành là một tòa thành thị ven biển rất đẹp, trước đây lúc làm nhiệm vụ ta cùng Diệu Dương đã tới đó. Ánh mặt trời ấm áp, bãi biển vàng kim, tiếng sóng biển như âm nhạc vọng lại trên đường phố màu trắng. Tòa thành thị này tuy rằng ta không thường đến nhưng vẫn luôn thực yêu thích. Nguyên tưởng rằng vừa mở mắt là có thể thấy cảnh đường phố thành thị biển trong trí nhớ, không nghĩ tới lại thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Cổ mộc che trời, dây mây quấn quýt, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh um tươi tốt. Ta sửng sốt sau một lúc lâu, xác định một việc —— ở đây quyết không phải là Hải Duyên Thành, thậm chí không phải bất luận một tòa chủ thành nào, truyền tống của ta xảy ra vấn đề. Cười khổ một chút, không nghĩ tới loại sai lầm cơ hồ không thể xuất hiện này sẽ bị ta gặp phải. Đánh giá mọi nơi, ta chọn một phương hướng mà đi. Không có biện pháp, ai kêu trong trò chơi này không có GM tồn tại đây? Xảy ra chuyện như vậy, ta đều tìm không được người trách cứ, đành phải tự mình nghĩ biện pháp xem xem có lối ra hay không, bằng không, ta cũng chỉ có nước logout đi tìm công ty trò chơi.

Đi khoảng chừng mười phút, ta nhận định nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủy. Trong lòng nhớ lại tất cả những mảnh rừng rậm đã đi qua so sánh một chút, đều không giống. Muốn nói lấy kinh nghiệm “kiếp trước” của ta, địa phương đi qua cũng rất nhiều, nếu như ta đối với nơi đây đều không có ấn tượng, chẳng lẽ là khu quái cao cấp cực xa xôi nào đó? Ta ai thán dưới đáy lòng, sẽ không phải để cho ta mới ra Tân Thủ Thôn, lại phải bị giết quay về chứ?

Kỳ quái chính là, ta lại ở chỗ này đi đi dừng dừng hơn nửa tiếng đồng hồ, còn chưa hề nhìn thấy một con quái, trái lại một ít dược thảo, tài liệu trân quý không thường thấy lại thấy không ít. Đáng tiếc ta còn chưa học kỹ năng sinh hoạt, thu thập không được, bằng không sợ là sẽ vui đến mức hôn mê. Lại đi một đoạn về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một trận động tĩnh trong rừng. Cảnh giác mà dừng lại cước bộ, lại nghe không thấy thanh âm. Ta đứng tại chỗ không dám tùy tiện đi loạn, đang khi đánh giá mọi nơi, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân hơi hơi động một chút. Mới vừa cảm thấy không đúng, dưới chân mềm nhũn. Phản ứng của ta vẫn rất nhanh, trong trực giác muốn nhảy về phía trước. Thế nhưng đẳng cấp của ta quá thấp, cự ly nhảy cực kỳ hữu hạn, sau cùng vẫn là bất đắc dĩ mà rớt vào trong một cái động lớn chợt xuất hiện trên mặt đất.

Ta rơi thất điên bát đảo hơn nửa ngày mới đứng lên được. Ngẩng đầu nhìn, nơi này như là một cạm bẫy đã sớm đào tốt, bốn vách tường rất trơn bóng, động rất sâu, lấy năng lực hiện tại của ta là leo lên không được. Ta giương mắt nhìn cái miệng động cao cao kia, nửa ngày cũng không thể nghĩ ra biện pháp thoát vây. Đang lúc suy nghĩ có nên tự sát quay về Tân Thủ Thôn hay không, chỉ nghe phía trên truyền đến thanh âm loạt loạt xoạt xoạt, chỉ chốc lát sau, một cái đầu nho nhỏ lộ ra.

Đó là một tiểu hài tử rất khả ái, tóc vàng nhạt buộc thành thật nhiều bím tóc, ánh mắt tím sáng trong đặc biệt ngây thơ, khi cười liền lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, ở trên trán còn có hai nhánh sừng màu trắng cong cong nho nhỏ giống như trăng non. Nó đánh giá ta một hồi, hỏi:

“Anh ở phía dưới làm gì? Chơi vui không?”

Ta lắc đầu:

“Chơi không vui. Anh không cẩn thận ngã xuống.”

Nhóc a một tiếng, lại hỏi:

“Vậy muốn em kéo anh lên không?”

“Em có thể kéo anh đi lên? Vậy đương nhiên tốt a.”

Nhóc con đắc ý cười:

“Em đương nhiên có thể kéo anh lên. Không nên nhìn em tuổi còn nhỏ, thế nhưng khí lực em rất lớn. Tiểu Lục bọn họ đều không so bằng em. Bất quá, cha em nói làm việc cho người khác, là phải thu thù lao. Nếu như em kéo anh lên, anh cũng phải giúp em làm một chuyện mới được.”

Ta thầm than dưới đáy lòng, quả nhiên là như thế này. Từ ban nãy ta đã đoán được, tình cảnh đặc biệt như vậy, hơn phân nửa là bị ta gặp phải nhiệm vụ nào đó. Sự xuất hiện của nhóc con này cùng yêu cầu của nó, liền càng chứng thực điểm này.

“Được a, em muốn anh làm gì?”

Nhóc con cắn cắn môi, có điểm ngượng ngùng mà nói:

“Cái kia, em kéo anh lên trước lại nói đi.”

Đến, này coi như là nhiệm vụ ép buộc trúng thưởng a. Ta thuận theo dây mây nhóc con tìm tới leo lên trên mặt đất, hỏi nó:

“Hiện tại có thể nói chưa? Muốn anh làm gì?”

Nhóc con cúi đầu, ân vài tiếng, mới nho nhỏ tiếng mà nói:

“Em đi ra ngoài chơi, tìm không được đường về nhà. Anh dẫn em đi tìm mụ mụ em đi.” (mụ mụ = momy)

Ta hắc tuyến đầy đầu, này là nhiệm vụ niên đại nào a? Mang tiểu bằng hữu về nhà? Trình tự viên thiết kế nhiệm vụ này sẽ không phải là ở chỗ này hoài niệm thời gian lúc nhỏ đấy chứ?

“Đinh —— Tiếp nhận nhiệm vụ: Tiểu Đồng lạc đường. Tiểu Đồng ở trong rừng rậm lạc đường, nhờ ngươi dẫn nó về nhà. Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: tìm được mẫu thân của Tiểu Đồng. (3) Thời gian nhiệm vụ: không giới hạn.”

Ngươi xem, ta đã nói là nhiệm vụ ép buộc trúng thưởng a, ta còn chưa nói nhận hay không nhận đây, nó liền trực tiếp thêm vào trong bảng nhiệm vụ của ta. Thôi đi, nhóc con này cũng thực khả ái, hơn nữa ta tại địa phương này cũng ra không được, nhiệm vụ này nói không chừng là nơi then chốt ta rời khỏi chỗ này đây. Xem ra lần này là không muốn làm cũng phải làm.

“Được rồi Tiểu Đồng, anh mang em đi tìm mụ mụ em. Nhà em ở bên nào, còn nhớ rõ không?”

Tiểu Đồng vừa nghe lời nói của ta, lập tức cao hứng mà cười rộ lên:

“Em chỉ nhớ rõ em là từ bên kia tới, đi thẳng đi thẳng liền tới đây.”

Nó chỉ một phương hướng, ta nhìn qua, trong rừng kia đích xác có một con đường nhỏ bị che dưới cây cỏ. Ta kéo tay nho nhỏ của nó, tìm qua hướng phương hướng kia.
Bình Luận (0)
Comment