Editor: Toujifuu
***
Ở trong sa mạc mò, bò, lăn, đánh tròn ba ngày, thời điểm ta cùng Lăng Thiên đi khỏi toàn thân đều là đất cát, cơ hồ nhìn không ra màu sắc nguyên bản của trang bị trên người.
Trong miệng ta phát đắng, cũng biết mặt ngoài Lăng Thiên không nói, nhưng cũng là không quá thoải mái. Từ khi ta tiến vào trò chơi tới nay, tuy rằng cũng thấy qua gió táp mưa sa, cũng nghe qua điện chớp sấm rền, gió ẩm Nam hải cát cuồng Bắc địa đều không phải là vật hiếm lạ, thế nhưng vô luận đi đến nơi hiểm ác thế nào chung quy cũng sẽ không khiến người ta chịu quá nhiều tội giống như trong hiện thực, đa phần chỉ bày ra một mảnh tình cảnh lôi cuốn người vào mà thôi. Không nghĩ tới bởi vì chúng ta thường ngày khinh thị lực tự nhiên của thiên địa trong trò chơi này, ba ngày này trải qua thống khổ vạn phần.
Sa mạc, từ xưa bị người truyền thành hiểm ác dị thường cơ hồ chính là đại danh từ của tử địa, hiện tại ta đã sâu sắc cảm nhận được. Ngay từ đầu ta cùng Lăng Thiên căn bản không lưu ý đến hoàn cảnh bản thân đang ở, chúng ta chỉ một lòng một dạ xông lên phía trước, cũng không quản có phải càng chạy càng xa hay không, nghĩ dù sao cũng có phù hồi thành. Đặc biệt khiến người ta kinh hỉ là đối thủ kế tiếp chúng ta gặp được so với đàn cự tích mà nói lại càng dễ giết hơn, kinh nghiệm cũng thấy không ít, thực như là bao kinh nghiệm đưa lên cửa, để cho chúng ta vui vẻ không tự kìm hãm được. Chờ khi ta phát hiện chiến lợi phẩm trong vòng tay càng ngày càng nhiều, nhánh tiễn càng ngày càng ít, thì đã muộn. Chúng ta ở trung ương sa mạc trước không thôn sau không tiệm, vì có thể cầm cự đến lúc đi ra sa mạc, ta không thể không khống chế số lần xuất thủ xuống, Lăng Thiên thành chủ lực tuyệt đối. Nguyên bản điều này cũng không có gì, thế nhưng không may chúng ta vào ngày thứ hai liền gặp phải một cơn bão cát. Lúc đó ta cơ hồ không cảm nhận được không khí là dạng gì, chỉ biết bốn phương tám hướng đều là cát, bao lấy toàn bộ người. Chúng nó không chỗ không vào, trong miệng, trong mũi, trong tai đều có. Ta cảm thấy bản thân chính là một thổ dân, một khắc kia thật sâu cảm nhận được sự đáng sợ của hít thở không thông.
May là bão cát đó duy trì tuyệt không lâu, dưới sự trợ giúp của Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh ta cùng Lăng Thiên có thể bò ra từ trong đống cát thấy lại ánh mặt trời. Đến lúc đó, chúng ta cũng không dám xem thường ma giới nữa. Độ thực tế ảo của địa phương này so với nhân giới không biết cao hơn bao nhiêu lần, hoàn toàn là phiên bản của thế giới hiện thực, kỹ thuật như vậy cũng quá đáng sợ! Khó trách nhà phát hành cho tới bây giờ mới mở ra hai giới yêu ma. Hoàn cảnh nơi đây hẳn cũng là một trong những nguyên nhân, nếu như các người chơi vừa tiến vào trò chơi đã gặp phải chuyện giống chúng ta. Sợ là còn chưa có chơi được trước hết đã bị thiên nhiên đùa giỡn.
Đã biết sự đáng sợ biến ảo vô thường của sa mạc này, ta cùng Lăng Thiên trước tiên liên tưởng đến một chút miêu tả đối với sa mạc trong hiện thực. Chúng ta đều là người sống xa sa mạc, hiểu rõ đối với nó vẻn vẹn chỉ đến từ miêu tả trong sách hoặc là TV, internet. Bởi vì mấy năm gần đây đang lưu hành việc đem hết thảy sự vật hoàn nguyên bản chất, để có được nhận thức khách quan khắc sâu đối với những thứ đó, vì vậy ta chẳng có bao nhiêu cảm xúc đối với tình cảm lãng mạn “đại mạc cô yên trực”. Ngược lại đối với các loại từ ngữ như bão cát, cát lún, khô hanh, thiếu nước, lạc đường v.v... có ấn tượng khắc sâu. Chỉ với hai người ta cùng Lăng Thiên nào dám dừng lâu ở loại địa phương này, đương nhiên nghĩ sớm ly khai nơi đây là tốt nhất. Đi một ngày một đêm, sau khi diệt vô số quái không có mắt tự mình nhảy ra chặn đường, chúng ta vào một khắc nhìn thấy chỗ dân cư thiếu chút nữa vui cực mà khóc.
Cái trước mắt cuối cùng cũng có bộ dáng của một tòa thành, tường thành, cửa thành một cái cũng không thiếu, cho dù là đắp bằng đất gỗ rất đơn sơ. Trên thành này không có tên, bởi vì cát đất tạo thành cơ bản đến từ hoang nguyên Hồng Nguyệt, cả tòa thành đều mang theo màu đỏ sậm nhàn nhạt.
Cửa thành không có thủ vệ, chúng ta rất dễ dàng vào thành. “Người” trên đường thật đúng là thiên kì bách quái. Dạng gì cũng có, đương nhiên cũng có trông tương đối bình thường gần giống nhân loại, không biết là người chơi hay là NPC. Ta cùng Lăng Thiên xen lẫn ở bên trong cũng không tính quá bắt mắt.
Thành không lớn, chỉ có hai con đường phố một dọc một ngang. Chúng ta đi chưa được mấy bước đã tìm đến một tiệm vũ khí. Ta vội vàng thanh lý một chút những thứ dư thừa trong vòng tay. Bổ sung nhánh tiễn. Từ trên cửa tiệm này ta mới biết được tên của thành này, “Thổ Thành”. Hình tượng dễ nhớ.
“Tiểu Du, bên kia có một sở giám định.”
Lăng Thiên chỉ vào đường phố đối diện. Ta theo tay anh ta nhìn qua, cửa hàng nhỏ đến đáng thương, treo nghiêng nghiêng một khối chiêu bài nửa cũ.
“Muốn đổi giáp mới? Đi, vừa vặn tôi cũng xem xem mất cả buổi công phu đánh ra được là bảo bối gì.”
Bên trong sở giám định so với bên ngoài thoạt nhìn còn nhỏ hơn, chỉ dung được hai ba người đứng ở bên trong. Đã quen sự rộng rãi sáng sủa của sở giám định nhân giới, địa phương tối om om để cho ta có chút sợ, cũng không biết có phải là hắc điếm hay không.
“Lão bản, giám định bộ nhuyễn giáp này.”
Đại hán trên đầu trơn trơn bóng bóng có một cái gai nhọn giương mắt quét nhìn nhuyễn giáp trong tay Lăng Thiên một cái, khó gần mà nói:
“Hai nghìn, giao tiền trước.”
Đầu mi của ta nhảy nhảy, hai nghìn kim tệ, đó là giá cả ta giám định Phong Lê. Phong Lê là bảo khí, chẳng lẽ giáp này cũng vậy? Lăng Thiên bất động thanh sắc, đem nhuyễn giáp đặt lên trên bàn, nói:
“Giám định.”
Đại hán cúi đầu lặng lẽ một chút, có thể là đang kiểm tra phí giám định mà hệ thống chuyển cho hắn từ tài khoản của Lăng Thiên. Cuối cùng gật đầu, cầm lên nhuyễn giáp phất phất, niệm hai câu chú ngữ cổ quái, cũng không thấy động tĩnh gì, liền vứt đồ về lại.
“Được rồi.”
Được rồi? Ta nhớ tới trước đây Phong Lê xuất thế vị giám định sư cao cấp kia mất bao nhiêu tay chân làm ra bao nhiêu động tĩnh, thế nào đồng dạng là hai nghìn kim tệ lại bất đồng như thế? Lấy nhuyễn giáp từ trong tay Lăng Thiên qua nhìn, đồ vật không tồi, tên là Huyết Lũ Y, bất quá chỉ được tính là một cực phẩm trong trang bị bình thường mà thôi, tuyệt không phải vật phẩm cấp Khí như trong tưởng tượng của ta.
“Chỉ là dạng này cũng lấy hai nghìn kim tệ? Giá này hình như là giá cả giám định bảo khí đi.”
Ta trừng cái tên đầu gai nhọn lười biếng đến mí mắt cũng không thèm nâng kia. Đối phương cười lạnh:
“Nơi đây ta định đoạt, giá tự các ngươi cũng đồng ý rồi, chúng ta rõ ràng hai bên thoả thuận giá cả niêm yết, có cái gì mà oán giận?”
“Ngươi!”
Lăng Thiên kéo ta, lắc đầu. Ta cũng biết, tiền đều đã đưa rồi, đồ cũng đã giám định ra, cho dù là bị hắn lừa đảo chúng ta cũng chỉ có thể tự nhận không may. Ngã một lần, đành phải lần sau chú ý.
Lăng Thiên tuyệt không có thay trang bị mới, mà là vắt nó trên tay đi ra ngoài. Ta không giải thích được ý này, sau khi bước ra cửa mới phát giác ý đồ của anh ta. Cười thầm một chút, ma giới này, quả thực rất thú vị.
Thổ Thành không lớn, để cho chúng ta muốn tìm một con hẻm nhỏ yên lặng cũng khó, đành phải cố mà chọn một góc ít người chút. Kỳ thực ta cảm thấy cho dù chúng ta không chú ý tìm địa phương ít người cũng không sao, có lẽ ở chỗ này không ai sẽ lưu ý cũng không chừng.
“Theo một đường không mệt sao? Ra đi.”
Lăng Thiên phía trước ta phía sau, Tiểu Hắc đứng ở bên trái ta, Tiểu Bạch mai phục ở trên nóc nhà bên cạnh. Tiễn của ta trên dây, kiếm Lăng Thiên xuất vỏ, chúng ta bày ra tư thế chiến đấu. Ba người chuyển ra từ góc đường đối diện, hình thù trông kỳ quái, lấm la lấm lét vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt.
“Khặc khặc khặc, hai tên tiểu tử không tồi a, có thể phát hiện chúng ta.”
Aiz, ta nguyên bản còn hy vọng mình nghĩ sai rồi, nguyên lai bọn họ thực sự dự định cướp đoạt giữa đường a, còn có gì thú vị hơn so với việc ở trong thành thị hệ thống gặp phải đoạt phỉ hay không đây? Chuyện này ở nhân giới là quyết không có khả năng. Nhìn phản ứng của các NPC xung quanh, loại chuyện này khẳng định không phải lần đầu, “ma chúng” vốn đã không nhiều lần lượt trốn tránh, nhường ra cho chúng ta địa phương đủ rộng rãi để động thủ.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Lăng Thiên có chút buồn cười mà biết rõ còn hỏi, tên da tím trong ba tên ma tộc kiêu ngạo gào to:
“Đem kiện nhuyễn giáp trong tay ngươi kia giao ra đây.”
“Ngươi là nói cái này?”
Lăng Thiên lắc lắc y phục vẫn luôn vắt trên tay, màu sắc ngân kim khiến người ta hoa mắt, thực sự là một kiện trang bị xinh đẹp. Mắt của ba tên ma tộc đối diện nhìn chằm chằm nó, lắc trái lắc phải theo. Lăng Thiên gật đầu:
“Tôi đã biết.”
Nói xong, thu Huyết Lũ Y vào vòng tay, nói:
“Thế nhưng tôi không muốn cho các ngươi.”
Ba tên ma tộc biết bị anh ta đùa giỡn, oa oa kêu to, huy nắm tay xông lên. Chúng ta đương nhiên không cam tỏ ra yếu kém, cấp cho đánh trả kiên quyết. Một hồi đại chiến đường phố mở màn