Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 145

Editor: Toujifuu

***

Lăng Thiên tiến vào Hối Ma Quật đã nửa ngày. Trong lúc đó ta tận mắt nhìn thấy ba người chơi thành công chuyển hóa thành ma tộc đi ra cửa động. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo đặc thù của ma tộc, khí chất đã bất đồng với người chơi bình thường. Ba ma tộc mới sinh đó không để ý đến ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc tìm tòi nghiên cứu của mọi người, tự lo thân đi ra ngoài, trước mắt, tất nhiên phải đi thích ứng năng lực cùng thân phận mới đạt được. Nhưng mà càng nhiều người chơi sau khi tiến vào huyệt động tuyệt không có vận may như bọn họ, bạch quang ta thấy rõ ràng nhiều hơn mấy lần so với ma tộc đi ra. Những bạch quang đó sau khi bay ra, đi về phía phương hướng thành trấn xa xa, xác nhận phải ở nơi đó chuyển sinh. Chỉ là lần này đi, rớt mấy đẳng cấp cũng không biết.

Động quật Lăng Thiên tiến vào vẫn luôn không có động tĩnh, ta chọn bóng râm một gốc cây ngồi xuống nhẫn nại chờ. Vị trí của Hối Ma Quật này là một nơi bình nguyên, trên vùng đất bằng phẳng đột ngột mọc một tòa núi đá trụi lủi, bốn phương tám hướng núi đá đều có cửa động, rất giống một tổ ong cực đại. Bốn phía núi đá không có vật gì che chắn, chỉ có một mảnh rừng cây nhỏ do vài cây hình thành này có thể hóng mát một chút. Hiện tại dưới hết thảy bóng cây đều có mấy người chơi hoặc đứng hoặc ngồi, vô luận bọn họ là giống ta chờ đồng bạn, hay là dự định quan vọng một hồi trước, đều sẽ không nguyện ý đứng dưới mặt trời chói chang. Nhờ phúc của khí hậu siêu thực tế ảo của ma giới, những người này đi tới ma giới lâu như vậy, khoảng chừng cũng ăn hết vị đắng của hoàn cảnh tự nhiên nơi đây.

Ta nửa nhắm mắt lại, tựa trên thân cây. Tuy rằng là ở dưới bóng râm, nhưng sóng nhiệt vẫn không ngừng phả qua, khiến tâm tình người ta phiền muộn. Phía sau truyền đến tiếng sàn sạt nho nhỏ, Tiểu Bạch nóng đến mệt mỏi nằm ở đầu vai ta nói thầm:

“Lại tới nữa, mấy thứ này thật đáng ghét. Tiểu Hắc, đi cắn chết bọn chúng!”

Tiểu Hắc quăng cho nó một cái bạch nhãn, lủi đi, vài trảo đập một con quái trùng mới ló đầu ra khỏi đất đến nát bét.

Một đạo sĩ cùng ta trốn dưới cùng một phiến bóng râm ghé mắt nhìn Tiểu Hắc một cái. Lại đánh giá ta một chút, ta mỉm cười với hắn, quay đầu đi không để ý tới cái loại đường nhìn dò xét đó. Người nơi đây không có mấy tên là dễ sống chung. Có thể đi đến một bước này tất nhiên đều có chỗ hơn người, không cần phải dây dưa nhiều với bọn họ. Đạo sĩ kia chắc hẳn cũng nhận ra ta. Nhìn chằm chằm Thanh Lê Nhã Vận trên đầu gối ta thì thào vài câu, thoạt nhìn hắn cũng không muốn đa sự.

Lại đợi thêm một trận, Lăng Thiên như trước chưa đi ra. Đạo sĩ bên cạnh ta ban nãy đã nhịn không được tiến vào ma quật, trong rừng cây người đến người đi thay đổi từng chút, chỉ có ta vẫn luôn bất động ngồi ở tại chỗ. Không nghĩ tới bản thân sẽ có kiên trì như thế. Chỉ là sau khi ngồi lâu thích ứng không ít đối với khí trời nóng bức này, thành thị chỗ ta ở nhiệt độ mùa hè vốn không cao, phương diện này ta không quá chiếm ưu thế.

“Tích —— Tích ——”

Ta biết mà, chỉ cần mở ra truyền âm sẽ có phiền phức tới cửa. Nhìn lướt qua người truyền âm, ta hơi hơi sửng sốt.

“Tiểu Lộ, có chuyện gì sao?”

Nha đầu này, không phải buổi sáng mới nói chuyện qua sao, sẽ không lại muốn lễ vật gì đó chứ?

“Ca, anh bây giờ còn ở ma giới sao?”

“Đúng. Em nhờ anh mang cho em cái gì sao?”

“Không phải. Ca, anh có thể... có thể lập tức quay lại hay không?”

“... Xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt ta lạnh lẽo, tiểu muội muội này ta rất thích. Hơn nữa nhỏ là ta mang vào, vậy là trách nhiệm của ta. Đương nhiên không thể cho phép người khác khi dễ. Nếu như ta là một người chơi bình thường thì cũng thôi. Nhưng hiện tại không phải ta khoe khoang, chứ trong trò chơi này vẫn là có chút địa vị. Hơn nữa nhỏ tốt xấu coi như là dưới sự che chở của gốc cây đại thụ Đông Long, có Ám Dạ trông nom, chẳng lẽ còn có người nào dám đi trêu chọc hay sao? Hoặc là nói, là vấn đề nội bộ Đông Long? Càng nghĩ càng có khả năng, lòng ta bốc lửa một trận. Diệu Dương, chuyện lần này tốt nhất không quan hệ tới anh, bằng không, chớ có trách tôi không nói tình cảm.

“Tiểu Lộ, là có người khi dễ em sao? Đừng nóng vội, ca ca lập tức quay lại.”

Tiểu Lộ có lẽ nghe ra sự tức giận trong giọng nói của ta, vội vàng nói:

“Không phải, ca, kỳ thực, cũng không xem như là khi dễ. Chẳng qua, nói như thế nào đây, aiz nha, dù sao anh trở về một chút là được.”

Không xem như là khi dễ? Vậy chính là nói rất tương tự. Tiểu nha đầu thiện tâm, rất ít nói xấu ai khác, nhưng đã tới mức phải đi nhờ ta xin giúp đỡ, đương nhiên không có khả năng là vấn đề nhỏ.

“Em ở đó chờ anh.”

Không nói thêm lời hai, ta đóng truyền âm lấy ra quyển hồi thành. Trước khi đi nhìn phương hướng ma quật một cái, thầm nghĩ:

“Lăng Thiên, ngượng ngùng, đợi không được anh đi ra. Lần này chúng ta đại khái sẽ có một đoạn thời gian không gặp mặt được, mỗi người nỗ lực lên.”

Xé quyển trục, ta lựa chọn mục về nhà. Trong chớp mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ, khi xuất hiện lại cảnh vật đã đại biến.

Trong Lâm Thủy Cư trận trận thanh lương, quét sạch viêm khí của ma giới lưu lại trên người ta. Bóng xanh cành lá nồng đậm trên đỉnh đầu càng thêm sum xuê, cơ hồ bao trùm cả tòa viện lạc, cư nhiên còn có hoa nhung nhỏ bé màu trắng lác đác xen lẫn trong đó, hương hoa thanh đạm quanh quẩn mỗi một chỗ trong viện lạc. Trong phòng yên tĩnh, các chủ nhân đều không ở nhà. Cảnh sắc yên tĩnh hài hòa ta lại không có tâm tư xem, bước lên trên lưng Tiểu Hắc, chạy nhanh đi.

Phủ thành chủ của Đông Long ta nhắm mắt lại cũng có thể đi đến, tuyệt không tốn bao nhiêu thời gian, ta xuất hiện trước đại môn của phủ thành chủ.

“Đứng lại, ngươi là ai? Nơi đây không thể tùy tiện đi vào.”

Ngăn trở ta là một thủ vệ phủ thành chủ hệ thống phân phối. Ta quan tâm sẽ loạn, lại đã quên bản thân đã sớm không còn là Mạc Ly có thể không nhìn thủ vệ tự do ra vào kia nữa. Thủ vệ hét lớn dẫn tới mấy người chơi ở cửa chú ý, khi bọn họ đi qua ta không có nhìn kỹ, bận truyền âm cho Ám Dạ để cho hắn mở ra quyền hạn cho ta.

“Dô, này không phải Huyễn Linh Cung đại nhân của chúng ta sao? Sao ngày hôm nay lại có thời gian đến chỗ chúng ta, còn bị thủ vệ chặn ở bên ngoài? A, ta đã biết, ngươi là không có quyền hạn tiến vào đúng không? Cũng khó trách a, ngươi không phải người của Đông Long chúng ta a, phủ thành chủ Đông Long này thế nào có thể tùy tiện vào chứ, nơi đây là yếu địa chỉ có những người hạch tâm của Đông Long như chúng ta đây mới có thể ra vào thôi.”

Ta lạnh lùng quét nhìn hắn một cái, nhớ ra, đây không phải là ca ca phế vật kia của Mộng Điệp sao, hình như kêu Tam thiếu gia, hắn hình như đích thật là người của Đông Long.

Vị Tam thiếu gia này thấy ta không phản ứng hắn, còn nói:

“Du Nhiên, nghe nói ngươi không phải đã tỏ rõ không muốn gia nhập Đông Long sao, thế nào ngày hôm nay lại chạy tới? Chẳng lẽ thấy Đông Long chúng ta hiện tại càng ngày càng cường đại, liền muốn chạy tới cắm một chân? Cái tên bè đảng kia của ngươi đâu, thế nào không cùng đến a?”

Một đám tuỳ tùng của hắn cười to, ta hít ngụm khí, giương giọng nói:

“Ám Dạ, nếu như anh không ra, đừng trách tôi giết mấy tên phế vật này, mặt mũi của Đông Long các anh sẽ không quá dễ nhìn.”

Ám Dạ chạy tới cửa, nghe thấy lời của ta cười khổ nói:

“Du Nhiên, hoả khí của cậu ngày hôm nay rất lớn a.”

“Anh biết tôi vì sao hoả khí lớn, không cần ha ha với tôi.”

“Được được được, cậu là đại gia, mời vào đi.”

Ám Dạ không dám vào thời điểm đầu ta bốc lửa nói giỡn, vội vàng để cho thủ vệ lui qua một bên, dẫn ta đi vào trong.

“Là tôi sơ sót, tôi đã đem cậu thiết lập thành quý khách của Đông Long, về sau cậu cùng Lăng Thiên đến có thể trực tiếp đến phòng tiếp khách bên trong chờ.”

Hai chúng ta đều không có ý tứ để ý đến mấy người bên cạnh kia, nhưng lại có người không biết điều muốn tự mình nhảy ra.

“Này, Ám Dạ, ngươi có ý gì? Lần trước không giúp ta báo thù thì không nói, còn để tiểu tử này đi vào, phủ thành chủ Đông Long là ai đều có thể vào sao? Ta phải đi nói với Diệu Dương, ngươi lạm dụng chức quyền!”

Ta tức giận trong lòng, tên này ở thời điểm trong lòng ta sốt ruột còn muốn dài dòng, muốn chết đúng không? Lãnh nhãn quét ngang qua, lam quang chợt lóe, Thanh Lê Nhã Vận xuất hiện ở trong tay. sắc mặt Tam thiếu gia trắng nhợt, lập tức lại không phục mà trừng lại.

“Thế nào, ngươi còn dám ở chỗ này động thủ? Nơi đây chính là yếu địa hạch tâm của Đông Long, ngươi là thứ gì, đừng tưởng rằng chúng ta khách khí với ngươi liền càn rỡ, chỉ bằng ngươi, gia nhập Đông Long bất quá cũng chỉ là tên lính lác.”

Lần này không đợi ta mở miệng, Ám Dạ giành trước chắn lại:

“Du Nhiên, cậu có ý tứ gia nhập Đông Long sao? Vậy thật sự là quá tốt, trên dưới Đông Long chúng tôi quét dọn giường chiếu đón chào. Chỉ cần cậu mở miệng, chức vị tùy cậu chọn lựa.”

Lời nói của Ám Dạ đem Tam thiếu gia chặn đến cứng họng. Ta mỉm cười, cuối cùng cũng nghe được một câu tiếng người.

“Ám Dạ, đi thôi, tôi muốn gặp Trân Châu. Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, anh không nên giấu tôi, không phải chuyện lớn nhỏ sẽ không tìm tôi trở về.”

Ám Dạ lắc đầu than thở:

“Du Nhiên, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi thực sự không có khi dễ cô bé, chẳng qua chuyện lần này có chút không dễ nói lắm. Nói đến cùng, coi như là mâu thuẫn nội bộ của Đông Long, để cho tiểu cô nương chịu ủy khuất, ngượng ngùng.”

“Mâu thuẫn nội bộ?”

Ta cười lạnh, Ám Dạ, mâu thuẫn nội bộ dạng gì mà anh khống chế không được sao? Thực cho rằng ta là đứa ngốc?

Ám Dạ thấy biểu tình của ta, lắc đầu, kéo ta đi vào phòng nhỏ một bên.
Bình Luận (0)
Comment