Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 149

Editor: Toujifuu

***

Trong nháy mắt này ta suy nghĩ cẩn thận hơn rất nhiều. Vì sao sẽ có cầu thang vô tận? Đó là sự khảo nghiệm đối với ý chí. Ta dám khẳng định, thời điểm kia nếu như ta thực sự quay đầu đi lại, hơn phân nửa sẽ bị loại. Mà khi ta tiếp tục kiên trì, thời điểm đi đến nơi đây, thần kinh đã chết lặng, phản ứng tự nhiên không tốt, vì vậy mới có lần đánh lén này, mục đích chính là đem những người chơi tính cảnh giác chưa đủ ý chí không kiên kích sát tại chỗ. Một đường này đi tới hoàn toàn lợi dụng lòng người, tuy rằng không có cạm bẫy chân chính, thế nhưng khi người xông ải bước bước đầu tiên lên cầu thang đã thiết lập cạm bẫy tinh thần, hơn nữa còn là hiểm ác khiến người ta khó lòng phòng bị như thế. Ban nãy nếu không phải Tiểu Hắc đẩy ta ra, chỉ sợ ta cũng đã biến thành bạch quang ở dưới trảo của cự thú. Trong bất động thanh sắc ta cư nhiên đã trải qua hai đạo quan ải nguy hiểm như thế, không thể không nói vận khí ta tốt đến thần kỳ. Giảo hoạt a giảo hoạt, âm hiểm a âm hiểm, người thiết kế Vọng Tiên Môn này không phải chuyên gia tâm lý học thì chính là thiên tài nắm bắt cực chuẩn đối với nhân tính, lợi hại!

Vị trí ta hiện tại rốt cục không còn là cầu thang nhìn không thấy đầu cùng nữa, mà là một đài cao không lớn, con cự thú lông rậm rạp kia chiếm phân nửa đài cao, ta cùng Tiểu Hắc đứng ở đối diện nó. Phía sau chính là ven đài cao, ta thăm dò nhìn nhìn, đài cao này cư nhiên là bay ở giữa không trung, phía dưới trống không, chỉ có tầng mây quay cuồng. Cầu thang khi chúng ta đến nguyên lai cũng bay ở giữa không trung, từ trong tầng mây kéo dài lên, càng ngày càng cao, nối tiếp đến đài cao này. Đi lên nữa lại trống không, chỉ có một bầu trời xanh như tẩy.

Nhanh chóng lấy tiễn dựng cung, ta biết hiện tại không phải thời điểm nhìn cảnh sắc, đại quái vật lông dài đối diện kia còn chờ ta chỉnh lý đây.

Cự thú đối với việc ta né tránh công kích của nó cực kỳ bất mãn, trừng ánh mắt tựa như chuông đồng nhìn qua. Tiểu Hắc đối với nó có địch ý quá sâu, hơn nữa thoạt nhìn Tiểu Hắc rất khẩn trương, ta rất ít thấy nó có loại biểu hiện như lâm đại địch này, lông đều xù lên.

Ta cùng Tiểu Hắc cẩn thận chống cự cùng cự thú. Không có tùy tiện xuất thủ, đối phương lại không có kiên trì này, lông mọc trên người dài đến mức chấm đất bắt đầu quỷ dị tự mình bay múa. Một xấp dầy hợp lại với nhau vắt thành một roi dài tựa như cái bánh quai chèo hung hăng quất qua. Roi thô như thế đánh ở trên người còn sống được sao? Ban nãy đánh lén ta khẳng định cũng là thứ này, tinh thạch cứng rắn như vậy đều bị đánh cho đá vụn bay loạn. Ta tự nhận thân xương nho nhỏ của ta đây khẳng định không có khả năng rắn chắc bằng tinh thạch kia, một roi đánh lên đảm bảo rụng rời. Nhảy lên tại chỗ tránh thoát một roi kia, chờ ta vừa đáp xuống đất roi lại đã trở về, ta lại vội vàng nhảy lên. Nhiều lần như thế, để cho ta nhớ lại từng trải của bản thân khi còn bé ở trường học nhảy dây. (XD~)

“Tiểu Hắc. Hấp dẫn lực chú ý của nó một chút!”

Ta càng không ngừng nhảy, thực sự tìm không được thời cơ tốt xuất tiễn, cũng vô pháp phát huy uy lực lớn nhất của tiễn, đành phải nghĩ biện pháp khác. Tiểu Hắc nghe tiếng hóa thành một đạo tia chớp màu đen lủi đi, vòng qua roi lông cắn một ngụm lên bên cạnh cự thú lông dài. Đại khái một ngụm này cắn cực ác, quái lông dài quả nhiên vứt bỏ ta ngược lại đi công kích Tiểu Hắc. Ta thở hắt, cắn răng một cái lấy một nhánh Hỏa diễm tiễn cao cấp gác lên dây cung. Nhánh tiễn cao cấp còn lại không nhiều, ta hiện tại lại không có cách nào tự mình làm, dùng một nhánh thì ít đi một nhánh. Không đến loại thời điểm vạn bất đắc dĩ như thế này ta thực luyến tiếc dùng. Ta kéo căng Thanh Lê Nhã Vận hết mức, nhắm chuẩn cái bụng của cự thú (Nếu như đó cũng được coi như là bụng). “Oanh” một tiếng, cự thú bị nổ lung lay lắc lắc. Ta mục trừng khẩu ngốc. Nó ăn một nhánh Hỏa diễm tiễn nửa điểm cũng không chiết khấu của ta cư nhiên cũng chỉ là lắc lắc? Phòng thủ của tên nhóc này phải cao bao nhiêu?

Cự thú bị nổ đau, ánh mắt trừng ta đỏ lên. Nó lại bỏ qua Tiểu Hắc công kích hướng ta. Ta chạy qua hướng bên cạnh. Cự thú giật giật thân mình của nó đuổi theo qua.

Ta vừa chạy vừa mắng. Đây là cái đài rách nát gì, nhỏ như vậy. Chỉ mình cự thú cũng đã chiếm phân nửa, hơn nữa lông của nó dài như thế, thế này còn để cho chúng ta đánh thế nào? Cự thú động thân mình, chậm rãi đuổi theo phía sau ta, thỉnh thoảng dùng roi lông “thúc giục” ta. Tiểu Hắc vào thời điểm ta chạy đến phân nửa tiếp nhận công việc của ta, dẫn cự thú chạy tiếp. Ta một bên thở dốc một bên xem xét chiến cuộc, dư quang khóe mắt quét thấy một đồ án.

Đây là cái gì? Ta hiếu kỳ thận trọng đánh giá, đồ án này ban nãy là bị cự thú đè ở phía dưới thân thể, hiện tại nó cũng không hoàn toàn lộ ra đồ án này. Đồ án lấp lánh kim quang hấp dẫn đường nhìn của ta, trực giác nghĩ đây có lẽ là then chốt qua cửa ải, bằng không loại nhóc con phòng ngự biến thái này thế nào có thể có người đánh thắng được?

“Tiểu Hắc, dẫn nó xa thêm một chút, anh muốn xem đồ án kia!”

Tiểu Hắc nỗ lực nửa ngày, rốt cục để cho ta nhìn hết được đồ án. Tổng thể mà nói đó là một đồ án hình cá Âm Dương, con tối om om kia hẳn là đại biểu Âm, cong cong trên mặt đất. Bên trong có rất nhiều ký hiệu màu vàng kim, rất giống với ký hiệu mấy đạo sĩ dùng khi vẽ bùa. Đồ án cổ quái xuất hiện trên đài cao cô linh linh giữa không trung này, tuy rằng ta hoàn toàn nhìn không ra đây là thứ gì, nhưng công dụng của nó lại có thể suy đoán ra vài phần. Nhiều nhất không quá hai loại khả năng: lối ra cùng cạm bẫy. Đài cao không có đường đi tới, nơi đây có thể là cửa vào tiến vào ải tiếp theo, nhưng cũng có thể là một cái bẫy khác lợi dụng loại tâm lý này của người chơi mà thiết lập, dẫn người vào tử địa. Cục diện hai chọn một, vào hay là không vào?

“Chủ nhân, Tiểu Hắc sắp chống đỡ không được nữa.”

Tiểu Bạch nhắc nhở ta. Ta khẽ cắn môi, dù sao hiện tại cũng không có biện pháp gì, không bằng đánh cuộc một phen.

“Tiểu Bạch đứng vững, Tiểu Hắc, kiên trì một chút!”

Ta hô to một tiếng, tung người nhảy vào con cá Âm. Trong nháy mắt giẫm lên, ta cảm thấy bản thân không tự chủ được mà chìm xuống. Con cá Âm kia tựa như đột nhiên biến thành một vũng bùn, tối om om vùi ta xuống. Không xong, chẳng lẽ thật là cạm bẫy? Ta ngẩn ngơ, một tia tuyệt vọng hiện lên trong lòng. Bất quá ta rất nhanh thu nhặt lại được tâm thần, cho dù là rơi xuống cạm bẫy cũng không có nghĩa nhất định không có lối ra, còn chưa có bị phán bị loại đã tự mình từ bỏ cũng không phải là phong cách của ta.

Địa phương ta rơi vào cũng không hoàn toàn là hắc ám, đương nhiên lại càng sẽ không thực sự là vũng bùn, nó càng như một mảnh vũ trụ lấp lánh ánh sao, những “ánh sao” kia lại là ký hiệu màu vàng kim trên cá Âm không biết vì sao cùng theo ta rơi xuống.

Ký hiệu màu vàng kim nhanh chóng phiêu động, chúng nó bỗng nhiên tụ lại bỗng nhiên phân tán, đại thể vây quanh cách không xa bên người ta, ta thoáng duỗi tay là có thể sờ tới.

“Chủ nhân, em cảm thấy những ký hiệu này rất cổ quái, chúng nó hình như là thực thể.”

Tiểu Bích lần đầu tiên chủ động mở miệng, ta nghe thấy nó nhắc nhở trong lòng khẽ động, đưa tay chạm một cái, ký hiệu kia theo ngón tay ta giật giật, lại trở lại tại chỗ. Ta lại chạm một cái khác, cũng như vậy. Thử vài lần như vậy, bỗng nhiên có một ký hiệu như là dính lên trên ngón tay của ta, vô luận ta động thế nào nó cũng sẽ đi theo, vẫn luôn ngưng trên đầu ngón tay. Có biến hóa là chuyện tốt, chí ít để cho ta thấy được hy vọng. Thế nhưng bước tiếp theo nên đi như thế nào? Ta lắc lắc ký hiệu kia, vẽ ra từng đường kim sắc. Chỉ cảm thấy trong tay thoáng nhẹ, thứ kia lại tự mình chạy mất tựa như khi nó dính lên. Đi đâu rồi? Ta quay đầu tìm, phát hiện nó cùng một khối ký hiệu khác dính cùng nhau, tên nhóc này di tình biệt luyến thật đúng là nhanh a. Ta hơi cười, vươn tay vũ động bên người một trận, quả nhiên lại có một khối ký hiệu chạy theo ta. Lúc này đây ta trực tiếp phóng nó tới bên người hai tên “tình lữ cuồng nhiệt ” kia, thành công để cho “bên thứ ba” chen chân. Ha, nguyên lai trò chơi này phải chơi như thế.

“Tiểu Bạch, còn nhớ đồ án ban nãy thấy ở bên trên không? Những ký hiệu này bị quấy rầy, chúng ta phải đem bọn chúng thả lại vị trí cũ.”

“Ừm, nhớ kỹ. Em đã gặp qua là không quên được, chủ nhân không cần lo lắng.”

Tiểu Bạch nhìn xung quanh trái phải một chút, vô cùng cao hứng bổ nhào hướng ra ngoài, ôm lấy một khối ký hiệu. Ta giúp nó đặt ký hiệu tới bên ba khối đồ án đã nối tiếp xong, từng khối từng khối xếp hình bắt đầu quy nguyên.
Bình Luận (0)
Comment