Editor: Toujifuu
***
Lăng Thiên một kiếm giải quyết một con cua, kiếm trong tay cũng đồng thời vỡ vụn. Đây là thanh kiếm sau cùng, lần này không quay về cũng không được. Mở ra vòng tay, bên trong tràn đầy vỏ cua, đủ để nói rõ thành quả nổi bật của hắn từ bao lâu đến giờ. Khi chuẩn bị rời đi, Lăng Thiên lại đem ánh mắt ném về phía thân ảnh đứng cao cao phía trước kia.
Nguyên bản tưởng rằng đó là gà mờ mới vừa vào trò chơi cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại hắn hoàn toàn phủ định ý nghĩ của mình. Có thể kiên trì tại địa phương này lâu như vậy, không ngừng lặp lại động tác xuất cung bắn tên khô khan chán nản, đồng thời lấy tốc độ tiến bộ mắt thường có thể thấy được. Bởi vậy có thể thấy được, người này nếu như không phải là lão thủ trò chơi, thì chính là thiên tài.
Bản thân Lăng Thiên bởi vì có chút nguyên nhân phải luyện lại từ đầu, hiện tại nhìn thấy một người rất có thể đồng dạng là cao thủ luyện lại, trong lòng có chút cảm giác bạn cùng đường. Đương nhiên, đối với cậu ta mà nói cũng chỉ là có chút hảo cảm mà thôi, còn chưa có dự định giao tiếp gì với đối phương.
Ngay khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, Lăng Thiên đột nhiên phát hiện người kia có chút không đúng. Tiết tấu nguyên bản luôn luôn bảo trì bị phá vỡ, đối phương nhảy xuống tảng đá bắt đầu chạy băng băng. Ở trong đống đá tránh trái tránh phải, thỉnh thoảng còn quay đầu lại bắn hai tiễn. Nhóc theo phía sau cậu ta tiến vào trong mắt Lăng Thiên, Lăng Thiên cũng bị kinh hách nhảy dựng. Tiểu tử kia không biết là vận gì, cư nhiên gặp BOSS cua của vùng này. Nhóc lớn kia Lăng Thiên tới nơi này lâu như vậy đều không nhìn thấy liền cứ như thế quơ một đôi càng lớn, đong đưa thân thể so với những con cua khác lớn hơn gấp đôi có thừa đấu đá lung tung. Tính toán thực lực BOSS cua một chút, Lăng Thiên rất nhanh phán đoán ra con cua lớn này không phải là thứ tiểu cung tiễn thủ kia có thể đối phó. Không nói vấn đề kỹ thuật, chủ yếu là cấp bậc kém quá lớn, tiểu cung tiễn thủ căn bản chạy không lại người ta, mà một khi gần người, ưu thế của cung tiễn thủ liền hoàn toàn không còn. Kỳ thực không cần nói cung tiễn thủ kia, cho dù là Lăng Thiên hiện tại, muốn đơn độc đối phó con BOSS này cũng không nắm chắc. Bất quá nếu như hai người liên thủ… Lăng Thiên rất nhanh làm ra quyết định, chạy vội qua hướng bên kia.
*************************
Ta âm thầm kêu khổ trong lòng. Tùy tiện luyện luyện cấp đều có thể để cho ta gặp phải BOSS, đây đến tột cùng là may mắn hay là không may đây? Tuy nói BOSS đại biểu chính là trang bị tốt, nhưng ta tinh tường biết thực lực bản thân hiện nay là không có khả năng đánh thắng được cái con to đùng kia. Tên kia cùng những con cua bình thường hoàn toàn không giống nhau, động tác nhanh nhẹn không nói, ngay cả khu nhược điểm đều có bọc thép bảo hộ, thế này không phải là không lưu lại cho ta nửa điểm cơ hội sao?
Ta một bên né tránh trong đống đá, một bên nghĩ ban nãy thăng hai cấp, có phải nên dứt khoát trực tiếp trở về thành luôn cho rồi hay không? Thế nhưng thấy BOSS trước mắt lại có chút không cam lòng. Lúc này, nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu:
“Đưa đoản kiếm cho tôi.”
Khu vực này chỉ có hai người, ta lập tức phản ứng lại đó là thanh âm của vị nam nhân cool kia. Anh ta muốn làm gì? Chưa kịp ngẫm nghĩ, ta vô ý thức mà rút ra đoản kiếm mới đánh được treo bên hông ném đi. Một thân ảnh nhanh chóng lướt qua bên người ta, tiếp lấy đoản kiếm trong không trung, một phen rút ra liền công kích về phía BOSS cua.
Có người có thể ở phía trước chống BOSS này, ta liền nhẹ nhõm hơn nhiều. Không cần phải nói, ta cũng biết ý nghĩ của nam nhân này a. Có lẽ đây cũng là một loại ăn ý đi, sau khi ta kéo xa cự ly liền bắt đầu yên lặng mà xuất cung bắn tiễn, cùng nam nhân kia phối hợp giết BOSS.
Không qua bao lâu, ta liền phát hiện nam nhân phía trước thực sự rất không đơn giản. Anh ta xuất thủ phi thường ngắn gọn hữu hiệu, mỗi một lần tiến công đều lựa chọn góc độ cùng thời cơ xuất thủ thích hợp nhất, đồng thời tự thân né tránh cũng phi thường đúng chỗ, anh ta cùng BOSS hẳn là chênh lệch đẳng cấp không nhỏ, lại thật sự lấy lực một người vững vàng khống chế con cua lớn trong một phạm vi không lớn. Đây không phải kỹ năng, mà là một loại kỹ thuật, một loại kinh nghiệm tích lũy qua vô số lần chiến đấu, kỹ thuật hình thành gần như là bản năng. Kỹ thuật như vậy không phải mỗi người đều có thể có, sự hình thành của nó cần thiết lượng lớn kinh nghiệm chiến đấu, còn cần ngộ tính nhất định cùng tổng kết, đến sau cùng mới có thể biến thành bản năng, dung nhập trong mỗi một động tác, mỗi một trận chiến đấu. Lý giải của mỗi người đối với chiến đấu bất đồng, điều hình thành bản năng chiến đấu cũng bất đồng, đây là cái gọi là phong cách. Mà người rõ ràng có thể nhìn ra được phong cách đặc biệt do trải qua thiên chuy bách luyện hình thành như nam nhân này, cho tới bây giờ ta cũng chỉ thấy qua hai người. Ngoại trừ nam nhân trước mặt này, còn một người chính là Diệu Dương.
Nghĩ đến Diệu Dương ta có chút hoảng hốt trong nháy mắt, lại rất nhanh tỉnh táo lại. Hiện tại không phải thời điểm miên man suy nghĩ, nếu như ta không chuyên tâm, rất có thể sẽ hại hai người đều rớt cấp, loại sai lầm này là không thể phạm. Hơn nữa, phong cách của nam nhân kia cùng Diệu Dương cũng rõ ràng không giống nhau, phong cách của Diệu Dương là khí thế vạn quân, mãnh liệt không thể đỡ, mà phong cách của nam nhân này lại có khuynh hướng quỷ dị khó lường, sắc bén tàn nhẫn, một thanh đoản kiếm ở trên tay anh ta xuất quỷ nhập thần, ta có thể tưởng tượng nếu như đổi thành trường kiếm anh ta thuận tay, lại càng không biết sẽ có bao nhiêu uy lực.
Không thể không nói, viễn trình cùng cận chiến phối hợp không phải đơn giản chỉ là 1+1=2. Tuy rằng người làm cung tiễn thủ phát ra thương tổn vật lý chủ lực như ta đây thực sự có chút không xứng chức, thế nhưng kiếm sĩ phía trước kia lại là cao thủ chân chính. Vì vậy, cục diện vẫn được khống chế trong khoảng thời gian ngắn, cũng chậm rãi đánh ra tiết tấu có trật tự. Đánh BOSS đánh tới bước này, có thể xem như thở phào được nửa hơi. Chỉ cần kế tiếp không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trên cơ bản liền không có vấn đề. Ta cùng kiếm sĩ kia đều xem như người có kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không để cho việc ngoài ý muốn phát sinh, bởi vậy vào lúc tiễn của ta sắp bắn hết, con cua lớn kia rốt cục cũng ầm ầm ngã xuống.
Ta hoan hô một tiếng, bỗng chốc ngã ngồi xuống đất, không muốn đứng dậy nữa. Kiếm sĩ kia ngược lại thực có tinh thần, bắt đầu lật lật mấy thứ BOSS lưu lại. Ta lười biếng mà nằm xuống, nhìn cũng không nhìn một cái. Nói ta đối với những thứ BOSS rớt không có hứng thú là không có khả năng, bất quá ta tự mình hiểu lấy, lần này đánh quái xuất lực nhiều nhất không phải ta. Nếu như không có kiếm sĩ kia, ta cũng chỉ có nước trở về thành. Nếu có thứ ta dùng được, dựa theo quy tắc ngầm trong trò chơi, anh ta hẳn phải đưa cho ta. Thế nhưng cho dù anh ta không cho, ta cũng thấy không sao, dù sao trận này đánh sảng như thế, ta cũng học được rất nhiều kinh nghiệm khi cung tiễn thủ đối chiến, xem như là có thu hoạch không tồi, vì vậy cũng liền không có tâm “tham tài”.
********************
Lăng Thiên nhặt lên vài món đồ vật cua rớt ra, vừa quay đầu lại, tiểu cung tiễn thủ kia cư nhiên đã nằm xuống. Cậu ta không lo lắng mình nuốt hết mấy thứ này sao? Người xa lạ mới gặp mặt liền tin tưởng ta như thế? Lăng Thiên lại bắt đầu hoài nghi người này có phải lần đầu tiên chơi trò chơi hay không. Bất quá ban nãy cậu ta phối hợp rất không tồi a, tuy rằng kỹ thuật cung tiễn không quá thuần thục, thế nhưng bắt thời cơ phối hợp rất khá, hoàn toàn không quấy nhiễu đến sự phát huy của mình, ngược lại đều có thể ở vào khoảng cách thời gian mình dừng lại đúng lúc bổ sung vị trí, sự nắm chặt đối với tiết tấu cũng phi thường đúng chỗ, những điều này không phải một hai ngày là có thể luyện ra, sự nắm chặt đối với toàn cục cùng chi viện cho đồng bạn là chuyện trọng yếu nhất mà người công kích viễn trình phải làm ngoại trừ chủ công đánh quái, hai phương diện này cậu ta đều làm rất khá. Lăng Thiên đang phỏng đoán cậu ta trước đây khẳng định cũng là người chức nghiệp viễn trình, chỉ là luyện lại cung tiễn thủ, không quen thuộc đối với kỹ năng mà thôi.
“Cho cậu.”
Lăng Thiên đưa qua một đôi giày, là vật phẩm cần thiết giám định, tên gọi “Hoành Hành Vô Kỵ”, nhìn tên có thể là tăng tốc độ, cung tiễn thủ dùng vừa vặn. Tiểu tử lười biếng nằm trên mặt đất kia kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, tiếu ý chớp động trong mắt khiến cho khuôn mặt bình thường kia trong nháy mắt sinh động hơn.
“Cảm tạ.”
Thấy cậu ta cười tủm tỉm mà tiếp nhận giày, trong lòng Lăng Thiên khẽ động, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Tiểu cung tiễn thủ sửng sốt một chút, cười trả lời:
“Du Nhiên, du của du nhàn (nhàn nhã), nhiên của tự nhiên.”
Lăng Thiên lấy ra bảng xã giao đưa vào tên của Du Nhiên, phát lời xin hảo hữu qua, Du Nhiên rất nhanh liền xác định, cũng lẩm nhẩm đọc lại tên kia:
“Lăng Thiên, tên rất êm tai a. Về sau có cơ hội lại tiếp tục hợp tác đi, cao thủ như anh rất ít gặp được đây.”
Lăng Thiên hơi hơi nâng lên khóe miệng, gật đầu.