Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 160

Editor: Toujifuu

***

Hai người mới tỉnh táo lại tốn một chút thời gian suy nghĩ cẩn thận hết thảy sự tình, cũng hiểu rõ tình huống kế tiếp phải đối mặt. Chi Ảnh nắm thật chặt cung trong tay, hỏi ta:

“Những mũi tiễn đó cậu còn có không?”

“Còn,”

Ta liếc hắn một cái,

“Thế nhưng không nhiều.”

Muốn đánh chủ ý đến tiễn ma pháp của ta? Ta ngược lại không ngại cho hắn, thế nhưng hữu dụng sao? Nếu như hắn lại bị hôn mê, chẳng lẽ còn có thể tự mình oanh tỉnh bản thân? Đến lúc đó nếu như trên tay hắn cầm tiễn ma pháp sợ rằng sẽ chỉ làm tình hình càng thêm không xong.

“Tiễn ma pháp trong tay tôi không có khả năng để cho chúng ta phóng đi nguyên một đường, hơn nữa tôi cũng không cho rằng cấm chế cao cấp như thế dùng vài nhánh tiễn ma pháp là có thể phá được. Tôi có thể sử dụng nó oanh tỉnh hai người một lần, nhưng không nhất thiết có thể có lần thứ hai. Chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp tìm được lối ra hoặc là biện pháp chính xác phá giải cấm chế thì tốt hơn. Tạm thời mà nói, trong phạm vi 50 mét quanh tôi hẳn là vẫn an toàn, tôi hiện tại đi tìm người khác, hai người tự mình theo sát.”

Dứt lời ta nhấc chân liền đi, Chi Ảnh cùng Yamaga yên lặng đuổi theo.

Tốc độ chúng ta đi tới rất nhanh, tuy rằng không có tọa kỵ, nhưng ta cùng Chi Ảnh đều là xuất thân cung tiễn thủ, đi bộ chạy nhanh vốn là một trong những kiến thức cơ bản của chúng ta. Tốc độ của Yamaga cư nhiên cũng không chậm, hiếm thấy một người chơi lực lượng, cũng xem trọng tốc độ. Ta một bên bay lướt tiến lên, một bên nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Bạch, Thần Giác của nhóc xảy ra vấn đề phải không?”

“Ừh, em cho rằng không có vấn đề, thế nhưng ban nãy em cư nhiên không có phát hiện hai người bọn họ, có thể em cũng bị cấm chế nơi đây mê hoặc.”

Thanh âm của Tiểu Bạch có chút âm u, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện sai lầm trọng đại như thế, dĩ vãng trừ phi là nhìn không ra, phàm là địa phương có thể thấy, Thần Giác của Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng sai.

“Không sao đừng hoảng. Không cần Thần Giác năm giác quan của em cũng linh mẫn hơn rất nhiều so với người bình thường. Chú ý động tĩnh xung quanh. Còn có, không nên rời khỏi bên cạnh anh.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Chủ nhân. Phía trước bên trái có dao động kỳ quái.”

Tiểu Bích bỗng nhiên nói.

“Chuyện gì?”

“Khí tức bên kia khiến em cảm thấy rất không hài hòa. Vốn ảo cảnh này rất hoàn mỹ, em phát hiện không được. Vừa vặn hình như có người ở bên kia phá trận, tác động cấm chế, em mới có cảm ứng.”

“Có người phá trận?”

Cường nhân nào? Ta thoáng nhấn chân, chuyển đi hướng bên trái. Phía trước không có đường. Rừng cây rậm rạp chắn ngang ở trước mắt. Chân thoáng dùng sức, ta phi thân lên cây, mượn cành cây bay lướt giữa không trung. Chi Ảnh cùng Yamaga không có chần chừ, cũng theo lên. Cành lá kéo thành đạo đạo quang ảnh màu lục lướt qua bên tai, lại đi về phía trước, chúng ta đi ngang qua toàn bộ đất rừng, xuất hiện ở trước mắt là một dòng suối trong suốt. Trong tiếng nước róc rách, mơ hồ pha trộn tiếng đàn.

Theo tiếng đi tìm, tiếng đàn dần dần rõ ràng. Du dương uyển chuyển thanh nhã kỳ ảo, một khúc “Thanh Tâm Điều” sâu sắc đến tinh túy.

“Tâm Khúc!”

Ta thấy Tâm Khúc ngồi ở bên dòng suối từng lần đàn Thanh Tâm Điều. Trong tay cô đàn chính là từ khúc thanh nhã ôn nhu, thế nhưng biểu tình trên mặt hoàn toàn không phải giống như thế. Không chỉ trên trán đầy mồ hôi. Hơn nữa mặt không có chút máu. Thấy chúng ta xuất hiện, Tâm Khúc nhíu mày. Một bên kích dây cầm một bên cảnh giác nhìn chằm chằm chúng ta. Lòng ta vội vã muốn xem tình huống của cô một chút. Cũng không lưu ý nhiều, ai biết chưa đợi tiếp cận bên người Tâm Khúc. Chợt nghe tiếng đàn của cô biến đổi, từ ôn hòa thanh tĩnh trở nên đằng đằng sát khí hơn.

Trong lòng ta căng thẳng, trực giác nguy hiểm tới gần, bước chân vốn muốn nhảy về phía trước lại lâm thời khẽ chuyển, đầu ngón chân chạm đất nhảy về phía sau. Cùng lúc đó, tảng đá ban nãy ta chọn làm điểm dừng chân đột nhiên nổ banh, một cái hố xuất hiện, hình bán nguyệt chỉnh chỉnh tề tề. Ta rơi xuống đứng trên tảng đá xa hơn một chút, Chi Ảnh cùng Yamaga cũng đúng lúc phanh lại. Chúng ta nhìn chằm chằm đạo vết tích trăng rằm kia líu lưỡi, nhạc sĩ sau khi xông qua trăm cấp lại được trao cho năng lực công kích? Lại còn là loại âm công vô hình vô sắc này, về sau Thế Giới thật đúng là càng ngày càng đặc sắc.

“Tâm Khúc, là chúng tôi, không phải ảo giác.”

Ta nâng tay bắn một nhánh Hỏa diễm tiễn sơ cấp đến trên tảng đá một bên, thấy tiễn kỹ chiêu bài của ta Tâm Khúc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Cô thu cầm đứng dậy nhảy đến bên người ta, nói:

“Ảo cảnh nơi đây thật lợi hại, may mắn các anh tới sớm, nếu như muộn hơn một chút em có thể sẽ chống đỡ không được.”

“Cô có thể phát giác nơi này là ảo cảnh?”

“Người ta vừa đến liền đã phát hiện được đó,”

Tâm Khúc lau lau mồ hôi trên trán, lại hồi phục bộ dáng nũng nịu:

“Nơi đây linh khí Thủy rất nồng, người ta tu là công pháp thuộc tính Thủy, thoáng cái đã cảm thấy có cổ quái, cho nên mới sẽ đàn Thanh Tâm Điều a. Bất quá các anh cũng rất lợi hại nga, đều không bị ảo cảnh mê hoặc nha.”

Ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một người chơi cao thủ vừa mới còn sát khí bức người quả cảm ngoan tuyệt xoay mặt liền thành kiều tiểu thư, phần tốc độ biến sắc mặt này không có người thường nào có thể theo kịp, quả thật là trò chơi lớn người nào cũng có a.

“Được rồi, chúng ta đi.”

Ta không muốn dây dưa với nữ nhân không thể luận theo lẽ thường này, Tiểu Hắc của ta còn chưa có tìm thấy nha. Chi Ảnh cùng Yamaga vẫn theo sát phía sau ta, Tâm Khúc xem thời cơ khá nhanh, vừa nhìn bộ dáng hai người này đã biết nên làm như thế nào, cũng gắt gao theo đi. Cô dọc theo đường đi không ngừng gia trì thuật khinh thân cho bản thân, cơ bản cũng có thể đuổi theo cước bộ của chúng ta.

Chúng ta một nhóm bốn người không ngừng đi về phía trước, dù sao nơi đây ai cũng tìm không được đường, cũng chỉ đành vẫn luôn đi tới cùng một phương hướng. May mắn người thiết kế địa phương này không dự định tiếp tục làm một cái mê cung để làm khó chúng ta, dọc theo đường đi chúng ta lại thuận tay “nhặt” được Lão Đạo cùng Mê Lộ. Tiểu tử Mê Lộ này thực sự rất có tay nghề, hắn thực lực thấp nhất ở trong ảo cảnh này lại dừng chân rất bình an, không chỉ không có chạy đến tuyệt địa cạm bẫy nào, còn để cho hắn mò ra được một chút môn đạo. Từ sau khi có hắn gia nhập đội ngũ, chúng ta không bao lâu sau đã tìm tới được mắt trận trung tâm của nơi đây.

Đó là một thế giới băng tuyết trắng xoá, một khắc trước còn chim hót hoa thơm cảnh xuân tươi đẹp, đột nhiên cỏ xanh đã bị băng tuyết màu trắng thay thế. Màu xanh cùng màu trắng phân biệt rõ ràng, vòng ra một hình tròn hoàn mỹ, trong tròn ngoài tròn chính là sự khác nhau của mùa xuân cùng mùa đông. Trung tâm tuyết địa dựng vài trụ băng nhọn nhọn, vây thành một tòa núi băng. Ở bên ngoài nó, còn có một con thú màu đen cao lớn bồi hồi. Ba cái đuôi dài đong đưa, thỉnh thoảng rít gào với núi băng.

“Tiểu Hắc!”

Ta mừng như điên, cuối cùng cũng tìm được tên nhóc này. Hắc thú cực đại quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, trong miệng chảy nước dãi, đầy mặt dữ tợn.

“Chủ nhân cẩn thận, bộ dáng của Tiểu Hắc không đúng.”

Tiểu Bạch nắm chặt sợi tóc của ta, nhắc nhở ta.

“Anh biết.”

Tiểu Hắc nếu như ở dưới tình huống thanh tỉnh sẽ không bày ra tư thái công kích đối với ta, nó hiện tại khẳng định cũng bị trúng ảo cảnh. Cấm chế thật lợi hại, có thể chặt đứt liên hệ giữa Truy Tùy Giả của ta với ta, khiến ta cùng Tiểu Hắc mặt đối mặt cũng vô pháp đánh thức nó.

“Du Nhiên, bên trong chính là mắt trận, hiện tại làm sao?”

Chi Ảnh nhìn phía ta, Tiểu Hắc là vật sở hữu của ta, bọn họ nhất định phải tôn trọng ý kiến của ta.

“Tôi đi đối phó nó, mọi người không nên xuất thủ.”

Ta chỉnh lý túi tiễn, mang theo một hũ Hỏa diễm tiễn tràn đầy, đi đến hướng Tiểu Hắc.
Bình Luận (0)
Comment