Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 162

Editor: Toujifuu

Không có Tiểu Hắc, ta vô cùng uể oải. Chi Ảnh đi qua vỗ vỗ bờ vai ta, nói:

“Du Nhiên, chuẩn bị tiến vào.”

Ta xốc lại tinh thần gật đầu, bây giờ còn ở trong nhiệm vụ, cũng không thể bởi vì một mình ta, làm lỡ chuyện của mọi người.

“Mê Lộ, đi như thế nào?”

Chi Ảnh lại hỏi. Tất cả mọi người nhìn Mê Lộ, đôi mắt trông mong nhìn hắn quẹo trái quẹo phải ở xung quanh núi băng. Loay hoay nửa ngày, Mê Lộ giãn mi cười:

“Thành rồi.”

Cũng không biết hắn làm những gì, liền thấy núi băng chấn động vài cái, trong vô thanh vô tức nứt ra mấy khe mảnh. Ta lưu ý đếm đếm, vừa vặn năm cái. Theo lý thuyết núi băng này cũng không lớn, nứt ra nhiều khe như vậy, cũng nên rỉ ra chút ánh sáng, trên thực tế nó càng như là cái động không đáy không biết thông hướng nơi nào, tối om om, nhìn không thấy bên trong có cái gì.

“Năm cửa phân biệt đối ứng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, đương nhiên không có khả năng mỗi khe đều có thể thông qua, tất nhiên có cửa sinh cũng có cửa tử. Tôi tính toán cõ lẽ trận này thuộc Thủy, như vậy cửa sinh của nơi này rất có thể là cửa Thủy. Thế nhưng cũng có thể là cửa Hỏa, cửa Thổ tương khắc với Thủy, hoặc là cửa Mộc, cửa Kim tương sinh với Thủy, điều này phải xem người thiết lập trận quyết định như thế nào. Nói cách khác chính là năm đạo cửa đều có thể là cửa sinh, cũng đều có thể là cửa tử, cơ hội là bằng nhau. Bất quá tôi không kiến nghị mọi người đi đánh cuộc, chúng ta hoàn toàn có thể thông qua phân tích để xác định một con đường có khả năng nhất, cụ thể mà nói...”

“Được rồi, anh trực tiếp nói cho chúng tôi biết đi như thế nào là được rồi.”

Lão Đạo bắt đầu không kiên nhẫn, ở đây ngoại trừ Mê Lộ, nghiên cứu đối với trận pháp ngũ hành tương sinh tương khắc này đều không sâu, nghe lời nói của hắn có phân nửa đều là như lọt vào trong sương mù, hơn nữa hiện tại cũng rõ ràng không phải thời điểm để cho chúng ta học tập lý luận phá trận. Lời nói của Mê Lộ bị cắt đứt, thở dài, nói:

“Vậy phải xem bên trong là cái gì mới có thể xác định.”

Soạt. Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng Chi Ảnh, tàng bảo đồ là của hắn, nơi đây có bảo bối gì cũng chỉ có hắn rõ. Chi Ảnh cười khổ:

“Tôi nào biết bên trong sẽ đặt cái gì. Tôi lại chưa từng tiến vào. Bất quá, nếu như tôi không đoán sai. Hẳn là một kiện pháp bảo thuộc tính Hỏa. Về phần còn có cái gì khác nữa, thì không rõ.”

Thì ra là thế, khó trách Chi Ảnh đồng ý hạ công phu lớn như vậy thiếu nhiều ân huệ như vậy cũng muốn đến lấy pháp bảo này, quả nhiên tương hợp thuộc tính với hắn. Tiểu tử này thực sự là vận may, ta có chút ít đố kị mà nhìn nhìn hắn. Liếc thấy mấy người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt “Người này đụng phải đại vận”, ngay cả nam mặt lạnh Yamaga cũng khó có được mà toát ra một tia cảm thán.

Cái tên Chi Ảnh nhặt được bánh thịt lớn này tựa như hồn nhiên chưa cảm giác thấy cái nhìn kỹ “không có hảo ý” của mọi người đối với hắn, chỉ nhìn chằm chằm Mê Lộ, ngóng trông đại sư địa đồ chuyên gia tìm đường này có thể nhanh lên một chút phá trận pháp để cho hắn đi vào. Mê Lộ sau khi nghe xong lời nói của Chi Ảnh trầm tư chốc lát, gật đầu lẩm bẩm:

“Đúng, khẳng định nên là như thế.”

Hắn mạnh ngẩng đầu, hỏi Tâm Khúc:

“Cô là tu tập công pháp thuộc tính Thủy?”

“Đúng vậy.”

Tâm Khúc khẽ chuyển đôi mắt đẹp, thần sắc oán hận ban nãy hoàn toàn không thấy nữa, chỉ lưu lại ánh sáng nhu hòa uyển chuyển hàm xúc. Phong tình vô hạn. Thế nhưng mấy đại nam nhân nơi đây sớm đã có nhận thức đối với chân diện mục của cô, đều bất vi sở động, Mê Lộ trực tiếp sảng khoái mà nói:

“Bên trong chính là pháp bảo thuộc tính Hỏa. Như vậy cấm chế thuộc tính Thủy này hẳn là dùng để áp chế pháp bảo. Tôi nghĩ có lẽ tính khả năng cửa sinh thiết lập tại cửa Thủy rất lớn, do cô – người có công pháp thuộc tính Thủy đi mở ra là tốt nhất.”

Tâm Khúc ôn nhu cười. Gật đầu nói:

“Mê Lộ đại ca là chuyên gia. Em nghe anh mà~.”

Một câu nói ngắn gọn bị cô nói đến mức bảy rẽ tám ngoặt du dương nhấp nhô, Mê Lộ bị chua đến mức toàn thân run lên. Vội vàng chỉ chỉ một khe hẹp bên trái:

“Đó chính là cửa Thủy, cô đi qua dùng linh lực đập một chút là được.”

Eo nhỏ Tâm Khúc nhẹ lay động, phong tư yểu điệu mà dời qua, vươn tay phải, ngưng thần vận khí. Rất nhanh, ta nhìn thấy một tầng hơi nước đạm đạm theo bàn thay phải của cô di động, lợi hại, nhanh như vậy đã luyện đến trình độ có thể cho linh khí ngưng kết bên ngoài cơ thể, quả nhiên người có thể xông qua trăm cấp vào thời kỳ đầu vô luận nam nữ đều không phải là tay yếu.

Tâm Khúc đánh một chưởng nhẹ phiêu phiêu về khe hẹp phía trước, khe kia không có nửa điểm động tĩnh, nhưng rất nhanh chúng ta liền phát hiện hắc ám bên trong dần dần sút giảm, một tia màu đỏ chiếu lên trên vách băng.

“Quả nhiên là khe này, mở rồi!”

Mê Lộ cao hứng mà chà xát chà xát tay, hóa ra hắn cũng không có nắm chắc mười phần.

“Sau khi đi vào tôi đi phía trước, mọi người theo tôi, cẩn thận một chút. Bên trong đó nói không chừng còn có thể có cạm bẫy gì đó.”

Lời nói của chuyên gia chính là thánh chỉ, chúng ta lần lượt gật đầu làm theo. Mê Lộ ở phía trước mở đường, Chi Ảnh gắt gao đuổi theo, sau đó là Lão Đạo, Tâm Khúc, ta cùng Yamaga đi sau cùng.

Tiểu Bạch còn ngồi ở trên vai ta, từ sau khi Tiểu Hắc ngủ nó liền vẫn luôn trầm mặc, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta đâm đâm nó, nhỏ giọng căn dặn:

“Ngồi ổn, đừng ngã xuống, đi vào anh không nhất định có thể chiếu cố được nhóc.”

Tiểu Bạch ngơ ngác gật đầu, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cũng không biết nó nghe vào bao nhiêu. Chẳng lẽ là đang lo lắng cho Tiểu Hắc? Thấy bọn nó bình thường ồn ào thành một cục, tình cảm đặc biệt tốt, thế này cũng khó trách. Ta không khỏi lại ai oán lên, Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, nhóc thật đúng là biết tìm phiền toái cho chủ nhân nhà nhóc.

Trong cấm chế nguy cơ trọng trọng, căn bản không cho ta miên man suy nghĩ. Không đi bao xa, ta đã bị bức kiềm chế lại tạp niệm, chuyên tâm vào đường trước mắt.

“Đoạn đường phía trước này phải cẩn thận, hoa văn khắc trên mặt đất đều là trận pháp, chỉ có bức vẽ hệ Mộc cùng hệ Kim mới có thể đặt chân... Thôi đi, mọi người vẫn là theo tôi đi đi. Nhìn rõ tôi giẫm lên khối nào thì mọi người giẫm lên khối ấy, nghìn vạn lần đừng đi sai.”

Thông đạo tuyệt không rộng, thanh âm của Mê Lộ từ phía trước truyền tới rõ ràng. Người đi ở phía trước tự giác xếp thành một nhóm, một người cùng một người chậm rãi giẫm lên gạch hoa văn trên mặt đất. Ta cùng Yamaga vốn là song song, hiện tại phải đi xen kẽ, ta nghiêng đầu nhìn Yamaga, hắn không nói một lời lui một bước nhỏ, lui đến phía sau ta. Tểu Nhật Bản này cũng thực biết tinh thần đoàn thể a, biết kiếm sĩ đoạn hậu là lẽ thường của nơi đây. Ta cúi đầu nhìn chăm chú cước bộ của Tâm Khúc phía trước, một bước cũng không dám sai. Lúc này chuyên tâm nhìn đường mới phát hiện nguyên lai mặt đất dưới chân rất cổ quái, nói nó là bằng gỗ, giẫm lên lại cảm thấy cứng rắn, nói nó là bằng đá, màu sắc lại không giống, nói nó là tinh thể, lại chưa đủ sáng trong suốt, thoạt nhìn xám xịt, cũng không thể nói là vật gì.

Đoạn đường này tuyệt không có đi bao lâu, hơn mười bước sau hoa văn liền ngưng hẳn, Mê Lộ cũng thở phào nhẹ nhõm nho nhỏ, tỏ ý chúng ta không cần tiếp tục theo chân bước đi. Ta giẫm lên hoa văn sau cùng mới quay đầu lại nhìn, thứ xám cũ kỹ không biết rõ chất liệu kia chung quy để cho ta cảm thấy cổ quái, trong lòng có tính toán nhỏ:

“Loại đồ vật này chưa từng thấy qua, nói không chừng là tài liệu tốt nào đó đây, dù sao nơi này cũng là cấm chế cổ a.”

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, liền vừa đi vừa đánh chủ ý tới gạch dưới chân. Những gạch này tuyệt không phải kín kẽ không có khe hở, muốn cậy lấy một khối cũng không phải không thể nào. Đương nhiên, mấy cái khắc hoa văn rõ ràng có cổ quái ta cũng không dám động, chỉ có thể suy nghĩ một chút đến một bộ phận dưới chân.

“Yamaga, kiếm cho tôi mượn dùng một chút.”

Ta thoáng đưa tay, để trước mặt Yamaga. Hắn quái lạ mà nhìn ta, không nói lời nào.

“Đừng nhỏ mọn như vậy, nếu không anh có cái dự bị cho tôi mượn cũng được.”

Yamaga nghĩ nghĩ, lấy ra một thanh đao võ sĩ rõ ràng là dự bị.

“Cậu muốn làm gì?”

Thanh âm trầm thấp khiến người ta có một loại cảm giác cường tráng, ngược lại không lạnh giống như người của hắn. Ta chỉ chỉ mặt đất, nói:

“Tôi muốn xắt lấy một khối.”

Yamaga nghĩ nghĩ, đột nhiên huy đao vung lên, trên mặt đất xuất hiện từng vết chém. Hắn lại nhẹ khẩy lên, một khối gạch hình tam giác lớn bằng bàn tay bị khẩy ra.

“Đủ chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi.”

Ta mặt mày rạng rỡ thu hồi đồ vật, nghĩ kiếm pháp của người này thoạt nhìn không tồi a, có tốc độ cũng có lực độ, góc độ xuất thủ cũng thập phần đúng chỗ, không biết so sánh cùng hai cao thủ kiếm thuật ta quen thuộc kia lại như thế nào, nếu không ngày nào đó giới thiệu cho Lăng Thiên một chút? Anh ta khẳng định sẽ hai mắt tỏa sáng lôi kéo người tỷ thí một phen. Ta một bên đuổi theo đội ngũ phía trước, một bên mưu tính đội hữu bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment