Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 164

Editor: Toujifuu

Lạc Nhật Thần Tiễn là cái gì?

Nếu như ngươi là một cung tiễn thủ, hỏi vấn đề dạng này tất nhiên sẽ gặp phải vô số người khinh bỉ.

Chuyện xưa Hậu Nghệ bắn mặt trời nghe nói qua rồi chứ? Hậu Nghệ lấy cái gì bắn mặt trời? Ngươi cho là tùy tiện thứ đồng vụn sắt nát nào đó cũng đều có thể bắn rơi mấy con chim to ba chân kia hả? Nằm mơ! Đó là thần điểu, là mặt trời đó, trên người cháy chính là Thái Dương Kim Hỏa còn cao hơn so với Tam Muội Chân Hỏa nữa đó! Nhiệt độ cao đến mức ngay cả kim cương tới gần nó đều sẽ bị cháy sạch bã cũng không còn thừa, còn sợ cái tiễn nho nhỏ của ngươi? Vì vậy, lão tổ tông Hậu Nghệ cầm trong tay căn bản không có khả năng là cung tiễn bình thường, mà là pháp bảo, còn là pháp bảo khó lường —— Xạ Nhật Cung, Lạc Nhật Tiễn. (trong truyền thuyết loài chim Kim Ô chính là mặt trời.)

Tiễn có thể bắn rơi mặt trời uy lực sẽ có bao nhiêu? Nước bọt của ta a, rào cái đã chảy xuống, thẳng lăng lăng đã muốn bổ nhào lên. Có người động tác còn nhanh hơn so với ta, chỉ thấy ánh đỏ chợt lóe, Chi Ảnh phấn đấu quên mình nằm úp sấp lên trên xương ngực Kim Ô, lại hoa hoa lệ lệ mà kêu thảm nhảy trở về. Vết xe đổ bên kêu bên nhảy kia để cho ta đúng lúc phanh lại cước bộ, đầu óc lãnh tĩnh một chút, mới hiểu được: Kim Ô tuy rằng chỉ còn xương, nhưng đó là di hài của mặt trời, chỉ khí tức tản ra thôi đã nóng như thế, vậy nhiệt độ của xương cao bao nhiêu tự nhiên có thể đoán được. Tên ngốc Chi Ảnh kia, chưa động não đã nhào lên, đương nhiên sẽ có kết cục như vậy, ha ha ha. Tâm tình của ta thoáng cái vui sướng phi thường, âm thầm may mắn bản thân đã dự kiến trước.

Chi Ảnh thối lui hơn mười thước, ly khai xa xa bộ xương phát ra nhiệt độ cao kia, cũng nhanh chóng lấy ra vài hạt đan dược nhét vào trong miệng. Cái này kêu là tiền mất tật mang, đan dược kia là thứ tốt chuyên dụng của người tu chân, không rẻ đâu. Chỉ một hồi như thế, mấy người đồng hành đều xúm qua. Chi Ảnh ăn dược cuối cùng cũng nhặt về được một cái mạng, hít khí vẫy vẫy bàn tay bị nóng đỏ, vẻ kinh hoảng trong mắt còn chưa hoàn toàn tán đi. Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Nhật Tiễn màu vàng kim cách đó không xa, vẻ mặt không cam lòng.

“Chậc chậc. Đây là Lạc Nhật Thần Tiễn được xưng là bảo vật của cung thủ? Thứ tốt a, đáng tiếc không dễ lấy.”

Lão Đạo rung đùi đắc ý nói câu rất dễ bị ăn đập, Chi Ảnh giật giật khóe miệng. Không để ý tới hắn, ngược lại mặt hướng Mê Lộ. Hỏi:

“Anh có biện pháp không?”

Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, Mê Lộ người làm chuyên gia đây hẳn là có kinh nghiệm hơn so với chúng ta. Đáng tiếc Mê Lộ trải hai tay (╮(╯_╰)╭), nói:

“Kính nhờ, tôi chỉ biết nhìn đường, phá trận, vẽ địa đồ, làm sao có thể đối phó loại đồ này. Bất quá tôi xem như đã hiểu rõ. Vì sao nơi đây sẽ có cấm chế mạnh như thế, vừa là ảo trận vừa là cơ quan, nếu như là dùng để giam thứ này cũng có thể lý giải.”

“Nếu không chúng ta giảm nhiệt độ cho nó?”

Vẻ mặt Tâm Khúc hiếu kỳ, nhìn chằm chằm xương Kim Ô trái phải, cô hiện tại thoạt nhìn nửa điểm cũng không không tự nhiên, ngược lại rất ngây thơ đáng yêu. Lão Đạo khẽ đảo hai mắt:

“Hạ nhiệt độ? Cô chuẩn bị lấy bao nhiêu nước đến tưới? Đây chính là Kim Ô, cũng chính là mặt trời, vật gì có thể hạ nhiệt độ cho mặt trời? Thực sự là ý nghĩ viển vông.”

“Vậy làm sao giờ?”

Tâm Khúc trừng mắt, cảm thấy Lão Đạo thập phần không cho cô mặt mũi. Yamaga đứng xa xa. Bảo trì thói quen tốt im lặng là vàng của hắn, Chi Ảnh còn chưa từ bỏ ý định đang sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn tiễn kia.

Ta chưa từng thấy qua bộ dáng nôn nóng này của Chi Ảnh. Cảm thấy thập phần thú vị, ý xấu mà hắc hắc cười trộm. Chi Ảnh thấy bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác của ta tức giận bất bình. Quát:

“Du Nhiên. Cậu cười cái gì, tôi không tin cậu không muốn thứ này.”

Ta nhướng mày trả lại hắn:

“Tôi cũng muốn a. Bất quá cho dù tôi muốn nó cũng sẽ không biến thành của tôi. Dù sao là bảo bối người nào tìm được, người đó tự mình đi nghĩ biện pháp. Lại nói, món này hỏa khí quá lớn, cũng không thích hợp tôi.”

Chi Ảnh tức, thế nhưng hắn tức thế nào cũng không có biện pháp với bộ xương nhiệt độ cao này, tóc đều sắp bị hắn cào rớt. Aiz, ta nhìn không được người khác khổ não như thế nhất, đùa giỡn đủ rồi, cũng vẫn là đến giúp hắn nghĩ biện pháp. Xem, ta quá thiện lương không phải sao? (lạy anh -_-|||)

“Được rồi, Chi Ảnh, chúng ta không thể đi qua vậy để cho nó lại đây không phải được rồi.”

“Làm như thế nào?”

Chi Ảnh liếc xéo, không quá tin tưởng ta có thể làm được. Xem thường tôi?

“Tìm cọng dây thừng rắn chắc chịu nhiệt chút, quấn tiễn kia qua.”

“Dây thừng gì có thể chịu được nhiệt độ cao như thế?”

Chi Ảnh vỗ vỗ đầu, túm ra một nắm dây mềm dài nhỏ màu trắng.

“Đây là cơ của thú thủ hộ ban nãy chúng ta giết dọc theo đường đi, nó có thể ở chỗ này lâu như vậy, có lẽ có thể kháng được. Nếu không dùng nó thử xem?”

Người thông minh, nghĩ giống hệt ta. Ta cũng lấy ra một nắm cơ thú, cười nói: “Đều chuẩn bị xong giúp cậu rồi.”

Lão Đạo cùng Tâm Khúc ban nãy cũng thu một chút, hiện tại đều lấy ra kết chung lại, thử xem độ dài không khác biệt bao nhiêu. Đỉnh buộc một nút thòng lọng, Chi Ảnh cầm nơi tay quay hai vòng, Nhắm chuẩn phần đuôi thần tiễn rồi ném đi. Đã nói cơ bản kiến thức tên nhóc Chi Ảnh này luyện được không tồi, lần ngắm ném này vô luận chính xác hay là lực đạo, góc độ đều chọn rất khá, cơ thú xinh đẹp quấn lên đuôi tiễn. Vừa kéo vừa thu, Lạc Nhật Thần Tiễn đại danh đỉnh đỉnh thông qua một cọng cơ thú được Chi Ảnh vững vàng túm ở trong tay.

“Tôi sắp rút.”

Chi Ảnh trầm giọng nói. Chúng ta lập tức làm ra chuẩn bị, ai biết rút ra tiễn kia có thể có di chứng liên quan gì hay không, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn. Luồng nước ấm ôn nhu lướt qua toàn thân ta, Tâm Khúc gia trì pháp thuật tăng ích đúng lúc đúng chỗ. Nữ nhạc sĩ khiến người ta nổi da gà loạn nhảy này đích xác là một cao thủ hiếm thấy, rất biết hành sự tùy theo hoàn cảnh, khi chiến đấu tuyệt đối là tấm phù bảo mệnh tốt nhất, chỉ tiếc tính cách thực sự quá cổ quái.

Chúng ta bên này luống cuống tay chân trận địa sẵn sàng đón quân địch, Chi Ảnh bên kia đã vội khó dằn nổi ra sức lôi kéo —— thần tiễn không chút nhúc nhích.

Chi Ảnh không tin tà, lại kéo vài cái, vẫn là bất động. Một đám người há há miệng, sau đó mới nhớ tới cũng là có khả năng này, xương của Kim Ô người ta cứng bao nhiêu a, mũi tên đâm ở bên trong, nào có dễ rút như vậy. Làm sao giờ? Hai mặt nhìn nhau.

Chi Ảnh lăng lăng nhìn chằm chằm tiễn kia không nói không động, ta đang muốn khuyên hắn nghĩ thoáng chút, đột nhiên thấy người ta giương tay lên, Phần Thiên Diễm Hoa Cung xuất hiện ở trong tay hắn. Tay kia là một nhánh Ô Thiết Tiễn đen sẫm phát sáng, thân tiễn ngăm đen phát sáng, là nhánh tiễn cao cấp nhất trước mắt có thể mua được trong trò chơi. (Ma pháp tiễn là mua không được.)

Chi Ảnh quả quyết xuất cung, bắn tiễn về phía di cốt Kim Ô. Ta vừa thấy hắn xuất thủ, liền hiểu rõ ý đồ của tiểu tử này: Dùng tiễn đâm lỏng xương xung quanh Lạc Nhật, rồi lấy tiễn sẽ dễ hơn nhiều.

Ô Thiết Tiễn như ta dự liệu đụng phải xương ngực Kim Ô vị trí phía trên thần tiễn, sau đó chúng ta liền thấy nó bắt đầu hòa tan từng chút thành nước thép từ mũi tiễn, sau cùng “coong” một tiếng rớt trên mặt đất, chỉ còn lại có nửa đoạn sau, còn bị thiêu đến đỏ bừng.

Ta ngây ngốc há miệng, thế này thật đúng là, quá cường hãn a. Sắc mặt Chi Ảnh xám trắng, mạnh bắn ra một nhánh lại một nhánh Ô Thiết Tiễn, đều không ngoại lệ tất cả đều bị tan hết. Ta lắc đầu, người này cũng là chó cùng rứt giậu. Lấy ra Thanh Lê Nhã Vận, ta chuẩn bị giúp tiểu hài nhi Chi Ảnh đáng thương kia. Chọn nửa ngày trong túi tiễn, sau cùng rút ra ba nhánh tiễn dài lam u u. Đây chính là ma pháp tiễn cao cấp xuất phẩm tinh linh chính tông ta vượt bao trùng dương mang về, trước mắt còn thuộc về vật phẩm tiêu hao xa xỉ dùng một nhánh ít đi một nhánh. Nếu như lần này thực sự lấy được Lạc Nhật Tiễn, hừ hừ, Chi Ảnh, tiểu tử cậu sẽ thiếu rất nhiều ân tình đấy. Ngày sau tôi phải tận tình cho cậu trả!
Bình Luận (0)
Comment