Editor: Toujifuu
Ra cửa, phát hiện mấy tên tiểu tử theo ta ban nãy còn nằm trong chỗ bóng râm xa xa. Bọn chúng ngược lại thực có kiên trì, chỉ không biết theo ta như thế có ý gì. Hiện tại tâm tình ta tốt, không tính toán với bọn chúng, thầm nghĩ dưới lòng:
“Chờ lát nữa nếu như các cô cậu cũng có thể theo vào được địa phương tôi sắp đi, coi như bản lĩnh của mấy tiểu tử các cô cậu không tồi.”
Cười thầm hai tiếng, ta nhàn nhã để cho Tiểu Hắc chở đi về phía trước không nhanh không chậm.
Tiểu Hắc cùng ta tâm ý tương thông, một ý nghĩ thoáng qua nó đã biết ta muốn đi đâu. Quen thuộc đi tới đại điện Thiên Đạo trung ương, Tiểu Hắc chui vào từ Thu Hoa Môn. Đây là lần thứ hai ta tới nơi này, không có trông thấy Du Phi trưởng lão, ở Tả Điện tiếp đãi người mới chính là một người tu chân trung niên ta không nhận ra. Trong điện náo nhiệt hơn rất nhiều so với lần trước ta đến, vài người chơi gần đây xông được ải thành công kích động đầy mặt chờ lĩnh bài thân phận. Ta vỗ vỗ Tiểu Hắc, nó mang theo ta vòng qua từ con đường nhỏ bên cạnh, thẳng đến chỗ Khí Các sau điện. Trên đường đi ngang qua Tàng Thư Lâu, ta ngừng một chút, nhớ tới tiểu lão đầu cổ quái tìm sách cho ta kia, quyết định chờ lát nữa đi xem lão, thuận tiện hỏi lại lão cần tới cùng là thứ gì, nhiệm vụ lão cho kia bây giờ còn treo ở trong bảng nhiệm vụ của ta, không có kích hoạt.
Khí Các cách Tàng Thư Lâu không xa, lần trước ta đến thì phát hiện. Chỉ là khi đó ta thân không xu dính túi lại vội trở về xây động phủ tu luyện linh khí, chưa kịp đi xem. Lần này đến gần, phát hiện nơi đây không hổ là địa phương chuyên đặt khí cụ bảo vật, lọt vào trong tầm mắt đều là ký hiệu pháp trận. Khí Các là một tòa kiến trúc dạng bảo tháp sáu góc cao bảy tầng, toàn thân tuyết trắng, cũng không biết là dùng thứ gì tạo thành, trên dưới không có một vết nối, dường như là do nguyên một khối tài liệu tạo hình mà thành. Bốn phía tháp cắm bảy thanh kiếm đá to lớn, bên trên khắc phù văn thập phần phức tạp, vòng ra một hình tròn hoàn mỹ ở quanh tháp. Có thế hộ vệ. Ta hoàn toàn có lý do tin tưởng nếu như Khí Các có gì nguy hiểm, mấy thanh cự kiếm này chắc chắn sẽ vùng lên đả thương người, hơn nữa uy lực cực đại.
Theo đường nhỏ đá phiến đi tới trước cửa chính Khí Các. Một tiểu thiếu niên ăn mặc kiểu đạo đồng ngăn cản ta:
“Này, Khí Các trọng địa. Muốn xông loạn. Ngươi muốn làm gì a?”
“Tôi muốn gặp Minh Viêm trưởng lão.”
Thiếu niên liếc nghiêng nhìn ta một cái, hỏi:
“Ngươi có chuyện gì sao? Trưởng lão bề bộn nhiều việc, không phải chuyện trọng yếu không nên quấy rầy ông ấy.”
“Tôi nghe nói trưởng lão đang tìm một vài thứ, chỗ tôi có lẽ có thứ ông ấy cảm thấy hứng thú, đặc biệt đến để cho trưởng lão xem xem.”
“Vậy sao. Vật gì, để cho ta nhìn xem.”
Thiếu niên đưa tay đòi, ta lắc đầu:
“Tôi chỉ có thể cho bản thân trưởng lão xem.”
“Vật gì bảo bối như thế? Ta đều nói trưởng lão bề bộn nhiều việc, ngươi cho ta xem cũng như nhau.”
“Tôi chỉ có thể cho bản thân trưởng lão xem.”
Ta lại cường điệu một lần nữa, thiếu niên kia không tình nguyện đầy mặt, không kiên nhẫn oán giận:
“Được được được, ngươi chờ! Thực sự là không hiểu biết, có tài liệu hiếm quý gì ta chưa từng thấy qua, có cần phải khẩn trương như thế không.”
Thiếu niên xoay người đi vào. Chỉ chốc lát sau lại đi ra.
“Này, vận khí tiểu tử ngươi thật không tồi, trưởng lão muốn gặp ngươi.”
Ta cúi đầu cười. Biết ngay mà, thân phận đặc thù vẫn có chỗ tốt.
Thời điểm nhìn thấy Minh Viêm ta nghi hoặc. Một nam tử trung niên có thể xem như là thanh tú như vậy thực sự chính là chế khí sư trong truyền thuyết? Nhìn ông lộ ra bộ dáng không ăn khói lửa nhân gian. Làm sao giống người mỗi ngày giao tiếp cùng lửa cùng mồ hôi. (Tiểu Du Nhiên, người tu chân luyện khí không có quan hệ gì tới mồ hôi. -_-)
“Minh Viêm trưởng lão.”
Ta gật đầu hành lễ. Minh Viêm đưa tay hư nâng đỡ lấy ta, dẫn ta đến bên cạnh ngồi xuống.
“Nghe nói cậu có tài liệu tốt hi hữu cho ta xem?”
“Đúng vậy, tiểu tử Du Nhiên, trong lúc vô ý có được một hòn đá màu xám không biết tên. Về sau nghe nói đó là Tinh Tinh Thiết ít có, có thể dùng để chế khí, liền mạo muội đến đây quấy rầy trưởng lão.”
“Nga, không nại gì (không ngại gì). Du Nhiên chính là cậu a, được rồi, lấy đến ta xem xem đi.”
Lời Minh Viêm nói có chút lộn xộn, may mà câu sau cùng ta nghe hiểu, vội vàng móc ra “Tinh Tinh Thiết” theo như lời của Vu Mạch.
Minh Viêm liếc mắt một cái thấy khối xám cũ kỹ kia liền cười, cầm qua lật qua lật lại nhìn kỹ, gật đầu nói:
“Đích thật là Tinh Tinh Thiết. Rất hiếm thấy, lại có một khối lớn như vậy.”
Thiếu niên dẫn ta vào sáp qua, nhìn chăm chú nửa ngày đột nhiên nói:
“Sư phụ, đây là Tinh Tinh Thiết? Thế nhưng không phải Tinh Tinh Thiết rất cứng rắn sao? Con thấy hình như nó không phải rất cứng a.”
Minh viêm nói:
“Tinh Tinh Thiết trước khi luyện chế chính là như thế này, chỉ có Tinh Tinh Thiết sau khi trải qua luyện chế cùng hỗn hợp với tài liệu khác mới có thể cứng rắn dị thường không gì không thể phá.”
Ông quay đầu lại cười nói với ta:
“Du Nhiên tiểu hữu giá trị khối Tinh Tinh Thiết này xa xỉ, ta rất cần đến, không biết tiểu hữu có bằng lòng bỏ những thứ yêu thích hay không?”
Đương nhiên nguyện ý, ta chính vì vậy mới đến mà. ^^
“Trưởng lão khoái nhân khoái ngữ, tôi cũng không đi vòng vo, tôi vốn là muốn dùng nó để đổi chút đồ vật với trưởng lão.”
“Tiểu hữu muốn đổi cái gì?”
Ánh mắt Minh Viêm sáng lên, ta không đáp hỏi lại:
“Trưởng lão cho rằng khối Tinh Tinh Thiết này có thể đổi được cái gì?”
Minh Viêm thoáng cái khó xử, ta ngầm sảng dưới đáy lòng. Nói giỡn, ta lại không biết thứ này cụ thể giá trị bao nhiêu, định giá thiếu ta không có lợi, định giá nhiều khẳng định ông ta cho rằng ta hét giá, vẫn nên để cho người hiểu rõ giá thị trường đến định giá mới tốt nhất. Hơn nữa trông Minh Viêm trưởng lão này cũng không phải người rất gian xảo, bằng không khẳng định ông ta sẽ không nói cho ta biết thứ này đáng giá, hơn nữa nói như thế nào ông ta cũng là “trưởng bối” của ta, cho dù là vì mặt mũi cũng sẽ không nên gài ta mới phải.
“Du Nhiên tiểu hữu, ta thực sự không biết cậu cần cái gì, nếu không như vậy đi, ta gần đây luyện một chút pháp bảo, ta dùng hai kiện để đổi khối Tinh Tinh Thiết này của cậu, thế nào?”
“Pháp bảo gì?”
Minh Viêm ngoắc nói:
“Đi theo ta.”
Ông ta dẫn ta đi lên hai tầng cầu thang, đi tới một tiểu thính ở tầng thứ ba, bên trong bày vài mặt bàn dài, bên trên có từng cái lồng ánh sáng hình nửa cung tròn, rất giống trứng gà lột hết vỏ. Minh Viêm đứng ở cửa làm mấy cái thủ quyết (hãy tưởng tượng đến động tác tay của các ninja khi tạo nhẫn thuật trong Naruto =)))), lồng ánh sáng biến mất, nhất thời cả phòng rực rỡ, các loại quang hoa đều phát ra từ trên bàn, ngũ quang thập sắc náo nhiệt phi thường, mắt của ta nhìn đến hoa.
“Tiểu hữu có thể ở chỗ này chọn hai kiện pháp bảo.”
Ta vừa nghe, lập tức liền hôn mê, mẹ ta ơi, thế này kêu ta chọn thế nào? Ta thấy kiện nào cũng đều là thứ tốt a!
Ta chuyển vòng tròn ở bên trong chọn đến chọn đi, sau cùng rốt cục gian nan lấy ra từ trong đó hai kiện ta cho rằng thích hợp nhất, lưu luyến không rời cáo biệt những bảo bối khiến cho ta trông mà thèm khát.
Hai kiện pháp bảo ta chọn sau cùng có một kiện là “pháp bảo phi hành” đã sớm tha thiết ước mơ.
Thuyền Phù Vân: Pháp bảo phi hành. Có thể chở một người, tốc độ cao nhất: 361.
Một câu nói giản đơn, ta nhìn không hiểu. Cái gì kêu “361”? Ta lại chưa từng thấy qua các loại phi kiếm khác để so sánh, thế này tới cùng tính là nhanh hay là chậm trong lòng ta cũng không biết chắc, chỉ biết ông ta nói tốt thì là được rồi. Một kiện khác là một pháp bảo phòng ngự, loại hình bị động hoàn toàn tự động kích phát, một khi gặp phải nguy hiểm, pháp bảo này sẽ tự động nhảy ra một vòng phòng ngự, bảo chứng sự an toàn của ta. Món đồ này rất không tồi, giống như là thêm cho người ta một mạng vậy, mang theo nó thì đánh lén ám sát của các thích khách sẽ không còn có đất dụng võ. Ha, về sau ta chính là khắc tinh thích khách tiêu chuẩn rồi. Ta ôm hai kiện pháp bảo được chọn ra, mặt mày rạng rỡ.