Editor: Toujifuu
“Du Nhiên, lần này cậu chuẩn bị giết mổ chúng tôi thế nào đây?”
Ám Dạ vừa thấy ta đã bày một bộ mặt khổ qua. Ta cười:
“Đừng giả đáng thương với tôi, những người như các anh đều là nhà lớn nghiệp lớn, còn sợ thanh đao nhỏ như tôi? Tôi chẳng qua chỉ là lợi dụng chênh lệch thời gian, nhặt chút tiện nghi nhỏ mà thôi. Anh biết đấy, tôi là người chơi chức nghiệp, dựa vào cái này ăn cơm, với các anh thì lại không giống, chung quy không thể để cho tôi đói bụng đấy chứ.”
Ám Dạ than thở:
“Tiện nghi này cậu nhặt không nhỏ rồi, nếu như tôi cũng có thể thường thường nhặt được chút loại tiện nghi này thì tốt rồi.”
“Phó thành chủ như anh còn cần hâm mộ tôi? Hiện tại Đông Long là quầy hàng lớn như vậy, người khác không biết tôi thì lại rất rõ ràng, dùng câu ‘ngày vào đấu kim’ để hình dung cũng không quá đáng. Lúc đầu bỏ vốn sớm sẽ có thu hồi đúng không? Hiện tại tiến vào kỳ doanh thu, ngày tháng của các anh còn không dễ chịu? Sợ là toàn trò chơi có tiền nhất chính là Đông Long. Kêu Diệu Dương thêm cho anh chút tiền lương là được rồi, dù sao cuộc làm ăn lần này khẳng định hắn kiếm lớn rồi.”
“Biết kiếm tiền được vậy cậu còn không nhanh chút trở về, đến lúc đó thì không cần lo lắng vấn đề thu nhập rồi, chúng ta cùng đi nghiền ép thổ tài chủ Diệu Dương kia.”
Ám Dạ cười hì hì, trong mắt tràn đầy nghiêm túc. Cái người này, còn chưa có chết tâm nha.
“Anh nha, cũng đừng đánh chủ ý đến tôi. Đi, bán đấu giá bắt đầu rồi, nhớ nâng chút giá cả cho tôi đó.”
Ta phất phất tay với hắn, tiến vào phòng bao phía sau phòng đấu giá. Nơi đây có thể thấy tình huống bên trong phòng đấu giá, là phòng VIP chuyên biệt chuẩn bị cho người bán.
Do người tới đều là người quen, giữa đôi bên thiếu chút mùi thuốc súng, bán đấu giá tiến hành không nhanh không chậm. Tất cả mọi người như là có ăn ý, quyết sẽ không ác ý nâng giá cả, mỗi người dựa vào bản lĩnh đến tranh. Sau cùng giá cả bảy viên nội đan bán ra không có giá trên trời như trong tưởng tượng của ta, bất quá cũng không tính là ít, chí ít có thể bảo đảm sinh hoạt sâu gạo của ta trong hai năm. Vì vậy vẫn khiến cho ta rất thỏa mãn.
“Du Nhiên, lần này cảm tạ tin tức của cậu.”
Gần tan cuộc, Thu Thủy Trường Thiên cùng Kinh Cức Chi Hoa đều phát truyền âm đến. Ta hàn huyên vài câu cùng bọn họ, thấy một thủ hạ của Kinh Cức nhỏ giọng nói gì đó với cô. Kinh Cức vội hừng hực nói lời từ biệt với mọi người, đi ra ngoài. Lưu lại mấy người tiếp cận với nhau liên lạc cảm tình. Ta cự tuyệt lời mời ăn cơm của mấy vị lão đại, dù sao khẳng định bọn họ sẽ muốn nói chuyện thiên hạ đại thế gì đó, cái đó không có quan hệ tới ta, có thời gian ta còn không bằng trở lại luyện thêm mấy lần phi hành.
Thời gian mấy ngày thoáng cái đã qua. Kỳ hạn một tháng đã tới. Khi Lăng Thiên lần nữa xuất hiện ở Phong Minh Các, bộ dáng đại biến. Màu da nguyên bản khỏe mạnh hiện tại mang theo xám nhạt, tứ chi có lân phiến tinh mịn màu xanh đen phân bố, như là một tầng giáp mỏng bó thân. Nhìn anh ta vẻ mặt đắc chí huyền diệu cánh tay của anh ta với ta, ta không khách khí sờ sờ, tuyệt không cứng rắn như trong tưởng tượng, sờ lên xúc cảm trơn mịn, ấm ấm áp áp, còn mang theo nhịp đập. Thế nhưng so với da bình thường lại kiên cố hơn rất nhiều.
“Cũng không được tốt lắm a. Chỉ có một tầng hơi mỏng như thế, có thể có bao nhiêu tác dụng.”
“Cậu đừng xem thường nó, nhìn mỏng. Nếu thực sự phát động nó có thể làm một kiện giáp phòng hộ, sở dĩ năng lực kháng đả kích của ma tộc cao là bởi vì có thêm một tầng thứ này đấy.”
“Vậy sao. Vậy chính là nói chỗ không mọc lân phiến chính là nhược điểm phòng thủ?”
Ta không có ý tốt nhìn nhìn mặt anh ta. Lăng Thiên nhếch nhếch mi, cười tà:
“Cậu thử xem sẽ biết.”
Thử. Đương nhiên phải thử, hơn nữa phải đặc biệt thử lớn nữa kìa. ^^
“Đi nơi nào đánh? Nói trước, Ma giới với Vọng Tiên Thành đều không được, tốt nhất là tìm một địa phương chúng ta chưa từng đi qua.”
Ta mặc vào sáo trang tu chân mới, mang vào pháp bảo cùng ma pháp tiễn mới làm ra, lòng tin tràn đầy ước chiến với Lăng Thiên. Lăng Thiên sờ sờ cằm, nói:
“Đi Ác Hồn Uyên. Nghe nói trong hết thảy địa đồ mới thì nơi đó ít người nhất, vừa vặn không bị người quấy rầy.”
“Được, đi thôi.”
Trên đường đi Ác Hồn Uyên, Lăng Thiên chú ý tới quần áo mới của ta, hỏi:
“Bộ y phục này của cậu mới lấy được? Thoạt nhìn không tồi a.”
“Đương nhiên không tồi, y phục này là bảo khí đó.”
Ta hếch đầu, làm dáng khổng tước. Lăng Thiên cười xì:
“Đắc ý cái gì, tôi chỉ thấy nó nhẹ bay bay, sợ là không có phòng ngự gì đi.”
“Anh đừng xem thường nó, đây chính là món đặt làm theo thân của tôi đấy, chuyên biệt phối hợp thuộc tính của tôi. Có thể đề thăng 20% tốc độ hành động, tụ hợp linh lực gió, đẩy nhanh tốc độ hồi phục linh lực cũng giảm thiểu linh lực hao tổn khi sử dụng kỹ năng của tôi. Mặc bộ y phục này, năng lực sinh tồn của tôi mạnh hơn so với trước đây ít nhất ba thành. Về phần phòng ngự, hừ, y phục này tự mang thuộc tính mượn lực, mạnh hơn nhiều so với mấy món có điểm số phòng ngự chính xác.”
“Không tồi a, còn tốt hơn so với Huyết Lũ Y của tôi.”
“Đó là đương nhiên.”
Nói thật, khi ta mới lấy được bộ Thanh Văn Bào này cũng bị nó làm cho kinh hách nhảy dựng, đề cao 30% tốc độ hồi phục linh lực cũng giảm thiểu 10% linh lực tiêu hao khi sử dụng kỹ năng, thuộc tính như vậy ở thời điểm mấu chốt đó chính là thứ có thể cứu mệnh. Vì vậy tuy rằng bộ y phục này hoàn toàn là do vật liệu vải sa màu lam với màu xanh chế thành, thoạt nhìn nhẹ nhàng mềm mềm mặc vào vạt áo bay bay lay lay, ta vẫn không hề chùn bước mặc trên người. Từ đầu đến chân, dây cột tóc nền xanh hoa bạc, trường sam không tay nền xanh hoa văn màu lam dài đến đầu gối, đai lưng thêu hoa văn lam, quần màu xanh, giày vải sa lam móc khóa bạc, bao tay không ngón, tổng cộng sáu kiện Thanh Văn sáo trang, lấy màu xanh làm chủ phối thêm sa mềm màu thủy lam, lại khảm thêm chỉ bạc, nút buộc tinh tế, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, chỉ nhìn hình dáng thì cho ta mặc thực sự có chút đáng tiếc, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được biểu tình của các nữ người chơi yêu cái đẹp sau khi thấy thân y phục này.
Một đường nói chuyện phiếm, chúng ta thông qua hai đạo truyền tống đến Ác Hồn Uyên phía tây. Tới nơi đây ta mới biết được vì sao người chơi tới sẽ ít như vậy, địa phương này thực sự quá buồn nôn. Mặt đất là tầng nham thạch màu đen, khắp nơi đều có kẽ nứt với lỗ hổng. Một loại dịch thể dinh dính màu đỏ tựa như máu chảy xuôi trong đó, phân cách mặt đất thành mấy khối nhỏ như mạng nhện. Khắp nơi tràn ngập khí tức nóng rực, tương đỏ bốc lên nhiệt khí sẽ từ trong lỗ hổng dưới đất phun ra rồi hợp lại vào trong dịch thể nguyên bản, thoạt nhìn phi thường tương tự với huyết trì bốc lên bong bóng sùng sục ở địa ngục trong truyền thuyết.
Quái nơi đây cũng rất máu tanh, không phải cương thi mọc đầy giòi bọ thì là ác quỷ có cái cổ bị treo ra rất dài, phối hợp với tiếng lưu động rì rì do niêm dịch phát sinh đặc hữu của nơi đây, ta thấy mà trong lòng đều dựng tóc gáy, khẳng định sẽ càng không có người chơi nữ nguyện ý tới nơi này. So sánh với địa phương này, những khô lâu khung xương các loại trước đây đã từng đánh qua thật sự là đã gặp được sư phụ rồi.
“Được rồi, người ở đây ít, ở chỗ này so đấu đi. Anh chọn chỗ, tôi đặt quy tắc. Một giờ, xem ai giết quái nhiều hơn, trong đó cương thi với ác quỷ mỗi loại phải chiếm phân nửa. Thế nào?”
“Được, động thủ đi.”
Lăng Thiên không nói hai lời, rút kiếm liền xông đi. Ta thì chọn một phương hướng khác, giương cung xuất tiễn. Một hồi đọ sức của tu sĩ kết đan cùng Địa Ma bắt đầu.
Nếu như nói công kích tựa như gió của ta là lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cùng số lượng che trời phủ đất thủ thắng, vậy Lăng Thiên thì hoàn toàn đi lộ tuyến rút gọn. Ta trong lúc khoảng trống khi giết quái bớt thời giờ nhìn anh ta xuất thủ, chiêu chiêu tàn nhẫn đánh thẳng yếu hại, hơn nữa đại thể góc độ xảo trá cổ quái khiến người ta khó lòng phòng bị. Nhìn anh ta phá thủng bụng cương thi mặt không đổi sắc, chém đầu ác quỷ dứt khoát lưu loát, để cho ta hồi tưởng lại thời điểm lúc đầu gặp anh ta, anh ta cũng dùng kiếm thuật phong cách như vậy mặt không chút thay đổi giết địch. Hiện tại anh ta ở trước mặt ta không cứng mặt gỗ nữa, nói giỡn, chơi xấu thậm chí làm nũng cũng nhiều hơn, thế nhưng khi chân chính nghiêm túc lại vẫn là tác phong lãnh khốc không thay đổi, phong cách kiếm thuật ngược lại càng rực rỡ hơn.
Quái vật ngã dưới kiếm Lăng Thiên càng ngày càng nhiều, ta đương nhiên sẽ không để cho anh ta một mình chơi nổi, gọi ra Chiến Văn, tiễn xuất ra dưới tay tựa như gió cuốn qua chiến trường phía trước.