Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 177

Editor: Toujifuu

Khe nứt kéo dài ra rất xa, chúng ta đi trong đó chỉ thấy có một đường sắc trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, xung quanh có vẻ âm lãnh u ám. Ta càng đi càng thấy kỳ, xuất ngôn hỏi:

“Đại Sơn, các anh phát hiện bên trong đó có thành thế nào? Địa phương bí ẩn như thế, nếu như không phải các anh dẫn theo, tôi khẳng định sẽ không nghĩ đến việc đi vào.”

Đại Sơn cười ha ha, thanh âm quanh quẩn trong cốc:

“Chúng tôi cũng là trong lúc vô tình đi vào. Lúc đó chỉ cảm thấy địa thế nơi đây hiểm yếu, sơn cốc còn trông rất cổ quái, muốn xem một chút thông đến nơi nào, kết quả phát hiện thứ khó lường.”

Kinh Cức thúc tọa kỵ sáp qua thấp giọng hỏi:

“Du Nhiên, cậu cảm thấy địa phương này đột nhiên xuất hiện một tòa thành trống như thế là có ý gì?”

“Chẳng phải là ý mà cô nghĩ sao, đừng nói với tôi cô không đoán được.”

Ta cười, Kinh Cức trước mắt sáng ngời:

“Cậu cũng cảm thấy là thông đạo đại lục?”

“Vốn không có gì nắm chắc, chẳng qua đi đến con đường này tôi ngược lại càng nhìn càng thấy giống. Cô không cảm thấy địa hình nơi đây hung hiểm đến quá mức sao? Hơn nữa dọc theo đường đi không có một con quái, tôi cảm thấy sẽ khác thường như thế ngoại trừ thông đạo đại lục thì hẳn là không còn có khả năng nào khác.”

Ngắm ngắm Lăng Thiên, ta nuốt trở vào câu nói kế tiếp. Trên thực tế dọc theo đường đi tới nơi này ta với Lăng Thiên còn thảo luận qua một loại khả năng khác: Sở dĩ vùng này không có quái cũng không có tụ điểm NPC, rất có thể là vành đai giảm xóc mà trò chơi thiết trí chuyên biệt. Về phần giảm xóc cái gì... Ta nghĩ nếu hai đại lục Đông Tây tương giao, điều mang đến có lẽ tuyệt không chỉ đơn giản như giao lưu lẫn nhau cùng đến địa bàn đối phương ngắm cảnh du ngoạn. Xung đột văn hóa, xung đột kiến giải quan điểm thậm chí còn có các loại xung đột đầu não trò chơi cố ý thiết trí, cộng thêm dã tâm của các người chơi bị phóng đại rất nhiều lần ở trong trò chơi, có lẽ sẽ dẫn phát rất nhiều vấn đề, thậm chí là —— chiến tranh. Bằng không, thế nào có thể giải thích được tòa pháo đài quan khẩu hùng vĩ dần dần xuất hiện ở trước mắt chúng ta kia chứ? Cái gọi là ‘không phải tộc loại ta thì tâm nhất định khác’. Không thể không phòng a.

Đứng ở dưới tường thành cao tới hai ba trăm mét, ta hít ngược một hơi. Tòa cửa ải hiểm yếu này cao lớn đến mức khiến người ta tán thán không thôi, mỗi một khối cự thạch màu than chì cứng rắn dày nặng đều cao gần mười mét. Trọng lượng cùng lực độ mà nó sản sinh sau khi xếp chồng tầng tầng lớp lớp khiến người ta nhìn đều sẽ cảm thấy chấn động, tâm cũng sinh khiếp đảm. Đây, mới là cửa ải hiểm yếu chân chính! Ta không biết Gia Dụ Quan hiện thực trông thế nào. Bất quá ta tin tưởng tòa pháo đài vững vàng kẹt trong đường núi trước mắt này hoàn toàn có tư cách ‘nhất phu đương quan vạn phu mạc khai’ (chỉ một người canh cửa vạn người đều không thể phá), dù cho đến đánh chính là người chơi đại lục phương tây có được các loại năng lực cũng như vậy thôi.

“Lần trước khi chúng tôi tới, cửa nơi đây đóng, chúng tôi dùng rất nhiều phương pháp cũng không thể mở ra. Nếu như lúc này đánh không ra được nữa, tôi chuẩn bị đi vào từ phía trên.”

Đại Sơn chỉ chỉ đầu tường. Nửa híp mắt nói. Ta nhếch nhếch mi:

“Nếu các anh đều chưa tiến vào, thế nào biết bên trong không có người?”

Đại Sơn cười, ngón tay cái chỉ chỉ thích khách bên cạnh, trên người hắn có một con ưng toàn thân tuyết trắng đang đứng, đang nhanh nhạy nhìn xung quanh. Thực sự là một vật nhỏ linh khí, ta tán thưởng một câu dưới đáy lòng, Tiểu Bạch ở bên tai ta chi chi hai tiếng không phục, ta thầm nghĩ:

“Tiểu Bạch, người ta biết bay. Điều này đích xác mạnh hơn so với nhóc a. Không nên không phục, nhóc cũng có chỗ mạnh hơn so với nó a.”

Đưa tay đâm đâm quai hàm nhỏ phình ra của Tiểu Bạch, tên nhóc con nhe răng trợn mắt về phía bạch ưng.

Ở thời điểm Tiểu Bạch cùng bạch ưng mắt to trừng mắt nhỏ. Đại Sơn mang theo người của hắn lại một lần nữa thử đi mở ra cánh cửa chính cực đại kia.

“Không được, khẳng định bên trong bị khóa rồi. Có lẽ là cơ quan các loại.”

Đại Sơn vung tay. Tổng hợp lực lượng của hai Địa Ma hắn cùng với Lăng Thiên, kiếm tu Kết Đan Kỳ Kinh Cức Chi Hoa cùng với mấy vị kiếm sĩ ở đây đều đẩy không ra được cửa, cũng chỉ có một lời giải thích này.

“Hiện tại chính là vấn đề đi lên thế nào.”

Mọi người lần lượt ngẩng đầu. Đứng ở dưới thành nhìn lên trên, tường thành có vẻ càng thêm cao không thể leo.

“Bay lên thì được rồi.”

“Cậu biết?”

Mọi người quay đầu lại nhìn ta, ta đắc ý cười cười, phất tay quăng ra một vật hình toa xanh đậm tựa như mầm non đầu xuân. Vật chỉ lớn bằng bàn tay sau khi bay ra đón gió liền dài ra, phần phật vài cái liền thành một con thuyền nhỏ dài hơn hai mét rộng một mét.

“Đây là cái gì?”

Mấy ma tộc cùng yêu tộc lấy Đại Sơn dẫn đầu đều kinh ngạc đầy mặt, mấy người tu chân lấy Kinh Cức Chi Hoa dẫn đầu thì lại càng thêm kinh ngạc. Căm giận trừng ta hai cái, Kinh Cức có chút đố kị giải thích:

“Đây là pháp bảo, phi hành khí (khí = khí cụ, thiết bị).”

“Phi hành khí? Tu chân các cô không phải đều là dùng phi kiếm sao?”

Kinh Cức cho hắn một cái nhìn như nhìn tên ngốc, nói:

“Thông thường kiếm tu mới dùng phi kiếm, cũng chính là kiếm sĩ chuyển thành người tu chân. Chức nghiệp khác đều là dùng phi hành khí, nó với phi kiếm là pháp bảo cùng đẳng cấp, hiện tại người chơi có thứ này trong tay toàn bộ giới tu chân mà nói theo tôi biết thì đây là món đầu tiên.”

Ta đón ánh mắt hâm mộ của mọi người, cười đến mức phải nói là sướng cuồng, còn thiếu chút nữa không đội trên đầu cái chữ lớn “Thần may mắn” sáng vàng.

“Các anh chờ, tôi đi lên xem.”

Nhảy lên phi thuyền, ta hào khí can vân nói, phi thuyền đột ngột phóng lên, chở ta càng lên càng cao.

Tốc độ phi thuyền không chậm, rất nhanh đã lên tới vị trí cao mấy trăm mét, vượt xa khỏi độ cao của đầu thành. Từ trên nhìn xuống, ta thấy được một cảnh tượng khiến người ta khó có thể quên —— Miệng pháo dài nhỏ màu đen thành hàng rậm rạp đầy đầu tường, bên cạnh mỗi một đài pháo đều đặt một rương gỗ cao nửa người, không cần nhìn cũng biết bên trong chính là đạn dược, số lượng nhiều đến mức khiến cho ta nhất thời không cách nào tính toán. Lướt qua tường thành, phía sau là một tòa thành thị có kích cỡ không khác biệt bao nhiêu so với thành nhỏ bình thường, trong đó phân bố đường hẻm chật hẹp tựa như mê cung, tựa như mạng nhện trùm lấy cả tòa thành thị, thẳng đến tường thành ở đầu kia của thành thị tựa hồ càng thêm cao lớn hơn so với bên này mới thôi. Hết thảy phòng ốc đều được xây vừa cao vừa nhọn, từ trên xuống dưới trơn bóng chót vót không có chỗ có thể leo lên, tựa như từng mũi tiễn sắc nhọn chỉ thẳng lên trời, cả tòa thành thị đều chọn dùng đá xanh xây nên, nên có vẻ xanh mênh mông. Đó là một loại màu xanh tươi mới, tuy rằng mang theo khí tức bụi bặm, nhưng đều tươi mới từ trong xương cốt, khiến cho ta vững tin đây khẳng định là một tòa thành trống sau khi xây xong đã bị phủ đầy bụi không người vào ở, mới có loại cảm giác mới mẻ không có khí người này. Nó, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó đến, đã đợi rất nhiều năm.

Lắc đầu, ta quăng rớt một loại gì đó gọi là “khí phách” dâng lên trong lòng trong nháy mắt kia, bởi vì ta tinh tường biết loại chuyện tranh bá thiên hạ tuyệt không thích hợp ta, trong nội tâm ta chính là một người bình thường đến lười biếng, chỉ hy vọng mỗi ngày vô ưu vô lự bình ổn qua ngày, nếu như có thể có người một lòng yêu bên cạnh, thì càng mỹ mãn hơn. Có lẽ có đôi khi ta sẽ bởi vì tiếng tăm nho nhỏ của bản thân mà đắc ý, cũng sẽ bởi vì ánh mắt hâm mộ của người khác mà hưng phấn, cũng sẽ như hiện tại bởi vì hùng tâm đến đột nhiên mà cảm xúc dâng trào, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt, qua lúc đó, bệnh làm biếng của ta sẽ phát tác, không muốn tiêu hao tâm lực cùng tinh thần vì việc đó nữa. Nghĩ đến vẫn nên lưu những việc này cho mấy vị lão đại kia đến suy nghĩ đi, ta thì làm một người dân nhỏ tiêu dao cũng rất tốt.

“Này, tôi sắp tiến vào.”

Phất phất tay với người ở phía dưới, ta điều khiển phi thuyền đáp xuống trong thành.
Bình Luận (0)
Comment