Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 182

Editor: Toujifuu

Lăng Thiên lãnh nhãn nhìn mấy người chơi yêu tộc đối diện, đầu lĩnh chính là người quen.

“Hùng Bá thành chủ, đã lâu không gặp.”

Ta ở phía sau Lăng Thiên cười đánh tiếng chào hỏi, Hùng Bá Thiên Hạ nhìn thấy ta không có cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau khi một đội người xuất hiện phía sau ta vẫn sửng sốt một chút. Gã động động miệng, nhẹ giọng phân phó một câu, mấy người chơi canh giữ ở cửa vào đài cao nơi đỉnh núi đều lui ra, một nhóm chúng ta đi lên.

Hai bên nhân mã ở trên đài cao đỉnh núi không lớn đối diện giằng co, khoảng cách chỉ có hơn mười mét, lại lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người biết đối phương là tới làm gì, cũng biết hiện tại tuyệt không phải thời cơ tốt để tranh đấu với nhau, thế nhưng do mối hận cũ lâu dài tới nay khiến cho đôi bên đều không thể mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc trước. Ta nháy mắt ra hiệu với Tiểu Vũ, muốn kêu cô xuất khẩu trước, tên đầu gỗ Nam Cực kia ta không dám trông cậy vào. Ai biết Tiểu Vũ trái lại chớp chớp mắt với ta, rõ ràng muốn kêu ta tới ra mặt. Lăng Thiên ở một bên lặng lẽ kéo tay ta, thấp giọng nói:

“Cậu đi tốt nhất.”

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy như thế, ta liền không thể nói gì. Kiên trì nghênh đón Hùng Bá Thiên Hạ, trời biết trước đây ta cũng từng đi tìm cái tên này với thủ hạ của gã gây phiền phức không ít lần, may mắn gã không biết ta là ai.

“Hùng Bá thành chủ tới thật nhanh.”

“Các cậu cũng không chậm a. Du Nhiên, tôi thế nào nghe nói cậu cùng đồng bạn gì kia của cậu không có gia nhập một phương thế lực nào, làm sao lại luôn thấy các cậu trộn lẫn với người của Đông Long. Có muốn suy nghĩ hợp tác với tôi một chút hay không?”

“Thành chủ nói giỡn, thủ hạ của ngài nhân tài đông đúc nơi nào còn dùng đến được chúng tôi. Chúng ta đều là người sáng không nói tiếng ngầm, đều rõ ràng mọi người là tới làm gì. Địa phương trong thông đạo này rất rộng rãi, cũng không nhất định phải tranh đoạt, mỗi người hành động là tốt nhất. Hiện tại bắt chặt thời gian đều quan trọng hơn so với bất cứ cái gì, thành chủ thấy thế nào?”

Hùng Bá hiển nhiên cũng là mang tâm tư này. Có bậc thang ta cho gã đi xuống rất nhanh:

“Tôi ngày hôm nay liền cho Du Nhiên mặt mũi, chúng ta mỗi người đi mỗi đường, mọi người cũng đừng tranh. Dù sao tới bên trong. Mỗi người dựa vào bản lĩnh. Tôi ngược lại muốn xem tổ tinh anh của Đông Long có năng lực gì.”

Gã khiêu khích hừ hừ với mấy người Nam Cực, tay giương lên. Mang theo người của gã xông qua cầu treo tiến vào con đường xuống sườn núi trước. Thẳng đến khi mấy người Hùng Bá đi không còn nhìn thấy nữa, Nam Cực mới dùng thanh âm không có nửa điểm lên xuống của hắn nói:

“Chuẩn bị, chúng ta đi.”

Sau Hùng Bá Thiên Hạ, dọc theo đường đi chúng ta không hề gặp người chơi nào khác nữa, thuận thuận lợi lợi đi đến dưới thành Gia Dụ Quan. Chẳng qua chỉ là thời gian ngắn. Tòa thành thị này đã hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác. Người chơi của Tinh Nguyệt Lâu đến đây rất nhiều, cũng có không ít người chơi khác. Động tác của Kinh Cức Chi Hoa phi thường nhanh, lưu lượng người chơi đột nhiên dũng mãnh vào đã được cô khống chế rất tốt, cửa thành cùng mấy giao lộ quan trọng đều có người của Tinh Nguyệt Lâu gác, cũng đánh dấu mở ra hai tuyến đường, phong tỏa lại hết những đường nhỏ còn lại. Cách làm của cô khiến cho ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau cười, tâm trạng phi thường bội phục quyết định quả quyết của cô. Tòa thành thị này hoàn toàn không giống với thành thị khác, tất cả phương tiện kiến trúc bên trong đều có ý vị chuẩn bị cho chiến tranh, nếu như để người ta tùy ý đi lại, trời biết về sau có thể có di chứng hay không. Một nguyên nhân khác, cũng là do địa phương này quá dễ lạc đường, Kinh Cức bản thân các cô ấy cũng không thể khống chế được toàn bộ nội thành. Muốn làm được điều đó sợ còn phải tốn không ít tâm tư cùng thời gian.

Cũng may hiện tại người chơi đến đại đa số đều là đoàn đội tinh anh của các thế lực lớn, cũng chỉ có bọn họ mới có thể đến nơi đây bằng tốc độ nhanh nhất. Cục diện hiện tại, khiến cho những quan hệ có oan, có thù, có giao tình, có hợp tác rắc rối phức tạp thường ngày đều nén xuống ân ân oán oán bình thường. Lược bớt cho Kinh Cức không ít chuyện. Những người đó cũng không dừng lại, sau khi thông qua địa bàn của Kinh Cức lại chạy về phía thông đạo không biết phía trước.

“Du Nhiên. Các cậu tới rồi.”

Phụ tá của Kinh Cức Chi Hoa thấy chúng ta, cười chào đón. Ta thấy một đám người bọn họ, đang chắn ở một giao lộ tương đối rộng, hướng dẫn người chơi khác đi đường vòng từ đường nhỏ bên cạnh.

“Các anh làm thế này là cố ý để cho người ta đi đường vòng nhiều hơn chút sao?”

Đối phương cười:

“Nào phải, là Kinh Cức đại tỷ phân phó, lưu lại con đường này, chúng tôi chung quy không thể để người ta mò hết những thứ trong bụng thành.”

“Kinh Cức lợi hại a, vậy chúng tôi cũng đi bên kia?”

“Du Nhiên khách khí rồi, cậu với Lăng ca là người một nhà, chúng tôi thế nào có thể chặn đường của các cậu, hơn nữa Đông Long cũng là minh hữu của Tinh Nguyệt Lâu, thì không cần phải đi lượn một vòng nữa. Tôi biết các cậu đang chạy nước rút, đi từ chính giữa đi. Cần tôi tìm người dẫn đường cho các cậu không?”

“Được, vậy phiền phức huynh đệ các anh rồi.”

Ta gật đầu với một người chơi Tinh Nguyệt Lâu đang cưỡi ngựa chạy tới, quay đầu lại kêu gọi mọi người đuổi theo.

Đường bảy rẽ tám ngoặt khiến cho Mê Lộ rất là tán thưởng một phen, mấy người Đông Long vẫn luôn trầm mặc, ta đoán bọn họ đều đang quan sát tòa thành thị này từ góc độ bất đồng. Người chơi Tinh Nguyệt Lâu dẫn đường tuyệt không có dẫn chúng ta đi qua phủ thành chủ, mà là rẽ vòng một đường ngoặt nhỏ qua sát biên giới tung tâm thành trực tiếp đến cửa thành tây.

“Đến nơi đây là được rồi, kế tiếp chúng tôi tự mình đi. Cảm tạ vị huynh đệ này, cũng giúp chúng tôi chuyển lời hỏi thăm đến Kinh Cức.”

Người chơi dẫn đường quay đầu trở về, cả đội chúng ta một lần nữa ra cửa thành tây đi tới vùng đất rộng rãi ngoài cốc. Rừng bạch dương đan xen giữa màu trắng cùng màu vàng phía trước vẫn mỹ lệ như trước, lẳng lặng lay động trong gió, thoạt nhìn còn chưa có người đến phá hư cảnh trí nơi đây, ban nãy chúng ta trực tiếp đi xuyên qua thành hẳn là tiết kiệm được không ít thời gian, vậy mà chặn trước đại đội nhân mã tới được nơi đây.

“Lần trước tôi cùng Lăng Thiên đi đến nơi đây, về phía trước nữa chúng tôi cũng chưa từng đi qua, kế tiếp liền trông cậy vào anh.”

Ta nói với Mê Lộ, Mê Lộ lòng tin mười phần nói:

“Yên tâm đi, muốn nói đến tìm đường chuyển địa đồ tôi vẫn có chút nắm chắc. Bất quá trên đường không biết sẽ có quái vật nguy hiểm gì, đến lúc đó phải dựa vào các cậu rồi.”

Trong tiếng cười thiện ý của mọi người, Mê Lộ thúc bạch lộc hắn ngồi, đầu tiên chạy về phía rừng bạch dương.

Trên mặt đất của cánh rừng tích một tầng lá rụng dày dày, giẫm lên mềm mại khó có thể dùng sức, có chút tương tự với rừng rậm tinh linh. Ở bên ngoài nhìn còn không cảm thấy gì, thẳng đến khi đi đến bên trong mới phát hiện cánh rừng này lớn đến mức có chút thái quá. Từ một khe núi nhỏ phân bố đến vành đai đất rừng phi thường rộng lớn, chúng ta đi gần hai giờ ở bên trong còn chưa đi ra ngoài được. May mắn chính là trong đất rừng này không có quái, trên đường đi tới chúng ta chỉ nghe thấy thanh âm chân giẫm lên lá rụng với gió thổi lá cây vang nhẹ sàn sạt. Càng là như thế, càng khiến cho lòng ta sinh bất an, thấp giọng hỏi Lăng Thiên sóng vai với ta:

“Anh có cảm giác được gì hay không?”

Lăng Thiên lắc đầu, nói:

“Đừng suy nghĩ nhiều, xem trọng Mê Lộ là được. Cùng lắm thì trở về thành đi lại.”

Nghe xong lời nói của anh ta, ta cũng chỉ đành như thế, trong lòng lại không tránh khỏi bắt đầu nghi hoặc, nhìn chằm chằm Mê Lộ đi ở phía trước, chỉ sợ đột nhiên xuất hiện vật gì miểu sát hắn. Nghĩ nghĩ, ta kêu Tiểu Bạch nhảy lên trên vai Mê Lộ, có nó ở đó cho dù có quái tiếp cận cũng có thể sớm cảnh báo. Mê Lộ rất thích đối với việc Tiểu Bạch chạy tới, cao hứng thu nhận nó.
Bình Luận (0)
Comment