Editor: Toujifuu
Cọng xích sắt này lớn ngoài dự đoán của mọi người, gió trên đường cũng càng thêm điên cuồng hung mãnh hơn so với nơi khác. Vì để bảo đảm, Nam Cực xung phong nhận việc đi dò đường trước, ai biết tới giữa đường lại không thể không lui về.
“Gió quá lớn, chỉ dựa vào lực lượng của tôi xông qua không được.”
Nam Cực thở phì phò sắc mặt trắng bệch. Lăng Thiên vừa định nói chuyện, ta trước tiên đã đoạt lấy dây thừng trong tay Nam Cực:
“Để tôi đi đi. Tôi tu tập chính là công pháp hệ Phong, đối phó mấy làn gió này lành nghề hơn so với các anh.”
Lăng Thiên tiếp nhận dây thừng giúp ta buộc lên, ta thấy mặt anh ta không chút biểu cảm, liền cười nói:
“Anh bên này phải bắt chặt a, vạn nhất tôi ngã xuống thì phải trông cậy vào anh cứu mạng rồi.”
Lăng Thiên hừ hừ, quấn một đầu dây thừng còn lại ở trong tay hai vòng, túm lấy.
Khi mới bước lên xích sắt cũng không khó đi, bởi vì cọng xích sắt này thô to hơn một vòng so với trước đó chúng ta vượt qua, chỉ cần tính cân đối không phải quá kém đều có thể bước đi như bay ở bên trên. Khi đi ra ước chừng hơn hai trăm mét, ta bắt đầu cảm giác được áp lực. Càng đi tới trước, lực cản đến từ gió lại càng lớn, tuy rằng chúng nó tuyệt sẽ không trực tiếp nhào tới trên người ta, chỉ là vờn quanh ở xung quanh, nhưng từ trong gió rít có chút sắc nhọn kia ta có thể đoán ra được áp lực gió mà ban nãy Nam Cực đối mặt tất nhiên là tựa như đao cắt kiếm đâm, như vậy mà hắn còn có thể đi ra xa được như vậy, chỉ có thể nói thật không hổ là Nam Cực.
Ta ở trong gió mạnh vờn quanh bước bước tiếp theo đi tới phía trước, có chút chậm, nhưng còn không đến mức đi không nổi. Cũng không biết đi bao xa, phía trước xuất hiện một cái bóng cao lớn loáng thoáng, lúc này sức gió đạt tới mạnh nhất, ta bắt đầu có cảm giác nửa bước khó đi. Thở sâu, ta vận lên công pháp, cũng đem tơ linh lực lộ ra bên ngoài cơ thể, lợi dụng chúng nó đến phân cách, khống chế sức gió cuồng bạo phía trước, có chút cật lực. Bất quá vẫn miễn cưỡng mở ra được một con đường có thể thông qua.
Bóng đen cao lớn càng ngày càng gần, chậm rãi bày ra ở trước mắt ta toàn cảnh của nó. Tường thành cổ cực có phong vận phương đông, do một loại chất liệu đá màu trắng mang màu xám lấm tấm không biết tên xây thành. So sánh với tường thành Gia Dụ Quan. Nó cũng không cao lắm, ước chừng chỉ có trên dưới trăm mét. Nền phía dưới là một trụ núi hình tròn. So với hết thảy trụ núi chúng ta đã từng thấy qua trước đó đều lớn hơn rất nhiều, tường thành xây lên dọc theo ven trụ núi, gần như nối liền thành một thể. Địa phương ở đối diện xích sắt là một đài cao nho nhỏ, thông hướng cửa thành hình vòm, ta hiện tại đang đứng ở chỗ đó. Phía trên cửa thành chạm khắc tên thành. Trên viết ba cái chữ lớn “Phù Nham Quan”. Cửa thành không có đóng, rộng mở chờ người tiến vào.
“Lăng Thiên, tôi tới rồi.”
Phát một đạo truyền âm cho đầu bên kia, Lăng Thiên hỏi:
“Đầu kia là cái gì?”
“Nơi này có tòa thành, kêu Phù Nham Quan. Các anh tự mình lại đây xem đi.”
Ngoại trừ Hân Nhiên Nhập Mộng bởi vì chịu không nổi sức gió trên đường tự mình lui trở lại, Lăng Thiên cùng Nam Cực đều thuận lợi đến dưới thành Phù Nham Quan dưới sự trợ giúp của ta, chẳng qua bộ dáng của bọn họ đều không dễ coi lắm. Nam Cực cũng chẳng thèm để ý chỉnh lý một chút cái đầu như tổ chim, vùi đầu liền vào xông vào trong thành.
Ta nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của hắn, hỏi người đứng ở bên cạnh:
“Anh nói xem chúng ta lần này để cho Đông Long ra cái giá gì thì được?”
Lăng Thiên đánh giá cả tòa thành thị một chút. Cười đến phi thường âm hiểm:
“Tòa thành lớn như vậy, để cho bọn họ ra cái giá gì cũng không quá đáng. Hoặc là vẫn lấy cổ phần? Chọn loại chỉ lấy tiền không làm việc.”
“Chỗ này là chúng ta phát hiện đầu tiên, lấy nhiều chút cũng có thể được mà, 10%?”
“20%.”
Lăng Thiên thật đúng là dám mở miệng. 20% thu nhập thuần của một tòa thành thị, vậy còn không khiến hai chúng ta no chết. Số tiền này nha. Có đôi khi tới chính là dễ dàng như vậy. Tựa như từ trên trời rơi xuống vậy.
“Được, anh nói bao nhiêu thì bấy nhiêu đi.”
Ta thông minh mà không có phản đối ý kiến của Lăng Thiên. Dù sao tiền thì dù là ai cũng không sẽ ngại nhiều.
“Hệ thống thông cáo: Người chơi Nam Cực phát hiện đầu tiên cùng mở ra thành thị biên giới ‘Phù Nham Quan’, người chơi Nam Cực trở thành thành chủ của Phù Nham Quan, thu được ‘Lệnh bài thành chủ Phù Nham Quan’ cùng ‘Lệnh bài trưng binh Phù Nham Quan’.”
“Hệ thống thông cáo: Người chơi thành chủ Nam Cực đem thành thị ‘Phù Nham Quan’ quy thuộc vào dưới Đông Long Thành thành thị Đông đại lục, trở thành thành thị cấp dưới thuộc Đông Long Thành. Đông Long Thành mở ra quyền hạn thành thị cấp hai. Thành lập thuộc địa của bản thân, thành tựu bá nghiệp của bản thân, mong các vị người chơi có thể đạt thành mộng tưởng của ngài trong Thế Giới.”
So sánh với sự xuất hiện của Gia Dụ Quan, Phù Nham Quan mở ra theo ta xem ra thì giá trị của tin tức này hoàn toàn không thể so sánh với lần trước. Bất quá có một số người có tâm vẫn ngửi được một số tin tức hữu dụng từ đó. Tỷ như Ám Dạ, làm một trong những người chủ sự Đông Long nhân vật chính của sự kiện lần này, khi tiểu tử đó truyền âm qua đây mỗi một chữ đều là mang theo ý cười, không chút nào che giấu tâm tình kích động của hắn. Ta một bên lang thang ở đầu đường Phù Nham Thành, một bên tính toán như thế nào đề xuất với hắn về món “thù lao lớn” mà Lăng Thiên mở công phu sư tử ngoạm yêu cầu, ta sợ cái người này sau khi nghe xong sẽ gác truyền âm trực tiếp từ đầu kia bổ nhào lại đây bóp chết ta.
“Hiện tại chúng ta nói chút chuyện nghiêm chỉnh. Này, Du Nhiên, cậu có còn đang nghe không?”
Ám Dạ lôi thôi dài dòng một trận xong, rốt cục chuẩn bị bắt đầu nói chính sự, ta hừ hừ hai tiếng, biểu thị bản thân còn chưa có bị hắn thôi miên.
“Vậy cậu nghe a, tôi ban nãy đã hiểu rõ mọi chuyện từ chỗ Nam Cực, Phù Nham Quan là cậu tìm được trước, theo lý tòa thành thị đó nên có một phần của cậu, muốn chạy cũng đừng nghĩ. Vì vậy tôi dự định cho cậu một bộ phận cổ phần của Phù Nham Quan, thứ nhất xem như là thù lao đưa cho cậu, thứ hai cũng là nhắc nhở tiểu tử cậu, về sau nếu như đánh nhau, cậu cũng đừng hòng không đếm xỉa đến, tận tình ra sức cho tôi.”
“Hồ ly chết bằm, anh tùy tiện đưa mấy cổ phần đó, không sợ lão đại nhà anh đem anh ra khai đao a?”
“Yên tâm, hắn còn chưa có lá gan đó. Nếu như làm tôi tức chạy, hắn ta sẽ tìm lại không được người giúp việc tài giỏi như thế nữa đâu.”
Ám Dạ thằng nhãi này vẫn là tự đại như xưa.
“Được, bất quá nói trước, cổ phần đó cho ít tôi cũng không làm.”
“Cậu nói muốn bao nhiêu?”
“20%.”
Ta cắn răng một cái, phồng lá gan đề xuất cái “ý nghĩ phi thực tế” kia. Đang lo lắng Ám Dạ ở bên kia không biết có thể trực tiếp cầm thanh đao giết qua hay không, ai ngờ hắn lại một hơi đáp ứng:
“Được.”
“Anh nghe rõ rồi chưa, không phải 2%, là 20%!”
“Tôi biết, 20% a, không thành vấn đề.”
“Ám Dạ, Diệu Dương sẽ đồng ý anh làm như thế? Anh là cái tên bại gia tử!”
Ám Dạ cười:
“Du Nhiên, là cậu đưa ra con số, tôi đáp ứng rồi vậy mà thế nào hình như cậu còn mất hứng? Cho cậu nhiều chút tiền không tốt sao. Cậu chính là quá có lương tâm, mới có thể luôn bị người ta khi dễ.”
“Hừ, tôi chỉ nhớ rõ trong mấy người khi dễ tôi anh là số một! Được rồi, anh đáp ứng rồi thì không cho lật lọng, chờ lát nữa truyền tống mở thì lập tức ký ước lại đây cho tôi.”
“Được, tôi sẽ chuẩn bị xong hết văn kiện trước, đến lúc đó hệ thống công chứng, cậu sẽ không cần sợ tôi đổi ý. Chờ a.”
Ta lăng lăng mà đóng truyền âm, Lăng Thiên hỏi:
“Hắn đáp ứng rồi?”
“Hừ, rất sảng khoái đáp ứng rồi. Tôi còn chuẩn bị tận tình cò kè mặc cả với hắn nữa kìa, hắn thế nào đáp ứng rồi? Ám Dạ ngày hôm nay rất khác thường a, có thể là có người giả trang hay không?”
Lăng Thiên ác hình ác trạng mài mài răng, nói:
“Quản hắn vì sao, dù sao hiện tại cậu không có quan hệ với bọn họ, có người nguyện ý đưa tiền cho cậu xài còn không tốt sao? Có tiền chỉ cần lo xài, có việc đừng để ý đến hắn.”
Người này càng ngày càng vô lại, hóa ra bộ dáng thành thục ổn trọng trước kia của người này đều là giả trang để hù người a.