Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 223

Editor: Toujifuu

Phòng thủ trong thần điện không nghiêm mật bằng bên ngoài, trên thực tế nơi này trống rỗng cũng không có gì để canh. Cần coi trọng chân chính chỉ có tòa bảo tọa hoàng kim dâng lên cao cao kia, người chơi bên ngoài canh cũng chỉ là nó mà thôi.

Ta quen thuộc tìm được thông đạo dưới đất, cùng Lăng Thiên chuồn xuống.

Dưới đất vẫn yên bình như khi lần đầu tiên chúng ta tới, chỉ có tiếng bước chân của hai người chúng ta đang vang vọng. Điều duy nhất bất đồng với lúc đó, là lần này đã không còn âm hàn tràn ngập toàn bộ không gian như lúc đó nữa, Tiểu Bạch nhảy lên lủi xuống chạy phải nói là vui vẻ. Một đường xuôi gió xuôi nước ngay cả cái bóng người cũng không thấy một cái đã tới hố sâu bị ta cùng Lão Đạo một phen hỏa thiêu thành đất trống. Nhiệt khí lưu lại sau khi đại hỏa đốt cháy đã không còn, chỉ có tầng đất màu đen sẫm đã hóa thành tinh thạch cứng rắn tỏ rõ cường độ lửa khi đó.

Xuyên qua hố sâu cùng hàng lang, cửa tế đàn mở rộng. Bên trong tối đen một vùng, nguồn sáng duy nhất —— cái giếng trời kia cũng bị đàn tế sau khi dâng lên phá hỏng, chúng ta chỉ có thể dựa vào đuốc để rọi sáng.

“Những giá cắm nến kia đều không thể dùng.”

Lăng Thiên kiểm tra giá cắm nến mà chúng ta đã dùng qua lần trước khi đến, những giá cắm nến đó hiển nhiên là do khí tử linh chống đỡ hiện tại không có nguyên liệu đương nhiên là đốt không sáng được nữa.

“Không sao, chúng ta cứ tìm như vậy là được rồi.”

Ta hồi ức đôi câu vài lời xem được trong sách, lần mò đến vị trí đàn tế trước đây. Đàn tế dâng lên phía trên, phía dưới thêm ra một đoạn trụ rất dài. Trụ tổng cộng có năm cây, đen thành một cục nhìn không rõ là màu sắc gì, chỉ có thể mơ hồ biết vị trí của chúng nó. Năm cây cột tuyệt không to, xếp thành một đường hình tròn, trung gian lưu lại chỗ khe có thể tiến vào. Giơ cây đuốc chui vào trong không gian cây cột bao lấy, ta ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra dưới chân.

Đầu tiên là đưa tay sờ sờ, mặt đất nơi đây cứng rắn, ngay cả vài cây cột cũng nối tiếp với mặt đất không chỗ hở, giống như là ngay từ đầu đã sinh trưởng bên trên đó vậy. Hơn nữa mặt ngoài bằng phẳng như đao gọt, không có một chút vết tích lồi lõm. Gõ gõ, truyền lại thanh âm dày nặng. Cũng không có gì khác với địa phương khác.

“Tiểu Bạch, đi xuống xem.”

Tiểu Bạch cắm đầu đâm xuống, rất nhanh lại di động lên, lộ ra nửa cái đầu nói:

“Phía dưới có một cấm chế, hình tròn, niêm phong rất nghiêm em vào không được.”

Trên sách viết quả nhiên không sai. Mặt mày ta rạng rỡ, xem ra tìm đúng chỗ rồi.

“Đến đến đến. Mọi người đều đứng đến bên cạnh tôi, tôi mang mọi người đi vào.”

Phương pháp tiến vào cấm địa hình tròn kia kỳ thực rất đơn giản, ở trong sách cũng viết phi thường dễ hiểu. Ta điều động linh lực gió trong cơ thể mình chuyển vòng trong năm cây cột, khi đi qua một cây trong đó, cây cột đó có phản ứng đối với linh lực gió, hết thảy linh lực gió tuôn qua. Lập tức cây cột đó phát sinh ánh xanh mênh mông, dưới chân chúng ta đột nhiên xuất hiện một lỗ tròn màu đen, ào rào rào bất kể người hay là động vật đều rớt xuống.

Khi ta điều khiển phi thuyền chậm rãi hạ xuống mặt đất, Lăng Thiên đang nỗ lực chui ra từ trong đống lớn cát sỏi tuyết trắng trên mặt đất, hố sâu bị đập ra ở dưới thân anh ta đang từ từ phục hồi như cũ. Tiểu Hắc chạy đến bên người Ám Ảnh đang bị vùi nửa thân mình trong cát. Ngậm đuôi nó kéo về phía sau, tên nhóc đáng thương này, do chuyện xảy ra đột nhiên chủ nhân của nó chưa kịp thu hồi nó. Thế cho nên hiện tại hãm sâu trong hố cát không thể động đậy.

Nhìn quanh bốn phía, nơi này là một đồ hình thái cực cự đại, cát đen cùng cát trắng trải thành hai con cá âm dương cắn hợp lẫn nhau hình thành một vòng tròn hoàn mỹ. Trong mắt hai con cá đều có dựng một tòa tháp kim loại cao ba mét, cái giá phía trên rỗng tuếch, không biết vốn được đặt vật gì.

“Nơi đây chính là thông đạo thăng tiên?”

Lăng Thiên cuối cùng cũng rút được bản thân ra từ trong đất, vỗ vỗ bụi trên người đi đến bên cạnh ta. Anh ta không có linh lực, cảm thụ không được đối với linh khí lưu động tràn đầy nơi đây, chỉ thấy nơi đây không có gì không giống với địa phương khác.

“Căn cứ ghi chép bên trên《Vọng Tiên Thành chí》. Hẳn là nơi đây không sai. Lúc ban đầu địa phương này chỉ là một thôn xóm nho nhỏ, chính bởi vì nhân vật thượng tầng của hai phương Đông Tây thiết lập thông đạo có thể đến tiên giới phương đông cùng thần vực phương tây ở chỗ này, mới phồn vinh lên hình thành thành thị lớn như vậy. Chuyện này cũng có miêu tả trong 《Đại Sự Ký Iro》, chẳng qua không có ghi rõ cụ thể vị trí thông đạo.”

“Nói như vậy thông đạo tiên giới ở chỗ này, vậy thông đạo thần vực thì sao?”

“Điều này tôi nào biết. Khẳng định chỉ có trong truyện ký phương tây mới có thể ghi rõ đi.”

Tiểu Bạch rải chân chạy loạn trên mặt cát, rất nhanh lăn một thân cát trở về.

“Chủ nhân. Chỗ trung gian kia có đồ vật.” Tiểu Bạch kéo chúng ta đi tới chính giữa thái cực đồ, nơi này có một lỗ tròn nhàn nhạt, phân nửa trắng phân nửa đen, không chú ý sẽ bị xem nhẹ.

Sờ sờ hoa văn trong lỗ tròn, ta cười:

“Hóa ra món đồ kia là dùng ở chỗ này. Hình như thật sự không chỉ có phân nửa.”

“Đồ gì?”

“Chính là món đồ lần trước tôi tìm về cho Thư lão đầu, chỉ có nửa hình tròn. Ông ta nói không hoàn chỉnh, hiện tại xem ra đích xác như thế.”

“Vậy hiện tại làm sao giờ?”

“Còn có thể làm sao giờ, trở lại nói với lão nhân đó, ông ta hẳn sẽ có hứng thú. Nếu không được, tôi trực tiếp đi tìm minh chủ Tu Chân Minh Vọng Tiên Thành, những người đó khẳng định càng muốn mở ra thông đạo thăng tiên hơn so với chúng ta.”

“Minh chủ kia có thể gặp cậu?”

Lăng Thiên hoài nghi, ta nhếch da mi cười:

“Anh không xem xem tôi là ai, Thần Ngữ Giả duy nhất, danh hào này vẫn có thể hù người, đặc biệt là trong NPC.”

Ta có một dự cảm, từ lúc ban đầu khi làm nhiệm vụ chức nghiệp ta đã không giống với người khác, một đường đi tới tất cả nhóm những NPC đều mịt mờ ám chỉ ta có một nhiệm vụ quan trọng chỉ có ta có thể làm, nói không chừng chính là vì thông đạo này. Bằng không vì sao Thư lão đầu kia muốn chủ động tìm tới ta, còn muốn ta tìm chìa khoá thông đạo chứ? Nói không chừng để cho ta xem bản 《Vọng Tiên Thành chí》kia đều là đã được an bài. Bằng không, thế nào mà ở dưới tình huống người khác cái gì cũng còn chưa biết ta lại có thể hiểu rõ được nhiều bí mật như vậy.

Từ tế đàn dưới đất trở lại thần điện, nguyên bản ta cùng Lăng Thiên cũng không chuẩn bị kinh động người khác, thầm muốn lặng lẽ chuồn đi. Không ngờ tới vận khí không tốt, mới tới cửa đã gặp phải một đám thành viên hạch tâm của Đông Long lại đây. Xông vào khu trọng phòng của người khác không xin phép còn bị chủ nhân người ta bắt gặp, ta nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Người đối diện rõ ràng cũng phi thường kinh ngạc đối với sự xuất hiện của chúng ta, yên lặng quỷ dị một hồi lâu.

“Cái kia, mọi người chào buổi tối a.”

Ta cười gượng, Ám Dạ ngược lại rất nhanh phản ứng lại, tiếp nhận lời của ta:

“Hai vị đã lâu không gặp. Thế nào, đến tham quan thành Iro? Sớm biết các cậu cũng ở trong thành, ban nãy nên lôi đi cùng nhau ăn cơm. Tới cũng không kêu một tiếng, quá không phải bằng hữu rồi. Có muốn đi phủ thành chủ tạm thời của chúng tôi ngồi hay không?”

Đối với lời nói rõ ràng đang giúp chúng ta che lấp của Ám Dạ, mấy thành viên khác của Đông Long không rõ nội tình của ta đều hơi lộ ra kinh ngạc. Điều này rất bình thường, cho dù là bằng hữu không tồi, vào thời điểm chủ nhà không có mặt lén lút chạy đến đi loạn vào trọng địa trái tim của người khác, là chuyện phi thường khả nghi. Huống hồ đại đa số thời điểm chúng ta cùng Đông Long chỉ là đồng bọn hợp tác, hành vi như vậy lại càng kiêng kỵ. Bởi vậy đối với sự che chở trắng trợn cho chúng ta của nhân vật thực quyền thứ hai trong bang cùng với sự cam chịu nửa chữ cũng không phát của nhân vật thực quyền thứ nhất, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy cổ quái cực kỳ. Đặc biệt là Mộng Điệp treo trên cánh tay Diệu Dương, ánh mắt nhìn ta có nhiều ý vị điều tra nói không rõ tỏ không tường.

“Vậy không cần. Chúng tôi đi trước.”

Kéo Lăng Thiên ta vội vã rời đi trong một đống ánh mắt cổ quái, trên mặt đỏ đỏ hiếm thấy. Trời ạ, hiếm thấy làm kẻ trộm một lần còn bị người ta bắt tại trận, lần này mất mặt đến tận nhà rồi.
Bình Luận (0)
Comment