Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 229

Editor: Toujifuu

“Ba ba ba ——”

Tiếng vỗ tay vang lên từ cửa. Ta quay đầu nhìn, Lăng Thiên tựa nghiêng trên khung cửa, cười với chúng ta.

“Anh đã trở về.”

Ta nhìn anh ta, Lăng Thiên đi tới ngồi xuống kế ta, đưa tay ôm lấy vai ta:

“Tiểu Du, lời nói vừa rồi của cậu thực đặc sắc.”

Mộng Điệp thập phần bất ngờ với sự xuất hiện đột nhiên của anh ta, cô ta đứng lên chỉ vào Lăng Thiên nói:

“Anh, anh là ai?”

Lăng Thiên nhìn nhìn cô ta, như cười như không nói:

“Phương Điệp, ánh mắt của cô càng ngày càng kém. Thế nào, một năm không gặp đã nhận không ra tôi?”

Mộng Điệp nhìn kỹ anh ta, đột nhiên kêu lên:

“Anh là Lâm Dương của Lâm gia?”

Lăng Thiên cười gật đầu:

“Xem ra trí nhớ của cô còn chưa có sút giảm a. Thế nào, thừa dịp tôi không ở nhà, đến khi dễ Tiểu Du nhà tôi? Tôi nói rõ với cô, nếu như cô dám làm gì với cậu ấy, tôi sẽ không khách khí với cô nga.”

Ngữ khí của Lăng Thiên rất yên bình, lời nói ra lại rõ ràng mang theo uy hiếp. Mặt Mộng Điệp xanh một trận trắng một trận, sau cùng hừ lạnh phủi tay đi. Ba người đột nhiên xâm nhập nhà lại đột nhiên biến mất, ta day day trán, thế này gọi là chuyện gì a?

“Lăng Thiên, hiện tại có thể nói với tôi thế này là chuyện gì không?”

“Cái gì chuyện gì?”

Lăng Thiên giả vô tội, ta lườm anh ta một cái:

“Nói!”

“Được rồi, tôi nói tôi nói. Cậu muốn bắt đầu nghe từ đâu a?”

“Nói trước cái gì kêu Lâm gia, cái gì kêu Phương gia đi.”

“Aiz, cái gọi là Lâm gia thì là chỉ nhà tôi. Phương gia thì là nhà của Phương Điệp cô ta. Phương gia có một công ty tập đoàn ở trong thành, nhà tôi cũng là làm ăn, đôi bên có chút vãng lai. Thực lực Phương gia không yếu, chẳng qua nhà tôi cũng không sợ cô ta thế thôi.”

Đâu chỉ là không sợ, nhìn khí thế của anh ta, căn bản là mạnh hơn rất nhiều so với người ta mới đúng.

“Sau đó thì sao? 20% cổ phần Đông Long lại là chuyện gì? Vì sao ngay cả bản thân tôi cũng không biết mà nữ nhân kia liền nhận định là ở trong tay tôi? Tôi không nhớ khi xây thành trước đây có phân chia cổ phần gì.”

“Cậu cũng không biết vì sao hỏi tôi?”

“Hừ. Đừng cho là tôi nhìn không ra. Lần trước ở Iro anh với Diệu Dương hai người lén lút nói chuyện nửa ngày, không phải là nói chuyện đó sao? Còn có, vì sao anh muốn vào ở nhà tôi, hiện tại nhớ lại cũng rất khả nghi.”

“Tiểu Du, cậu có thể không nên thông minh như thế hay không a?”

Lăng Thiên bất đắc dĩ kêu to.

“Được rồi, sợ cậu rồi. Tôi nói hết cho cậu nghe còn không được sao?”

“Nói đi, nói rõ mới có cơm ăn.”

“Vâng. Vương tử điện hạ!”

Lăng Thiên bắt đầu một năm một mười giải thích ngọn nguồn cho ta. Hóa ra trong tay ta thực sự có 20% cổ phần của Đông Long. Làm một đại bang hội trong trò chơi, Đông Long chiếm cứ ba tòa đại thành, phía dưới có vô số hạng mục có thể kiếm lời, loại mạng lưới thương nghiệp này trong chút bất tri bất giác đã trở thành sản nghiệp mới phát lợi nhuận cực đại. Diệu Dương đã sớm nhìn ra thương cơ trong đó, phát triển mạnh Đông Long. Cũng làm nó thành một tập đoàn thương nghiệp trò chơi. Thế nhưng Đông Long phát triển càng tốt, hắn lại càng sợ người khác sẽ muốn đến cắm một tay, đặc biệt là một số người của Hàn gia hắn, có lẽ sẽ trực tiếp cướp đoạt thành quả của hắn. Vì bảo chứng không để cho người khác chiếm tiện nghi, Diệu Dương chia cổ phần Đông Long thành ba phần. Chính hắn chiếm phần lớn nhất, ta với Ám Dạ Vô Thanh mỗi người có một phần. Ngoại trừ hắn với Ám Dạ, còn có phần cổ phần còn lại ở trong tay ai hắn vẫn luôn không để cho người ta biết (Ngay cả đương sự ta đây cũng không biết.). Điều này lưu lại cho hắn rất nhiều không gian có thể vòng quanh với các loại thế lực muốn nhúng tay vào. Lại dùng thế lực nhà Phương Điệp làm yểm hộ. Ngăn trở giúp hắn một phần áp lực, do đó để cho hắn có thời gian bố trí hết thảy, vững vàng nắm Đông Long trong tay.

“Vậy hiện tại khẳng định anh ta đã làm xong hết vạn toàn chuẩn bị?”

“Hẳn là phải đi. Vì vậy cậu không cần sợ, tôi sẽ nói với hắn ta, để cho hắn ta xem chừng nữ nhân đó. Tôi nghĩ về sau hẳn sẽ không còn ai đến tìm cậu gây phiền toái nữa.”

“Thế nhưng tôi ký giấy chứng nhận cổ phần lúc nào, tôi thế nào không biết?”

Lăng Thiên nhìn nhìn ta, than thở:

“Cậu ký rồi mà.”

Nghĩ tới nghĩ lui, a, sẽ không phải là lần đó chứ?

“Là thời điểm tôi ký cổ phần của Phù Nham Thành?”

“Đúng. Kỳ thực phần đó chính là giấy chứng nhận cổ phần của Đông Long.”

“Hóa ra là đã sớm dự mưu. Khi đó anh đã nhìn ra không đúng có phải không?”

Ta trợn mắt trừng anh ta. Lăng Thiên trấn an ta nói:

“Tôi cũng là tốt cho cậu a. Chuyện này đối với cậu mà nói chỉ có chỗ tốt không phải sao? Cậu làm bao nhiêu chuyện vì Đông Long, bọn họ cho cậu những cổ phần đó, cậu có thể lấy được tiền hoa hồng. Về sau doanh thu của Đông Long tuyệt đối không nhỏ, có số tiền đó, cậu không cần vất vả như trước nữa.”

“Được rồi. Tôi thừa nhận anh nói có đạo lý. Khó trách biểu hiện của Diệu Dương ở đoạn thời gian đó cổ quái như vậy, còn cần phải tìm đến tôi. Tôi đã nói mà. Anh ta thế nào có thể thực sự đối với tôi... Ha, vậy chuyện này chỉ như vậy?”

“Ừ, chỉ như vậy.”

Không biết vì sao hình như biểu tình của Lăng Thiên có chút cao hứng lại mang chút đồng tình. Ta quái quái nhìn anh ta, đứng lên nói:

“Tôi đây đi làm cơm. Tôi thấy anh đến ở nhà tôi cũng là vì chuyện đó đúng không? Nếu như có người tìm tới cửa nữa, liền giao cho anh.”

“Vâng, vương tử điện hạ! Vậy cậu chuẩn bị an ủi kỵ sĩ vất vả của cậu thế nào đây?”

Lăng Thiên quấn lên ôm ta, ta cười cười với anh ta, chạy vào nhà bếp. Hai người làm cơm cũng là chuyện rất thú vị.

—————— phân cách tuyến chào cảm ơn ————————-

Lần nữa tiến vào trò chơi, đã là một ngày sau. Địa phương ta cùng Lăng Thiên xuất hiện vẫn ở tòa khay cát âm dương kia. Mặt gương trước mặt đang chậm rãi chuyển động, tiên giới đối diện gương khiến người ta hướng tới vô hạn. Ta cùng Lăng Thiên nắm tay nhau, nhìn nhau cười.

Cửa tiên giới mở ra, trong trò chơi lại có địa phương mới chờ chúng ta đi mạo hiểm.

Lữ đồ của chúng ta vẫn còn tiếp tục, hai người cùng nhau đi, nhất định sẽ có rất nhiều phong cảnh tốt đẹp. Ta có dự cảm, ta cùng nam nhân bên cạnh ta đây, hẳn là sẽ cùng nhau đi qua con đường rất dài, có lẽ lúc này đây, ta có thể thấy được dáng vẻ của hạnh phúc.

Giữa đôi tay cài chặt nhau truyền đến sự ấm áp, ta cúi đầu cười khẽ, giương giọng nói:

“Xuất phát!”

.(Toàn văn hoàn)
Bình Luận (0)
Comment