Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 30

Editor: Toujifuu

***

Tiếp qua mấy ngày hai người Hoàng Cân Quân hình như là quyết tâm muốn trộn lẫn cùng chúng ta, vừa vặn ta cũng động tâm tư muốn xem chủ ý của Thu Thủy Trường Thiên một chút, cũng mừng rỡ phối hợp. Thuận tiện còn có thể huấn luyện năng lực tác chiến đoàn thể của ba nha đầu một chút, vì chuyến phiêu lưu về sau của mấy nhỏ mà thiết lập cơ sở.

Luyện cấp mấy ngày nay, đẳng cấp của ta thành công thăng lên hai mươi. Trong khi tiến hành lựa chọn kỹ năng của cung tiễn thủ trung cấp, ta do dự rất lâu, cuối cùng chọn kỹ năng thiên hướng nhanh nhẹn, ta chuẩn bị lấy tốc độ cùng cảm tri làm phương hướng phát triển về sau. Nói đến cùng, ta đối với loại cách làm một kích không trúng liền chạy xa thiên lý vẫn rất thưởng thức, ít nhất đánh không lại còn có thể chạy. (Mới phát hiện nguyên lai ta còn là một người thực sợ chết a. ^^)

Hiện tại trong đội của chúng ta ngoại trừ ba nữ hài tử tất cả đều là trên cấp hai mươi, đánh Đại Nhĩ Hầu đã có chút không quá thích hợp, cho dù là tiểu BOSS Đại Nhĩ Hầu Vương trên đỉnh núi cũng đã bị chúng ta quét vài lần, bao tay sản vật của Hầu Vương chúng ta cơ hồ là mỗi người một đôi. Thế nhưng hai người Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không lại không có nửa điểm dự định rời khỏi đây, lấy cớ “để cho nhóm nữ hài tử cũng thăng lên hai mươi”, kỳ thực ta cảm thấy khẳng định là bọn họ nhận được chỉ thị của Thu Thủy Trường Thiên, phải đợi ở chỗ này.

Cứ lăn lộn nửa ngày như vậy, mắt thấy mấy nhỏ Tiểu Lộ cũng sắp thăng cấp, ba nữ hài tử rất hưng phấn, nhiệt tình đánh quái tăng vọt, nhưng ta lại cảm thấy buồn chán cực độ. Một bên chán nản mà lấy tiễn bắn hầu tử thường thường bị Lăng Thiên ném qua, một bên suy nghĩ có còn nên tiếp tục cùng bọn họ diễn tiếp vở kịch buồn chán này hay không? Nhìn bộ dáng của Hoàng Cân Quân kia, trong thần sắc hình như cũng có chút sốt ruột, nếu như chờ nhóm nữ hài tử hoàn toàn thăng lên hai mươi, hắn sẽ không còn cớ tiếp tục kéo chúng ta ở chỗ này.

Đột nhiên, ta cảm giác được trong rừng phía sau có chút lay động, không quay đầu lại, chỉ là phóng ra cảm giác của bản thân đi tra xét, hình như thiếu chút gì đó. Lăng Thiên tựa hồ cũng cảm giác được, một kiếm kết liễu con hầu tử bị anh ta thử kiếm nửa ngày kia, quay đầu lại nhìn qua. Một đạo bóng trắng nho nhỏ từ trong rừng bay ra, nhào tới bên người ta. Tiểu Bạch chi chi mà khoa chân múa tay, ta rất nhanh hiểu rõ ý tứ của nó.

“Tất cả những người đó đều rút lui? Thực sự là kỳ quái.”

Nhóm những thám tử theo chúng ta mấy ngày nay đột nhiên rút quân, biến mất không còn một mảnh. Ta cũng không tin bọn họ là chuyên môn tới nơi này cùng chúng ta luyện cấp, vậy bọn họ ở chỗ này không đạt được bất luận thứ gì liền rút đi, chẳng lẽ là bên Thu Thủy Trường Thiên có biến? Hay là những người đó phát hiện chúng ta chỉ là mồi?

Rất nhanh, truyền âm của Hoàng Cân Quân vang lên. Hắn nhẹ giọng mà nói vài câu với ai đó, mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu.

“Này, mọi người, chúng ta đổi địa phương luyện cấp thế nào?”

Ánh mắt ta mỉm cười, rốt cục cũng đợi được kịch hay.

“Vì sao phải đổi địa phương? Em cũng sắp thăng cấp.”

Tiểu Lộ không quá thoả mãn mà lầu bầu. Hoàng Cân Quân cười lấy lòng nói:

“Trân Châu đại tiểu thư, anh bảo chứng sẽ không làm lỡ em thăng cấp, hơn nữa nơi đó so với nơi đây còn chơi vui hơn, là một bằng hữu của anh mới phát hiện, đi thử không?”

Tiểu Lộ làm sao là đối thủ của loại giảo hoạt như tên Hoàng Cân Quân này, hơn nữa ta lại không phản đối, nhỏ đã bị ba hai câu dỗ dành vui vẻ liền đi theo.

Hoàng Cân Quân dẫn đầu, mang theo chúng ta chui hướng phía sau sườn núi Tinh Nguyệt. Ta cùng Lăng Thiên cố ý rơi lại phía sau một bước cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.

“Lăng Thiên, anh biết bọn họ muốn đi đâu không?”

“Không biết.”

“Nga, ngay cả anh cũng không biết, vậy xem ra địa phương đó thực bí ẩn a. Chẳng lẽ là nhiệm vụ ẩn tàng gì đó hoặc là phó bản đặc thù?”

Lăng Thiên ném cho ta một cái bạch nhãn, nói:

“Nếu quả thực là như vậy, Thu Thủy Trường Thiên làm gì phải cho chúng ta biết?”

Nói cũng đúng, thực sự có loại chuyện tốt này, cũng sẽ không đến phiên những người ngoài như chúng ta đây được chỗ tốt.

“Không nên nghĩ nhiều như vậy, càng nghĩ cậu sẽ càng ngốc. Đi thì tự nhiên sẽ biết.”

Cả người Lăng Thiên thoải mái dường như du sơn ngoạn thủy, ta rất muốn đạp anh ta một cước —— mồm mép người này thực sự là quá đáng hận, thế nhưng đánh không lại anh ta. —_—

Khi chúng ta chui ra khỏi rừng rậm của sườn núi Tinh Nguyệt, chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở một mảnh. Đó là một vùng sườn núi lớn liên miên bất tận, phía trên mọc đầy cỏ xanh cùng hoa dại năm màu rực rỡ nhỏ mịn tựa như nhung, khiến trước mắt người ta sáng ngời.

“Thật xinh đẹp, Hoàng Cân Quân đại ca, anh nói không sai, ở đây thực sự rất tốt a. Chúng em không biết phía sau rừng cây còn có cảnh sắc đẹp như thế.”

Thủy Tinh cùng Mã Não cùng tán thưởng, muội muội thân ái của ta kia đã rất tự động mà chạy đi đạp hư những đóa hoa đáng thương đó. Tống cổ hết ba nữ hài tử đi đến bãi cỏ chạy nháo điên loạn, Hoàng Cân Quân nhìn ta mang theo một bộ dáng muốn nói lại thôi. Ta đạm đạm nói:

“Có gì muốn nói thì nói đi. Mấy ngày nay chúng tôi cùng các người diễn màn kịch này, hiện tại cũng nên đến lúc kết thúc đi.”

Hoàng Cân Quân cười khổ,

“Quả nhiên giống như môn chủ nói, các cậu đã sớm nhìn ra. Các cậu không muốn biết tiền căn hậu quả của chuyện này sao?”

“Tiền căn gì gì đó tôi xác thực không biết, bất quá hậu quả tôi có thể đoán ra được. Vị môn chủ đại nhân thông minh của các người kia khoảng chừng là đang chơi một hồi trò chơi thực thực giả giả đi. Những người mấy ngày trước theo chúng tôi kia ngày hôm nay đều đã đi hết, có lẽ kế hoạch của môn chủ các người tiến hành rất thuận lợi. Vậy kế tiếp chúng tôi phải đi làm gì, có thể có chỗ tốt gì, vậy mời anh thẳng thắn nói một câu, bằng không tôi không xác định mình có còn cần phải diễn tiếp màn kịch này hay không.”

Ta nhẹ nhàng mà đảo qua Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không, trên mặt Tinh Không vẫn bình tĩnh như dĩ vãng, dường như hết thảy sự tình đều không quan hệ với hắn. Hoàng Cân Quân bắt đầu còn có chút ngượng ngùng, về sau nói đến mục đích chuyến này, hắn bỗng chốc có tinh thần hơn. Bởi vậy có thể thấy được, thu hoạch lúc này sợ là không phải ít.

“Kỳ thực là tôi cùng Tinh Không một lần trong lúc vô tình phát hiện một nhiệm vụ hạn chế dưới cấp ba mươi hoàn thành, trong khu vực đặc thù của nhiệm vụ đó, có một kiện đồ Trường Thiên Môn cần gấp. Lúc đó tôi cùng Tinh Không đi vào cái gì cũng không chuẩn bị, cái gì cũng không thể mang ra. Hiện tại, môn chủ để cho chúng tôi đi một hồi nữa lấy vật kia. Thế nhưng không biết vì sao, tin tức này truyền ra ngoài, bị một ít người biết. Các cậu cũng biết, trò chơi này a, đều sẽ có mấy tên không hợp với chúng tôi, vì vậy bọn họ dự định phá hư nhiệm vụ của chúng tôi. Vì bảo chứng chuyến này bình an, môn chủ quyết định dùng một ít mưu kế dời đi đường nhìn của bọn họ, chúng tôi liền nhân cơ hội đi làm nhiệm vụ. Chờ bọn họ phản ứng lại, cũng đã chậm.”

Thì ra là thế.

“Vậy kéo tôi cùng Lăng Thiên xuống nước, chúng tôi có thể có chỗ tốt gì?”

“Môn chủ nói, ngoại trừ đồ vật kia, những thứ khác anh ấy đều không cần, chúng ta có thể tự mình phân phối. Quái trong khu vực của nhiệm vụ đó rất dễ giết, đồ rớt ra cũng không tệ lắm. Hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có rất nhiều kinh nghiệm.”

Nghe qua hình như không tồi, nhưng trên thực tế đó đều là chỗ tốt hệ thống cho, Thu Thủy Trường Thiên một cộng lông cũng không mất, liền sai khiến chúng ta đến mức xoay quanh. Phần tâm tư này, thật đúng là không phục không được. Bất quá nhìn trên mặt mũi của một nhiệm vụ thú vị, ta rất rộng rãi mà tha thứ hắn. (Èo, gì mà dễ thế a~~!)
Bình Luận (0)
Comment