Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 42

Editor: Toujifuu

***

Đi trên thềm đá thật dài, Tiểu Bạch yên lặng ngồi trên vai ta, Tiểu Hắc thỉnh thoảng lại dùng đầu cọ cọ chân ta. Chúng nó đều cảm thụ được sự lên xuống của tâm tình ta, dùng phương pháp của bản thân an ủi ta. Lúc đến đỉnh núi ta đã chỉnh lý xong tâm tình, nghiêm túc đánh giá mảnh kiến trúc trước mắt.

Bất đồng với phong cách kỳ dị của đại điện ngự thú sư, tòa đại điện cung tiễn thủ này khiến người ta có một loại cảm giác cực sắc bén. Phần nóc nhà cao nhất của đại điện được xây thành góc nhọn cực lớn, thẳng chỉ trời không, ở các chỗ mái hiên, chỗ rẽ cũng có thể thấy trang sức dạng góc sắc bén. Những góc lớn nhỏ bất đồng kia cấu thành một loại phong cách đặc biệt, khiến cho mảnh kiến trúc này thoạt nhìn có một loại khí thế dâng lên như tiễn muốn bắn ra. Ta đứng trên bậc thang cuối cùng ngước nhìn lên, cảm thụ được sự trùng kích của cỗ khí thế này.

“Ngươi là đến nhận nhiệm vụ chức nghiệp đúng không? Đi theo ta.”

Một cung tiễn thủ đứng ở trước cửa đi tới nói với ta. Hắn thân mang bì giáp lưng đeo trường cung, nếu không phải trên đỉnh đầu có hiện chữ màu vàng biểu thị thân phận NPC, ta sẽ tưởng là một người chơi. Theo NPC tên là “Thủ Vệ Số Một” kia đi vào trong, ta kỳ quái trong lòng:

“Lúc nào mà nhận nhiệm vụ chức nghiệp cũng cần thiết người chỉ dẫn chuyên biệt? Chẳng lẽ trong trò chơi cũng bắt đầu cải tiến chất lượng phục vụ?”

Một đường không yên lòng mà nghĩ loạn, theo người dẫn đường đi qua một tòa lại một tòa thính đường. Lúc trước còn không chú ý, về sau ta mới lưu tâm đến trên những thính đường kia đều treo chữ “Thử luyện chức nghiệp trung cấp”, “Thử luyện chức nghiệp cao cấp”, “Thử luyện chức nghiệp cấp đại sư”, thẳng đến khi chúng ta đi qua đại thính “Thử luyện chức nghiệp cấp tông sư”, ta mới nhịn không được nữa.

“Xin hỏi chúng ta hiện tại là đi nơi nào a? Tôi là muốn nhận nhiệm vụ chức nghiệp trung cấp, hình như đã đi qua.”

“Không sai, tông lão muốn gặp ngươi. Nhiệm vụ của ngươi sẽ do ngài ấy tự mình phát cho.”

Ta hắc tuyến đầy đầu. Tông lão, cái xưng hô này từ trước đến giờ chưa từng nghe qua, nếu như không phải tên thủ vệ này có ý định lừa ta, vậy chỉ có thể là người kia bình thường không xuất hiện trước mặt người khác, hơn phân nửa chỉ có vài người phù hợp điều kiện mới có thể nhìn thấy người kia. Mà ta sở dĩ sẽ có vinh hạnh này, hơn phân nửa đều có quan hệ tới cái chức nghiệp “Thần Ngữ Giả” gây cho ta rất nhiều kinh hỉ kia.

Xưng là tông lão, ta cho rằng nhất định là một lão đầu già bảy tám mươi tuổi, gặp mặt mới biết cũng không phải như thế. Tông lão kia thoạt nhìn bất quá cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân trường sam hào hoa phong nhã, hoàn toàn không giống một cung tiễn thủ cường đại. Thủ vệ đối với hắn thập phần cung kính, cách thật xa liền dừng lại hành lễ:

“Tông lão, ta đã mang hắn đến.”

Tông lão phất phất tay, Thủ Vệ Số Một lắc mình rời khỏi gian phòng không lớn này. Ta cả kinh, không nhìn ra thủ vệ này lại lợi hại như vậy, tốc độ cơ hồ tới mức độ mắt thường không thể phân biệt, sợ là Tiểu Bạch cũng đuổi không kịp hắn. Người như vậy nên là cấp bao nhiêu a? Tông lão kia thấy biểu tình của ta, rất biết lý giải ý người mà nói:

“Hắn đã cấp chín mươi bảy, đang cần tìm phương pháp đột phá cảnh giới sau này.”

Chín mươi bảy, ta âm thầm chậc lưỡi, khó trách lợi hại như vậy.

“Chào tông lão, tôi muốn nhận nhiệm vụ chức nghiệp của cung tiễn thủ trung cấp.”

Ta lần nữa đem lực chú ý đặt tới trên thân người thần bí trước mặt này, ta cũng không quên mục đích ngày hôm nay tới. Tông lão không nói gì, nhìn chằm chằm ta nửa ngày, ha ha cười nói:

“Không nghĩ tới một đời Thần Ngữ Giả hiện tại sẽ lựa chọn trở thành cung tiễn thủ. Ta kêu Liên Tinh, rất vinh hạnh có thể trở thành Dẫn Đạo Giả của cậu.”

Được a, thế này đều là cái gì cùng cái gì a. Ta bất quá chỉ là muốn tiến bậc chức nghiệp trung cấp, thì từ đâu chạy đến một nhân vật cổ quái như thế.

“Xin hỏi cái gì là Dẫn Đạo Giả? Là thiết lập chuyên biệt vì Thần Ngữ Giả?”

“Đúng, cũng không đúng. Kỳ thực ta chỉ là một cung tiễn thủ mà thôi, cũng chỉ có thể dành cho cậu một ít hướng dẫn ở phương diện này. Bất quá bởi vì thân phận của cậu tương đối đặc biệt, nếu như cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ của ta, ta cũng sẽ nói cho cậu một ít chuyện của Thần Ngữ Giả mà ta biết.”

Hiểu rồi, ta đã nói hệ thống này thế nào sẽ làm ra một cái chức nghiệp khiến người ta nửa điểm cũng không biết, nguyên lai nó vẫn có an bài người đến giải thích nghi hoặc cho ta.

“Vậy được rồi, tôi muốn nhận nhiệm vụ chức nghiệp của cung tiễn thủ trung cấp.”

Liên Tinh dẫn ta đi đến trước một mặt tường đá, nói:

“Đặt tay lên, cậu có thể tiến vào không gian nhiệm vụ chức nghiệp. Sau khi cậu đi vào mới có thuyết minh nhiệm vụ. Mặt khác Truy Tùy Giả của cậu cũng sẽ cùng tiến vào.”

Ta đặt tay lên tường đá lạnh lẽo, trước mắt chợt lóe bạch quang, ta đi tới một nơi khác.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đại địa khô vàng. Không thấy người ở, thổ địa khô cạn nứt nẻ, trong không khí tràn ngập vị đạo bụi bặm khô khốc. Ta dõi mắt trông về phía xa, bốn phía thoạt nhìn đều không có gì khác nhau, cũng không biết nên đi hướng nào. Cái gọi là thuyết minh nhiệm vụ kia hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện. Tiểu Bạch Tiểu Hắc theo ta cùng vào đều ở bên người ta. Tiểu Hắc ngẩng đầu ngửi ngửi, ô ô kêu vài tiếng. Tiểu Bạch phiên dịch thay nó:

“Tiểu Hắc nói bên kia có hương vị của con người.”

Chưa từng phát hiện mũi của Tiểu Hắc hữu dụng như thế, chẳng lẽ Trệ cùng cẩu có quan hệ thân thích gì đó? (Em lạy anh, hổ họ mèo nha~! Dù có đuôi trâu chăng nữa thì nguyên người nó vẫn là hổ a~~!)Ta theo phương hướng của Tiểu Hắc vạch ra mà đi, không qua bao lâu quả nhiên phát hiện một thôn trang nho nhỏ. Trong thôn khoảng chừng hai mươi hộ gia đình, một người từ ngoài đến như ta bỗng chốc thành tiêu điểm chú mục của thôn nhân. Rất nhanh, một đại hán tách mọi người ra đến trước mặt ta.

“Chào cậu, người phương xa. Ta là thôn trưởng của Tiểu Tịch Thôn. Cậu tới nơi này có chuyện gì không?”

“Tôi là người đang tiến hành tu hành cung thuật, trên đường đi qua nơi đây, muốn nghỉ ngơi một đêm. Có thuận tiện hay không?”

Ta liếc nhìn một khung đối thoại tự động bắn ra, dựa theo gợi ý phía trên đáp lại. Thôn trưởng kia nhiệt tình mà mời ta vào thôn, dàn xếp ổn thoả. Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, ta đã bị một trận thanh âm ong ong làm bừng tỉnh. Xuất môn xem, kinh ngạc phát hiện trên khối đất bằng phẳng đầu thôn có không ít người vây quanh, tất cả đều đang cầm trường cung trong tay luyện tập. Già trẻ lớn bé nam nam nữ nữ thật đúng là không ít. Hơn nữa ta chỉ đứng một hồi, liền phát hiện tiễn thuật của những người này có chút tinh diệu, các loại kỹ xảo bách bộ xuyên dương, tiễn xuyên đồng tiền chỗ nào cũng có. Công bình mà xem, bên trong có mấy người tiễn thuật sợ không dưới ta.

“Du Nhiên, thức dậy sớm a.”

Thôn trưởng đại hán cũng ở trong đó, thấy ta đến, đi tới chào hỏi.

“Thôn trưởng, tiễn thuật của người trong thôn thật tốt, hẳn là bình thường săn bắn luyện ra?”

Thôn trưởng lắc đầu nói:

“Chúng ta còn kém xa lắm a. Du Nhiên không phải cung tiễn thủ sao? Tới xuất vài đường cho mọi người xem đi.”

Lời nói của hắn dẫn tới phụ họa của mọi người, ta nghĩ nghĩ, thành thạo mà đi đến giữa sân. Nhiệm vụ này rất cổ quái, đến bây giờ ta còn chưa nhận được gợi ý nhiệm vụ, ta cảm thấy sợ là phải bắt tay từ trên người những thôn dân này, lần này nói không chừng chính là một cơ hội.

Bia ngắm có sẵn, ta chọn một đồng tiền treo cách hơn trăm bước. Lấy ra Thanh Linh, ta xuất cung nhắm chuẩn. Gió lên, đồng tiền có chút lay động, thế nhưng không làm khó được ta. Tiễn thuật mấy ngày nay cũng không phải luyện không, hai tiễn ta bắn ra trước sau đầu đuôi nối tiếp tất cả đều ở giữa tâm tiền. Biểu diễn của ta dẫn tới tiếng trầm trồ khen ngợi của nhóm thôn dân, thôn trưởng đầy mặt tươi cười mà đi tới nói:

“Quả nhiên là cao thủ, bội phục. Mọi người, phải hảo hảo học tập Du Nhiên tiên sinh a.”

Nhóm thôn dân ồn ào đáp vâng, ta lại tuyệt không cao hứng, bởi vì ta vẫn chưa nhận được gợi ý nhiệm vụ. Cái địa phương quỷ quái này, cái nhiệm vụ chức nghiệp đáng chết kia đến tột cùng ở nơi nào a?
Bình Luận (0)
Comment