Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 57

Editor: Toujifuu

***

Không lấy trang bị rớt ra, một kiện trang bị trắng hơn cấp sáu mươi hiện tại trong mắt chúng ta căn bản là không đáng tiền. Bất quá mấy cái kim tệ kia cũng không tệ lắm, không thể không bù một chút. Không nghĩ tới một tên nhóc lớn như thế, khi đánh ngược lại không phí khí lực gì.

“Lăng Thiên, anh nói xem chúng ta sau khi trở về có phải là có thể ‘đi ngang’ hay không?” (đi ngang: ở đây có nghĩa là ‘hoành hành’, ý anh Nhiên chỉ là mình có thể ‘hoành hành thiên hạ không cố kỵ’, dạng như siêu cấp cao thủ ấy.)

Lăng Thiên cổ quái mà nhìn ta chăm chú, đi tới sờ sờ trán ta:

“Không phát sốt a.”

“Đi, để cho tôi YY một chút cũng không phạm pháp.” (YY = mơ mộng, hoang tưởng)

“Ha ha,”

Lăng Thiên cười âm trầm:

“‘Đi ngang’ là không có khả năng, cậu cũng không phải cua (ảnh chơi chữ nha~ XD~~). Bất quá tôi nghĩ chờ chúng ta đuổi kịp đẳng cấp, ngược lại có thể khiêu chiến những tên trên bảng kia một chút.” (‘bảng’ ở đây là bảng xếp hạng đẳng cấp. Còn khi anh Thiên nói ‘đuổi kịp đẳng cấp’ ý là đuổi kịp cấp bậc trung bình hiện nay của những người chơi khác, 2 anh ấy luyện lại cho nên tính ra đẳng cấp thua khá xa những cao thủ khác, nên mới dùng từ ‘đuổi kịp’.)

Cũng không biết anh ta nghĩ tới cái gì, mà nhe răng nhếch miệng, sẽ không phải là dự định muốn tìm người nào đó gây phiền phức đấy chứ? Vậy đến lúc đó ta có nên giúp anh ta hay không đây? Ừm, nếu như anh ta không tiếp tục mỗi ngày tìm ta gây phiền phức nữa, vậy giúp một chút cũng được. Xem, ta khoan hồng độ lượng cỡ nào a. (=_= anh tự sướng vừa thôi, cứ chờ đi… *hehe*)

“Chủ nhân, chủ nhân, bên này có thứ tốt.”

Tiểu Bạch bị ta thả đi làm lính trinh sát đã lủi trở về. Tiểu Bạch sau khi tiến hóa có một kỹ năng gọi là Thần Giác, có thể phóng ra thần niệm tiến hành trinh sát trong phạm vi lớn, rất thuận tiện. Đương nhiên, là phải tốn linh lực, linh lực hiện tại của Tiểu Bạch chỉ có thể nhìn được những thứ trong phạm vi ba trăm mét. Điều này rất tốt, chí ít cảm tri của ta còn xa mới đạt được loại trình độ đó. Bởi vậy Tiểu Bạch đã bị ta hoàn toàn dùng làm thám báo. Hiện tại nó lại phát hiện cái gì?

Theo chỉ điểm của nó, ta cùng Lăng Thiên đi tới bên hồ. Quái phụ cận nơi đây không nhiều, cách rất xa mới có vài con đang chầm chậm uống nước, không hề phát hiện chúng ta. Tiểu Bạch chỉ chỉ hồ nước nói:

“Bên trong có cái gì đó, hình như là một đoạn cầu thang đá.”

Cầu thang đá? Vận khí của chúng ta sẽ không phải tốt như vậy chứ?

“Thông hướng nơi nào?”

“Không biết, em lại không biết bơi, không thể đi xuống.”

Tiểu Bạch lắc lia lắc lịa cái đầu nhỏ, nó là một con hầu tử không biết bơi, trời sinh đối với nước không có hảo cảm, có thể phát hiện dị thường dưới nước đã là không tồi.

“Tôi xuống xem. Cậu xem chừng những nhóc kia.”

Lăng Thiên chậm rãi trượt vào trong nước, để ta lưu lại “canh chừng” cho anh ta. Đàn quái xa xa thoạt nhìn rất nhàn nhã, không có dấu hiệu di động về phía chúng ta. Ta vẫn duy trì cảnh giác, ẩn núp ở bên hồ. Cùng tự nhiên đồng hô đồng hấp, để cho sự tồn tại của bản thân trở nên mờ nhạt là một trong những năng lực hữu dụng nhất mà ta học được trong khoảng thời gian này. Giờ khắc này, tâm của ta yên tĩnh không gợn sóng tựa như mặt hồ bên cạnh. Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh theo hai phương hướng đi đến rừng cây phía sau ta, chúng nó sẽ từ một nơi bí mật gần đó bày ra đạo cảnh giới thứ hai, để đảm bảo hành động của chúng ta không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.

Không qua bao lâu sau, Lăng Thiên đã nổi lên. Anh ta vẫy tay với ta, ta đeo cung lên xong cũng xuống nước. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đều không cùng xuống, ngược lại Tiểu Bích trên tóc ta không hề rời khỏi, sau khi nó vào nước theo sự phiêu động của sợi tóc mà phiêu động, thân thể tự nhiên phát sinh một đạo ánh sáng yếu ớt, bảo hộ bản thân không bị thấm ướt. Ta kinh ngạc một chút, lại cao hứng lên. Có loại bản lĩnh này, về sau Tiểu Bích có thể tùy thời theo ta, thuận tiện rất nhiều nha.

Không cần Lăng Thiên dẫn đường, ta vừa xuống nước liền thấy được thềm đá kia. Trơ trọi đứng ở trong nước, thoạt nhìn như là tàn tích của một kiến trúc nào đó.

Bơi đến gần, mới thấy rõ đó hình như là một đoạn cầu thang được cố ý xây thành như vậy, cũng không biết là niên đại nào, bộ dáng rất xưa, trên đỉnh còn có một đài cao nho nhỏ. Trong lòng ta ngầm nói thầm, không biết là người nào dở hơi như vậy, xây một thứ nửa dài không ngắn chẳng cao không lùn như thế, lại còn đặt ở trong nước!

Lặn xuống đáy hồ, lọt vào trong tầm mắt là một mảng cát sỏi trắng ngần, chôn lấp phần dưới của cầu thang đá. Lăng Thiên chỉ chỉ nơi cầu thang đá bị che lấp, bơi qua quét ra một ít cát, ta mới phát hiện phía dưới còn có một bộ phận.

Quét cát trắng ra một chút, bí mật của đáy hồ xuất hiện ra trước mắt. Một ít đồ hình không rõ ý nghĩa được khắc trên một phiến đá, nối tiếp phần gốc của cầu thang đá, thoạt nhìn là một cái chỉnh thể. Theo đồ án tìm xuống, nguyên lai phiến đá này được thiết lập vây quanh dựa vào cầu thang đá, một hình tròn hoàn chỉnh. Ta cùng Lăng Thiên mỗi người nghiên cứu một hồi, sau khi dùng hết hơi mới trở lại mặt nước.

“Du Nhiên, nhìn ra cái gì rồi?”

Ta nghĩ nghĩ, không quá xác định mà nói:

“Những bức vẽ đó có chút giống như là một chuyện xưa. Có hai loại người, tai nhọn có thể là tinh linh, còn có một loại đầu to thân nhỏ tôi không nhận ra. Thoạt nhìn như là nhóm đầu to đang tiến hành nghi thức nào đó, mà các tinh linh xông đến, nhiễu loạn bọn họ. Về sau hai bên đánh nhau. Tôi cảm thấy chuyện xưa này chưa kết thúc, kết cục không được vẽ ra.”

“Nói như vậy ở đây hơn phân nửa không có quan hệ gì tới đá Thần Tinh. Có thể là di chỉ của bộ lạc cổ xưa nào đó.”

Ta cũng cảm thấy như thế, đã nói mà, chúng ta không có khả năng có vận khí tốt như vậy, thoáng cái đã tìm được đá Thần Tinh kia.

“Vậy xuất phát đi hồ phía dưới đi. Hồ Thiên Âm từ nơi này đi khoảng chừng cần thời gian cả ngày.”

Lần nữa lên đường, đã không còn được yên bình như trước. Có lẽ là cách Tinh Linh Thành càng ngày càng xa, chủng tộc quái vật cũng càng hưng thịnh. Ta cùng Lăng Thiên cẩn thận một đường, sau cùng vẫn bị một tên nhóc bự con chặn đường.

Con quái kia có hai con mắt tựa như bóng đèn, miệng rất dài, răng nanh lộ ra ngoài miệng. Hai cái sừng uốn lượn thành một hình dạng cổ quái, mọc trên đỉnh đầu. Một ít dịch nước miếng màu xanh lá rỉ ra từ khóe miệng, rơi trên mặt đất, liền toát ra một trận khói nhẹ, rõ ràng có độc.

Ta cùng Lăng Thiên đồng thời lấy ra một lọ dịch thể màu lục nhạt rồi uống vào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhóc bự con kia.

“Lăng Thiên, hiệu quả phòng độc của thuốc giải độc chỉ có mười phút, tốc chiến tốc thắng.”

Lăng Thiên nhẹ gật đầu, không hề chớp mắt mà nhìn phía trước. Nhẹ nhàng, rút ra thanh kiếm, động tác kiên định lại dịu nhẹ, không có một chút thanh âm. Ta cúi hạ thân mình xuống, thối lui về phía sau, dư quang khóe mắt đảo qua, Tiểu Hắc đã nấp sau một cây đại thụ bên trái, nó đang chờ cơ hội. Tiểu Bạch thì sao? Ta giật mình, ý thức của Tiểu Bạch truyền tới:

“Chủ nhân, bên phải phía sau các anh một trăm mét có một đám quái nhỏ, em sẽ dẫn bọn nó rời đi. Những phương hướng khác lân cận đây không có quái, các anh có thể yên tâm đánh.”

Có Tiểu Bạch thực sự là thuận tiện hơn nhiều, còn chưa bắt đầu đánh, nó trước hết đã giúp chúng ta thanh lý xong hiện trường. Kế tiếp, liền xem chúng ta đối phó con độc vật không biết tên kia thế nào.

“Con quái này có độc, tôi chủ công.”

Làm một thủ thế với Lăng Thiên, Lăng Thiên hiểu ý của ta, gật đầu. Nghiêng người lộ ra nửa thân mình từ sau thân cây ẩn núp, ta kéo căng cung nhắm chuẩn sườn cổ của con độc vật kia. Kỳ thực mắt của nó cũng là nhược điểm rất tốt, thế nhưng quái cao cấp đều rất nhanh nhạy, loại khu nhược điểm rõ ràng như mắt thông thường sẽ được đặc biệt chú ý bảo hộ, trái lại không nhất định có thể một tiễn đã trúng. Đây là kinh nghiệm mà mấy ngày qua ta tổng kết ra.

Gió nổi lên, trong nháy mắt nó phất qua thân thể ta, tiễn đã bay ra từ trên dây. Tiếng gió che đi thanh âm tiễn phá không, một tiễn hoàn mỹ, ta tận mắt nhìn thấy mũi tên chớp động hàn quang đâm vào trong da lông màu xám vàng.
Bình Luận (0)
Comment