Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 69

Editor: Toujifuu

***

Hai nhánh tiễn bắc lên dây cung, buông tay đồng thời hai nhánh khác lập tức được rút ra đặt trên cùng một vị trí. Cung thuật của ta đã có chút thành tựu, một trận bắn loạn xạ như mây bay nước chảy, một chút trắc trở cũng không có. Thỏa mãn mà cười cười, không uổng công ta ở dưới sự giáo dục của cao thủ tinh linh khổ luyện lâu như vậy.

Nếu như là đối mặt người chơi bình thường, ta dám nói chỉ bằng vũ tiễn đầy trời này là có thể chặn bọn họ lại ngoài trăm mét có thừa, dù sao chính xác cùng tốc độ của ta đều không phải là người bình thường có thể so sánh. Bất quá những người xông tới kia cũng không phải người bình thường a, thị vệ của đại gia tộc ít nhất đẳng cấp không thấp, mỗi người đều là cao thủ trên cấp tám mươi lăm, tiễn của ta cũng chỉ có thể khiến cho bọn họ chậm lại cước bộ mà thôi. Còn có những ma pháp sư đứng ở xa xa kia, ma pháp của bọn họ sợ là đã chuẩn bị xong rồi?

Không đến nửa phút, có người vọt tới dưới chân ta. Độ cao hơn mười mét này căn bản không làm khó được bọn họ, người còn chưa tới kiếm khí đã huy qua trước. Kiếm khí, kỹ năng cấp cao của kiếm sĩ, ta cũng không muốn cố chống. Thân mình lách sang, hiểm hiểm nhanh chóng tránh ra, đạo kiếm khí kia lướt sát qua bên người.

Trên mặt cảm thấy có chút đau đớn gai gai, khăn che tóc cùng mặt bị cắt ra, rớt trên mặt đất. Nhãn thần của ta chưa từng động một chút, cao thủ so chiêu dù cho chỉ là nháy mắt, cũng là then chốt thắng bại, huống hồ ta hiện tại đối mặt chính là hơn hai mươi cao thủ cao hơn ta mười cấp.

Mấy thị vệ xông đến nhanh nhất nhảy lên nóc nhà. Đợt ma pháp đầu tiên của các ma pháp sư cũng chuẩn bị xong, vài đoàn ánh sáng màu sắc bất đồng bay tới chỗ ta. Ta bay ngược về phía sau, dư quang khóe mắt quét đến bên xe ngựa liên tục lóe lên kiếm quang kia, Lăng Thiên đã bắt đầu động thủ.

Bắt thời cơ rất tốt, ta nhịn không được mà cười rộ lên. Các ma pháp sư nhất định sẽ cảm thấy rất hối hận, vì sao vội vã phóng ra ma pháp như vậy. Biến thành hiện tại bị kiếm sĩ gần người lại không có thời gian chuẩn bị đợt ma pháp thứ hai. Nhóm thị vệ xông tới nơi hẳn cũng sẽ rất không cam lòng, cho dù hiện tại xông trở lại sợ là cũng không kịp cứu ông chủ của bọn họ. Huống hồ ta cũng sẽ không để cho bọn họ dễ dàng trở về chỗ xe ngựa như vậy.

Nhóm thị vệ phát hiện mình bị lường gạt phân nửa quay đầu xông trở về, một nửa khác vẫn huy động trường kiếm đuổi theo ta. Một lùi một tiến. Cách ta chỉ có cự ly vài bước. Một cung tiễn thủ như ta đương nhiên không có khả năng so lực chiến đấu cận thân với những kiếm sĩ cấp cao này, điều đó không khác gì muốn chết. Đối mặt trường kiếm huy tới. Thân thể ta nhoáng lên, ba ‘Du Nhiên’ trong nháy mắt xuất hiện. Các kiếm sĩ sửng sốt, hai ‘Du Nhiên’ rút ra chủy thủ đi lên ngênh tiếp bọn họ, người còn lại một bên lui về phía sau một bên rút cung cài tên. Đương nhiên, bản thân ta không có khả năng không sợ mà xông lên nghênh tiếp lợi kiếm. Vì vậy thối lui về phía sau khẳng định là bản thể. Thế nhưng những thị vệ đó không biết không phải sao? Bỗng nhiên phát lực dưới chân, khi bọn họ đánh nát hai huyễn ảnh của ta đồng thời ta dùng tốc độ so với ban nãy nhanh hơn nhiều nhảy đến một nóc nhà khác.

Trên nóc nhà này có một vị lão huynh leo lên để xem náo nhiệt rất nhiệt tình mà vỗ tay với ta, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Ta lướt qua bên người hắn, mỉm cười đáp lại. Những thị vệ kia theo đuổi không bỏ. Ta vừa chạy vừa bớt thời giờ bắn vài tiễn ra, ý đồ làm chậm lại những người nửa đường chạy về kia, tốc độ vừa chậm lại một chút thật đúng là thiếu chút nữa bị đuổi kịp, cái gọi là ‘khi sinh tử thì nhanh’ khoảng chừng chính là cảm giác của ta hiện tại đi.

Vọt lên mái hiên, ta tung người nhảy ra ngoài, hiểm hiểm né tránh hai thanh trường kiếm đâm tới phía sau. Hưởng thụ một giây rơi tự do trên cao. Được Tiểu Hắc nhào ra từ trong phòng chuẩn xác tiếp được ở giữa không trung.

Tiểu Hắc vừa đáp xuống đất, không cần ta kêu gọi liền thẳng đến chiếc xe ngựa kia. Người trên đường rất nhiều, thế nhưng lúc trước phần lớn đều tuôn đi xem “thần khí”. Hiện tại người chơi bên chỗ chúng ta còn chưa đến mức chật như nêm cối. Hơn nữa từ khi ta xuất thủ đến bây giờ bất quá chỉ hơn mười giây, khoảng chừng chỉ có người chơi đứng ở chỗ cao mới nhìn rõ là chuyện gì xảy ra. Phần lớn mọi người đều còn chưa hiểu ra sao. Càng thuận tiện cho ta đục nước béo cò thừa cơ chạy trốn.

Tốc độ của Tiểu Hắc không phải nhanh bình thường, nơi đi qua như tật phong quá cảnh. Lao tới, nhảy lên. Mượn lực ở tường, tảng đá thậm chí đầu vai người chơi, rất nhanh liền quăng truy binh lại phía sau một khoảng lớn. Mắt thấy sắp đến chỗ xe ngựa, Lăng Thiên đã giết đến bên người lão đầu Nothan Hard, mà những thị vệ đang chạy trở về kia cách ông ta cũng không xa. Nếu như để cho bọn họ ngáng tay chân Lăng Thiên, như vậy thì nguy rồi. Không chút nghĩ ngợi kéo cung ra bắn, cũng không cầu bắn trúng người, mục tiêu của ta tất cả đều đặt ở chỗ nửa thước phía trước những thị vệ kia. Nói thật, cưỡi trên người Tiểu Hắc bắn tên vẫn là lần đầu tiên, ta thắm thiết cảm nhận được tính ổn định mà cường hãn không dễ dàng có được của “cung kỵ binh” cổ đại — tiễn ta bắn ra có phân nửa đều lệch khỏi quỹ đạo địa điểm ta nguyên bản xác định. Cũng may vốn cũng không cần chính xác, một trận vũ tiễn nho nhỏ này vẫn đạt được mục đích mong muốn. Lúc này, Lăng Thiên đang cùng lão đầu Nothan Hard làm tranh đoạt sau cùng, bọn thị vệ cách ông chủ của bọn họ còn gần trăm mét, ta cách bọn thị vệ ước hai trăm mét, mà truy binh phía sau ta vì bị dòng người ngăn trở, cách ta ngoài năm trăm mét.

Sau khi tung ra một trận loạn tiễn ta từ trên người Tiểu Hắc nhảy xuống, Tiểu Hắc một mình chạy vào trong đám pháp sư bị Lăng Thiên bức đến một bên. Tiểu Hắc cận chiến là một viên dũng tướng, có nó ở đây ít nhất có thể giúp Lăng Thiên chia sẻ một chút áp lực. Ta một bên tính toán thời gian, một bên bắt đầu bắn tỉa. Mục tiêu của những thị vệ kia rõ ràng là muốn xông về bên người ông chủ của bọn họ, loạn tiễn của ta đã không thể ngăn trở bọn họ, hiện tại chỉ có sát tiễn chân chính mới có thể khiến cho bọn họ tiến hành né tránh theo bản năng do đó kéo dài thời gian.

Có nhiều bia di động không đánh trả như vậy đương nhiên để cho ta bắn rất sảng, thế nhưng bắn tỉa yêu cầu độ chính xác cực cao rất hao tinh thần, ta cách cái loại cảnh giới thần tiễn có giác quan thứ sáu chỉ nơi nào bắn nơi đó tùy bắn tùy đi trong truyền thuyết còn kém rất xa rất xa, yêu cầu chính xác cũng chỉ có thể hi sinh tốc độ di động của ta, nói trắng ra ta hiện tại chính là một pháo đài, lại là cái loại không thể tùy tiện di động. Truy binh phía sau càng ngày càng gần, ta khẩn trương trong lòng, Lăng Thiên a, anh nếu như không nhanh lên một chút, tôi thực sự sẽ chết trở về trước đó!

Cũng may tên đồng bạn của ta kia coi như không chịu thua kém, khi đao kiếm tới trước người ta cuối cùng cũng đã đoạt lấy thần khí quyền trượng từ trong tay lão đầu khô quắt kia, nhảy đến trên người Ám Ảnh đúng lúc từ chỗ tối chạy đến. Ta hoan hô một tiếng nhào về phía Tiểu Hắc đang chạy về, hai con tọa kỵ hắc sắc lấy tốc độ không người có thể so sánh né tránh đoàn người mang theo chúng ta chạy một mạch đến một đầu đường khác.

Trận chiến truy đuổi tranh đoạt giành giật từng giây này từ khi mới đầu đến phần kết không quá hai phút ngắn ngủi, vào thời điểm đại đa số người còn chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra hết thảy đã thành kết cục đã định. Nhóm thành vệ bị vô số người chơi vây quanh vào thời điểm chúng ta bắt đầu chạy trốn mới rốt cục phản ứng lại. Bọn họ trước tiên lao lên mở ra một con đường ở trong đàn ngươi chơi, thúc ngựa truy cản hai tên “ác tặc” đoạt thần khí chúng ta đây. Ta nhìn thấy bộ dáng hổn hển của bọn họ mà cười to, hiện tại mới nhớ tới đuổi theo đã muộn rồi.

“Du Nhiên, đồ vật là thật. Trở về đi.”

“Nga, được.” Quay đầu lại vẫy vẫy tay với một đám người vất vả truy cản phía sau, ta cùng Lăng Thiên đồng thời bóp nát một khối lá cây hình thủy tinh màu xanh đậm. Bạch quang hiện lên, chúng ta ở trước mắt bao người biến mất không còn bóng dáng.
Bình Luận (0)
Comment