Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 71

Editor: Toujifuu

***

“Các ngươi tìm về đá Thần Tinh cho ta, vì cảm tạ các ngươi, ta nguyện ý truyền thụ các ngươi mỗi người một kỹ năng. Đồng thời sẽ đưa các ngươi trở lại đại lục nguyên bản của các ngươi. Còn có vật này là ta ở đại lục phương đông trong lúc vô ý có được, cũng xin các ngươi cùng mang về đi.”

Thanh âm tuyệt vời của nữ thần vang lên ở bên tai ta, ta hạnh phúc đến mức sắp tìm không ra phương hướng.

“Đinh —- Hoàn thành nhiệm vụ: Yêu cầu của nữ thần. Đạt được phần thưởng kinh nghiệm 500000. Đạt được kỹ năng nữ thần rừng rậm truyền thụ: Thuật chế tiễn. Đạt được trang bị: Huyết thống của tinh linh (chiến văn). Đạt được tín vật của yêu tộc (1), có giành quyền sở hữu hay không?”

Ta nhấn chữ ‘không’ ở khung lựa chọn hiện ra, cái tín vật gì kia trực tiếp vào bao của Lăng Thiên. Mà toàn bộ tâm tư của ta đều đặt trên phần thưởng có được không dễ kia. Nhìn lướt qua đẳng cấp như ngồi hỏa tiễn từ từ nhảy lên, cuối cùng cũng vượt qua trình độ đại chúng. Nhìn nhìn lại trang bị, hưng phấn a!

Huyết thống của Tinh linh (chiến văn): Trang bị đặc thù. Có được chiến văn này tức là có được thiên phú chủng tộc của tinh linh tộc, thời gian cần thăng cấp của hết thảy kỹ năng loại cung tiễn được rút ngắn 20%. Khi chiến văn hiển hiện, đề cao cảm tri 50%, đề cao tốc độ 50%, đề cao chính xác 50%, đề cao tầm bắn 50%, thu được năng lực giao lưu cùng thực vật, dưới trạng thái này sử dụng kỹ năng sẽ tốn hao chân nguyên hai lần. Hiệu quả này là kỹ năng chủ động, mỗi ngày trong trò chơi có thể sử dụng được 30 phút. Buộc định linh hồn.

Phi thường cường đại! Nước bọt của ta ào ào chảy ra. Trước tiên mặc kệ chữ trang bị đặc thù kia là có ý gì, ta chỉ biết cái này đủ để cho hết thảy cung tiễn thủ đỏ mắt đến mức ngao ngao kêu loạn, trang bị cường đại từ giờ trở đi thuộc về ta. Không có hạn chế đẳng cấp, ta khẩn cấp mà lấy ra sợi hoa văn hơi mỏng trong suốt như thủy tinh màu băng lam kia, lựa chọn trang bị. Chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo một trận, chiến văn trong tay không còn. Duỗi tay kiểm tra, trên mặt trống trơn cái gì cũng không có. Đi nơi nào rồi?

“Du Nhiên. Mặt của cậu…”

Lăng Thiên ở một bên giật mình mà nhìn chằm chằm ta.

“Mặt của tôi làm sao?”

Lăng Thiên cười mỉm mỉm, trong mắt hiện lên một tia quang mang, duỗi tay xoa từ mi trái của ta xẹt qua má trái thẳng đến hàm dưới.

“Ở đây. Hoa văn màu băng lam rất đẹp, cậu thoạt nhìn như một tinh linh.”

“Thật không?”

Ta tự mình sờ cái gì cũng không thấy. Tưởng tượng không ra hoa văn mọc ra trên mặt trông như thế nào.

“Thoạt nhìn trông sẽ không quá cổ quái chứ?”

“Sẽ không, rất đẹp, phi thường thích hợp cậu.”

Ta nhìn ra được Lăng Thiên nói là thật tâm, trong mắt anh ta đầy tán thưởng, ngón tay nhẹ nhàng họa động ở trên mặt ta. Ta ngẩn ngơ. Ánh mắt Lăng Thiên nhìn ta hình như có chút không giống với bình thường, để cho ta cảm thấy…… Có thể là ta suy nghĩ nhiều rồi. Âm thầm cười cười, lực chú ý của ta lại trở lại trên trang bị mới thần kỳ. (*khửa khửa khửa* Dù đã nhận ra chút ‘nguy cơ’ nhưng anh vẫn rất ngốc a Nhiên ca! Bị ăn đậu hũ ngang nhiên vậy mà cũng hem biết! XD~)

Đáng tiếc ở đây không có cái gì có thể để cho ta soi một chút, chỉ có thể chờ sau khi trở về xem hiệu quả. Mở ra bảng trang bị, ta nhìn thấy ở bên cạnh hàng trang bị phần đầu nguyên bản, xuất hiện một hàng trang bị mới cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, đồ án chiến văn thu nhỏ đang chớp lóe chớp lóe bên trong, như một nhánh dây leo hình dạng ưu mỹ uốn quanh. Bên cạnh nó còn có hai phần lựa chọn: ‘hiển lộ’ cùng ‘ẩn’. Ta thử chọn chữ ‘ẩn’, lại để cho Lăng Thiên giúp ta nhìn, Lăng Thiên nói chiến văn biến mất. Xem ra thiết kế của thứ này cũng thực nhân tính hóa. Sẽ không để cho ta mang một khuôn mặt hoa văn đi ra ngoài nhận ánh mắt của người khác. Đúng rồi, còn có một phần phần thưởng đây.

Thuật chế tiễn (sơ cấp): Kỹ năng độc hữu của tinh linh tộc, có thể lợi dụng các loại vật liệu gỗ tiêu chuẩn cùng nguyên tố bất đồng chế tác nhánh ma pháp tiễn. Tộc nhân tinh linh có thể học tập sử dụng. Có thể thăng cấp.

Cái gì kêu nhân phẩm? Có thế chứ! Ta hết sức vui vẻ. Còn kém không khoa chân múa tay.

“Lăng Thiên, anh được cái gì?”

Lăng Thiên cười khẽ. Nâng tay trái lên lắc lắc. Một vòng tay xoắn ốc màu đen tinh tế chớp động một chút tinh quang trên cổ tay anh ta.

“Ảnh Chi Tinh, kỹ năng phụ thêm Ẩn Nấp cùng Tiềm Hành (khi chiến đấu không thể dùng). Gia tăng nhanh nhẹn 20%. Xuất thủ 10%.”

Không tồi a, đối với kiếm sĩ mà nói cũng là trang bị tốt hiếm có nha. Nhiệm vụ lúc này đây thực sự là kiếm lời.

“Hai vị dũng sĩ, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta sẽ mở ra đường thông hướng đông phương cho các ngươi.”

Nữ thần đại nhân mỉm cười hỏi. Ta mới nói ‘được’, đột nhiên nhớ tới còn có chuyện. Nhìn lại, người muốn tìm vừa lúc có mặt.

“Nữ thần điện hạ, xin chờ một chút được không?”

Ta quay đầu lại nhằm phía tinh linh ở phía sau, mấy tinh linh trung niên đứng bên cạnh trưởng lão Kocuria, một người trong đó chính là đạo sư cung tiễn thủ của tinh linh tộc.

“Đạo sư tiên sinh, tôi muốn học tập kỹ năng cấp sáu mươi.”

Đạo sư kia kinh ngạc mà nhìn ta một cái, sau đó vui vẻ gật đầu:

“Đương nhiên có thể. Cung tiễn thủ cấp sáu mươi có thể học tập hai kỹ năng chủ động: Tiễn Dẫn Hướng cùng Tam Tinh Liên Châu. Một kỹ năng bị động: Chính Xác (cao cấp). Tổng cộng chín miếng kim tệ.”

Thất vọng nho nhỏ một chút, nguyên lai kỹ năng nơi này cùng đại lục phương đông cũng không có gì bất đồng, vẫn muốn thu ta tiền. Thật là, mới giúp bọn họ làm một chuyện lớn như thế, cũng không cấp chút ưu đãi. Bất quá, hình như ở chỗ này hắn không có yêu cầu đẳng cấp chức nghiệp của ta a! Ha ha ha, không cần làm nhiệm vụ chức nghiệp có thể học được kỹ năng! Bất luận là nguyên nhân gì, có thể tỉnh lược chút chuyện luôn luôn tốt. Thành thành thật thật mà giao tiền học kỹ năng, sau đó đi trở về bên người Lăng Thiên. Lăng Thiên thấp giọng cười: “Cậu sẽ không phải là mới phát hiện ở đây không cần đẳng cấp chức nghiệp đấy chứ?”

Hỗn đản, sớm biết cũng không nói với ta một tiếng.

Nữ thần mỉm cười với chúng ta, đọc ra một trận chú ngữ nghe không hiểu. Một đạo vòng sáng từ dưới chân toát ra, đem ta cùng Lăng Thiên còn có Tiểu Hắc, Ám Ảnh đều vây ở bên trong. Cảm giác bị kéo dài lại đến rồi, ta bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại, một bên “hưởng thụ” đầu váng mắt hoa, một bên phẫn hận trong lòng quyết định không đi loại truyền tống đường dài này nữa. Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lăng Thiên, ta hiểu rõ. Quả nhiên, Lăng Thiên rất tự giác mà giúp ta nhu nhu huyệt thái dương. Không cần nói, thủ nghệ của anh ta cũng thực không tồi, rất nhanh liền tiêu trừ cảm giác không thoải mái của ta. Mở mắt ra nhìn nhìn trái phải, là gian phòng khách điếm khi chúng ta bị truyền tống đi. May mắn hiện tại không ai, bằng không thấy quang mang truyền tống khẳng định sẽ ngạc nhiên, nói không chừng ngày mai trên diễn đàn sẽ xuất hiện các loại bài viết khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiếng đập cửa “thùng thùng” vang lên. Kỳ quái, ai sẽ khéo như thế, chúng ta vừa đến liền tới gõ cửa?

Lăng Thiên đi qua đứng phía sau cửa trầm giọng hỏi:

“Là ai?”

“Khách quan, ta là hỏa kế trong quán. Gian phòng này các ngươi không trả tiền là không thể tùy tiện vào. Xin hỏi hai vị là muốn thuê gian phòng này sao?”

Đây là tiểu nhị gì a, chúng ta vừa mới truyền tống vào, hắn lập tức có thể biết! Hệ thống thực sự là quá cường đại. Ta hung hăng mà khinh bỉ hệ thống keo kiệt kiết xác một phen. Lăng Thiên giương giọng nói:

“Phòng chúng ta thuê rồi, chờ khi rời điếm sẽ trả tiền thêm.”

“Được rồi, hai vị khách quan thuê phòng một gian, trả phòng kết tiền!”

Tiểu nhị ngoài cửa vô cùng cao hứng mà xướng một câu, đi. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau cười, vẫn là trở về tốt hơn a, rừng rậm tinh linh đẹp thế nào, cũng so không bằng địa phương mình quen thuộc, chí ít không còn có một người làm người câm điếc. (Ý chỉ anh Thiên: ko hiểu tiếng ng` ta = câm điếc)

“Tôi out, ở trong trò chơi hơn ba tuần, bên ngoài đều đã bảy ngày. Nếu không đi ra ngoài tôi sợ sẽ bị kém dinh dưỡng. Dịch dinh dưỡng vẫn là không tốt bằng thực vật chân chính.”

Lăng Thiên gật đầu, xoa xoa tóc ta, nói:

“Ngày hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, sáng ngày mai tám giờ gặp.”

Aiz, cái người này, đây là cái thói quen rách nát gì a, dám xem ta là tiểu cẩu nhà anh ta. Lật cái bạch nhãn, ta biết cho dù kháng nghị lần sau anh ta vẫn sẽ tái phạm, cũng lười tính toán với anh ta. Vẫy vẫy tay, ta phát ra chỉ lệnh logout.

Duỗi cái thắt lưng mỏi từ giường trò chơi ngồi lên, nằm lâu thân thể thật là có chút cứng. Mặt trời treo ngoài cửa sổ, thời gian là buổi chiều hơn bốn giờ. Ta lấy áo ngủ đặt ở bên cạnh qua mặc vào, chuẩn bị đi phòng bếp trấn an cái bụng sắp tạo phản một chút.

Khi đi ngang qua phòng khách thấy đèn gợi ý của điện thoại đang chớp, đi qua nhìn, dãy số không quá quen thuộc. Ai sẽ nhắn cho ta? Ấn xuống truyền phát tin kiện, một âm nam trung trầm thấp truyền đến từ bên trong.

Hoàn quyển 3.
Bình Luận (0)
Comment