Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 79

Editor: Toujifuu

***

Thu Thủy Trường Thiên híp mắt cười:

“Tôi nhớ trong videoclip kia Du Nhiên chỉ một tiễn đã nổ bay nửa chiếc xe ngựa, sẽ không phải là thứ này chứ?”

Ánh mắt tên này thực độc.

“Đúng vậy, cái này gọi là hỏa diễm tiễn. Bất quá tôi khi đó dùng chính là hỏa diễm tiễn cao cấp, mà nhánh này chỉ là cấp thấp. Tôi bây giờ còn chưa làm ra được nhánh tiễn cao cấp hơn.”

Kinh Cức hài lòng mà gật đầu:

“Kỹ năng rất hiếm có. Vậy Lăng Thiên cũng đạt được phần thưởng là kỹ năng sao?”

Lăng Thiên liếc nhìn cô một cái, tiện tay rút ra Lôi Nha đâm một kiếm lên trên tường, sau đó thu kiếm vào vỏ, trên tường xuất hiện hai đạo vết kiếm. Ở đây đều là người biết hàng, Đại Sơn cùng Diệu Dương mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Vô Ảnh cũng ngồi thẳng thân mình nhìn về phía Lăng Thiên:

“Cậu chỉ có cấp 69, đây không phải Liên Kích của kiếm sĩ cao cấp, là gia tăng trên công kích bình thường?”

Lăng Thiên nhìn hắn, lại cho Diệu Dương một ánh mắt tựa như khiêu khích, im lặng không nói.

Đại Sơn hình như cảm thấy rất hứng thú đối với Lăng Thiên, trước hết tỏ thái độ:

“Xem ra chức nghiệp kiếm sĩ chúng ta lại có thêm một cường thủ a. Nhiệm vụ lần này tôi quyết định gia nhập.”

Kinh Cức cũng nói:

“Tôi cũng gia nhập.”

Thu Thủy Trường Thiên nháy mắt mấy cái với ta, cười nói:

“Tôi đến chính là vì nhiệm vụ này.”

Vô Ảnh hừ lạnh một tiếng:

“Nói đi, chuẩn bị làm như thế nào?”

Thành công. Có mấy lão đại này gia nhập, lần này sẽ không sợ những tên đỏ mắt kia có thể giở được trò gì. Tâm của ta thoáng ổn định, thầm nghĩ nói không chừng lần này còn có thể giúp Lăng Thiên triệt quyết một ít ân oán năm xưa. Ám Dạ đúng lúc lấy ra một tấm hiệp nghị phát cho mỗi người một phần:

“Nếu tất cả mọi người nguyện ý gia nhập nhiệm vụ này, vậy chúng ta liền ký hiệp nghị một lần đi. Về phân phối phần thưởng, tôi có một thiết tưởng: Nhiệm vụ lần này là do Du Nhiên cùng Lăng Thiên đưa ra, hai người bọn họ mỗi người một phần. Năm nhà chúng ta mỗi nhà một phần. Còn có ba phần thì làm trợ cấp đầu tư. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tính toán các mặt chi phí đầu tư rồi mới tiến hành phân phối. Trong quá trình tiến hành nhiệm vụ nếu như độc lập thu được thu nhập ngoài định mức, tỷ như kinh nghiệm đánh quái đạt được, vật phẩm các loại, thì tự hành phân phối. Các vị thấy như thế nào?”

Biện pháp Ám Dạ nói cũng là tiêu chuẩn hợp tác tương đối thông dụng trong trò chơi. Tất cả mọi người không có ý kiến gì, rất nhanh liền ký hiệp nghị. Mỗi nhà chúng ta thu lại một phần hiệp nghị. Ta cầm lấy khối bài kia truyền cho bọn họ đọc.

“Con đường duy nhất hiện tại chúng ta đạt được chính là hai câu thơ viết phía trên này. Bích ba thiên khoảnh vô nhan sắc, U vụ vạn trọng điểm điểm quang. Tôi cùng Lăng Thiên suy đoán đây rất có thể là chỉ địa điểm hoặc thời gian khởi động nhiệm vụ.”

Tấm bài dạo qua một vòng trở lại trên tay Lăng Thiên, anh ta chuyển tay thu hồi vào trong vòng tay. Người trong phòng đều trầm tư, Ám Dạ nhìn thoáng qua thời gian, đụng đụng Diệu Dương. Diệu Dương nói:

“Các vị. Tôi cảm thấy suy đoán của Lăng Thiên bọn họ rất có khả năng, mọi người sau khi trở về tìm một chút xem có địa phương phù hợp hay không. Chờ sau khi tìm được chúng ta lại quyết định bước hành động tiếp theo. Mặt khác tất cả mọi người đều biết thu hoạch khả quan của nhiệm vụ này, còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm tới nó. Hy vọng các vị cẩn thận khi hành động.”

Giống như khi vào cửa, mấy lão đại lại quấn lên áo choàng đen đi ra ngoài. Ám Dạ lưu lại nói chuyện phiếm với chúng ta.

“Du Nhiên, mấy ngày kế tiếp các cậu chuẩn bị làm gì?”

Hắn vừa nhắc tới ta thực đúng là chưa nghĩ ra. Trang bị hiện nay không có nhu cầu gì, nhiệm vụ lại còn phải chờ.

“Lăng Thiên có kế hoạch không?”

Lăng Thiên ừm một tiếng, nhỏ giọng nói:

“Luyện cấp.”

“Tôi cũng tương tự vậy. Đẳng cấp của chúng tôi đích xác hơi thấp.”

Ám Dạ cười:

“Vậy vừa vặn. Phụ cận Đông Long có rất nhiều điểm luyện cấp thích hợp các cậu, tôi cùng đi với các cậu.”

“Anh không có việc gì sao?”

Để cho phó thành chủ cùng luyện cấp, ta không nghĩ tới mình có mặt mũi lớn như vậy.

“Aiz. Cậu không biết, hiện tại mấy huynh đệ chúng tôi đều lên tới bình cảnh cấp chín mươi chín. Thế nhưng nhiệm vụ trăm cấp một chút tiến triển cũng không có. Hiện tại đánh quái, làm nhiệm vụ đều lấy không được kinh nghiệm, vì vậy nhiệm vụ các cậu đưa tới quá đúng thời điểm. Bằng không chúng tôi đều buồn chán sắp chết. Tôi nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cùng các cậu luyện cấp cũng là cho tôi có chút cảm giác thành tựu a.”

Ám Dạ cười hì hì. Ta mới hiểu được nguyên lai một nhóm cường nhân chín mươi chín bọn họ còn chưa thể tìm được biện pháp phá trăm a. Bất quá có một đại bảo tiêu như thế cũng tốt. Miễn cho ta cùng Lăng Thiên bị người vây công. Hơn nữa quần công của đạo sĩ luyện cấp rất sảng a.

“Được a, vậy cùng nhau đi. Vừa vặn tôi tìm muội muội tôi xem. Đã lâu không thấy mấy nhỏ, để cho mấy tiểu cô nương cũng cùng luyện đi.”

Khó có được có cao thủ đỉnh cấp mang luyện, không chiếm tiện nghi quá không có lời.

Ám Dạ mở cửa sổ ra, tiếng chuông kết thúc bán đấu giá vừa vặn vang lên. Con hồ ly tâm địa xấu xa cười meo meo mà quay đầu lại chúc mừng ta, cõ lẽ là nghĩ đến mấy con dê béo dưới lầu kia đến giúp vui mà bị ‘làm thịt’ nên trong lòng thống khoái. Ai cũng nghĩ không ra mục đích ẩn tàng chúng ta mở hội đấu giá này là vì không làm người khác chú ý mà mở hội nghị tác chiến nhiệm vụ.

Không bao lâu sau, ta nghe thấy thanh âm gợi ý leng keng không ngừng, mở ra bảng giao diện kiểm tra, một xâu dài chữ số trong tiền trang kia khiến cho tâm ta nở đầy hoa. Không phải ta yêu tiền, chẳng qua ta cũng cần ăn cơm đúng không? Người chơi chức nghiệp a, đương nhiên sẽ coi trọng một chút đối với kim tệ.

“Du Nhiên, cậu hiện tại chính là kẻ có tiền nha, không chuẩn bị mời tôi ăn một bữa cơm sao? Tôi đã rất phí tâm cố sức tìm một bán đấu giá sư tốt nhất cho cậu đó.”

“Được, không thành vấn đề. Anh kêu thêm vài người cũng được.”

Cảm giác tài đại khí thô thật không tồi. Ám Dạ cười:

“Được a, đến lúc đó cậu đừng nói chúng tôi ăn nhiều. Lăng Thiên, cậu ngày hôm nay phải uống cho thỏa, nghìn vạn lần đừng tiết kiệm tiền cho người này a.”

Lăng Thiên nghiêm trang gật đầu nói:

“Đương nhiên.”

Hừ, biết ngay anh ta sẽ nói như vậy, bất quá địa phương ngày hôm nay đi cho dù cho mấy người mỗi người có hai cái bụng cũng ăn không sụp được ta. Đắc ý cười trộm, ba người chúng ta từ cửa sau phòng đấu giá chuồn ra ngoài.

Ta quen thuộc mà len lỏi trong hẻm nhỏ của Đông Long Thành, Lăng Thiên biết rõ thói quen của ta, không quản không hỏi yên lặng theo sau. Ám Dạ bắt đầu cũng còn yên lặng, sau khi ta xuyên qua ba con hẻm nhỏ rốt cục nhịn không được hỏi:

“Du Nhiên, cậu chuẩn bị mang chúng ta đi nơi nào ăn cơm a?”

Hắc hắc, đương nhiên phải đi một chỗ ăn không được bao nhiêu tiền rồi.

“Anh đi theo tôi là được.”

Lại chuyển ba chỗ ngoặt, trước mắt xuất hiện từng hàng quầy sạp. Thứ gì cũng có bán, các loại tạp hoá, trang bị, tài liệu, dược phẩm… Chen chúc khiến một con phố nhỏ vốn không quá rộng càng thêm chật ních. Thế nhưng điều này tuyệt không quan ngại đến sự nhiệt tình mua sắm của các người chơi, tiếng cò kè mặc cả, tiếng thét to rao hàng liên tiếp.

“Nơi này là thị trường tự do?”

Ám Dạ ngây người một chút, có lẽ hắn không nghĩ tới ta sẽ đi đường tắt dẫn bọn họ đến địa phương long xà hỗn tạp người đến người đi này.

“Phó thành chủ đại nhân của ta, anh khẳng định rất ít tới nơi này đúng không? Người bán đồ trong Đông Long Thành rất nhiều, quảng trường các anh mở ra kia căn bản không đủ để bày, những người này liền kéo đến nơi đây. Đây chính là địa phương tốt, đồ vật rất tiện nghi, hơn nữa có đôi khi còn có thể có thứ tốt. Rất nhiều người đều thích đến đào bảo. Bất quá chỉ là hơi nhiều người, vì vậy chúng ta phải mang mũ, đừng để cho người ta nhận ra.”

Ta lấy ra ba cái mũ rộng vành mỗi người đội một cái, mới quen đường quen lối mà dẫn bọn họ đi đến một quầy sạp nhỏ ở một góc.

“Ông chủ, lấy cho ba bát canh xương dê.”

Ta thoải mái mà đi vào trong ngồi xuống, vẫy tay kêu hai người kia cùng qua.

“Mì thịt bò cùng thịt kho ở đây đều là nhất tuyệt, còn có một loại rượu nếp trắng đặc biệt cay. So ra kém cách điệu cao nhã của Phong Minh, bất quá vị đạo cũng khá. Ngày hôm nay các anh có lộc ăn rồi.”

Ám Dạ đánh giá trái phải một phen, cảm thán:

“Tôi xác thực đã rất lâu không đến nơi đây. Thành thị lớn, rất nhiều địa phương tôi đều không quen thuộc, xem ra về sau phải thường đi ra ngoài một chút. Ở đây sợ là nha đầu Tiểu Vũ kia mới biết rõ hơn. Du Nhiên, cậu rất lợi hại a, nhanh như vậy đã tìm hiểu Đông Long chúng tôi rõ ràng như thế. Xem ra cậu làm nhiệm vụ mê cung khẳng định cũng là tay khá.”

Lăng Thiên cười thấp một trận, ta ở dưới bàn đá anh ta một cước, cười gượng hai tiếng chuyển hướng chủ đề:

“Ám Dạ anh muốn ăn cái gì? Tự mình chọn đi.”

“Cứ lấy mấy món chiêu bài cậu nói được rồi. Du Nhiên trọng điểm đề cử khẳng định không tồi.”

“Lăng Thiên thì sao?”

Cái tên vùi đầu cười thầm kia vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh:

“Rượu nếp trắng, những thứ khác giống vậy.”

“Ông chủ, ba bát mì thịt bò, một cân thịt nguội kho, một bình rượu nếp trắng.”

“Có ngay.”

Ông chủ râu bạc khả ái nhanh tay nhanh chân bưng rượu với thịt kho lên cho chúng ta, trên tay nhi tử cao lớn thô kệch của ông liên tục chớp nhoáng ánh đao vung mì xuống trong nồi tựa như trời mưa. Ta từ trước đây đã cảm thấy, đao công của tiểu tử này thực sự là nhất tuyệt, nhìn thôi cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ.

Lòng tràn đầy vui vẻ mà chờ mỹ vị lên bàn, thình lình nghe Ám Dạ hỏi:

“Du Nhiên quen thuộc với nơi đây như thế, hẳn là đã tới rất nhiều lần?”

“Đúng vậy, trước đây thích nhất mì ở đây.”

“Ha ha, Du Nhiên trước đây cũng là khách quen của Đông Long a.”

Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, hồ ly này đặt bẫy lời ta nha!

“Khi cậu ta mới tới vẫn là người mới, chỉ biết chạy loạn khắp nơi.”

Cảm kích mà nhìn nhìn Lăng Thiên, đã thấy khóe miệng anh ta giương lên, rõ ràng là đang cười nhạo thần kinh thô của ta.

“Ha ha, nếu như khi đó tôi gặp được các cậu, nhất định kéo hai người tiềm lực các cậu đến Đông Long.”

Ý đồ kéo người nhập bọn rõ ràng, ta sợ còn nói nữa sẽ nói bậy, đành phải chỉ cười không đáp. Vừa vặn, truyền âm vang lên, đem ta cứu ra từ dưới đao của hồ ly Ám Dạ.
Bình Luận (0)
Comment