Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 96

Editor: Toujifuu

***

Tiến vào giao diện đăng nhập, trước mắt ta xuất hiện hai nhân vật có thể chọn. Trong đó thanh niên thanh tú mặc trường bào lụa trắng kia khiến người ta vô cùng hoài niệm.

Ta đi tới trước mặt Mạc Ly, ánh mắt y cong cong mà mỉm cười, trước đây mỗi lần ta cười như thế Tiểu Vũ sẽ ôm ta nói “Thực đáng yêu”, Diệu Dương cũng sẽ nhìn ta nhiều thêm vài lần. Hiện tại chính mình thấy biểu tình này, có vẻ thực sự không tồi nga. Ngày nào đó cũng để cho Lăng Thiên nhìn xem? Hơn phân nửa hắn sẽ nói ta cười rất ngốc đi. -__- Hơn nữa dung mạo của Du Nhiên đã bị điều chỉnh xuống, có lẽ cũng làm không ra được vẻ mặt đáng yêu như thế.

“Đây là nhân vật đặc biệt chỉ có thể dùng cho hiện trường đặc biệt có thời gian hạn chế, xin hỏi có chọn hay không?”

“Mạc Ly” hỏi, ta thu hồi ý nghĩ cổ quái trong đầu, đi đến chỗ y, thân ảnh của Mạc Ly tựa như nước trải ra trên người ta, tiếp theo trong nháy mắt ta xuất hiện ở một cửa vào cực đại.

Trụ cửa thô to màu đỏ son đạt trăm mét thẳng tắp chỉ lên trên, mặt trên chạm khắc tường vân, phi long, cũng tô điểm sơn kim, khảm nạm bảo thạch. Dưới chân chính là sàn nhà dương chi bạch ngọc tốt nhất trải thành, đèn cung đình bằng lưu ly năm màu cực đại chỉnh tề sắp đặt hai bên con đường rộng, bài trí theo phong cách mây mù mờ ảo như điện phủ trong thiên cung. Tiên cầm nhẹ nhàng bay lượn, tiên nhạc nhè nhẹ du dương, nói nơi này là tiên giới Ngọc Hoàng bảo điện cũng sẽ không khiến người ta có nửa điểm kinh ngạc. Ta líu lưỡi, này thật đúng là khí phái a, đi trên quảng trường tiền điện rộng lớn ta cảm giác bản thân tựa như một con kiến nhỏ.

Nhìn nhìn trái phải, người tới còn chưa phải quá nhiều. Phương Vũ kêu ta đúng tám giờ đến, bất quá theo ta biết hoạt động chín giờ mới bắt đầu, vì vậy hiện trường có hai ba con mèo nhỏ cũng là bình thường. Ta ngóng nhìn chính điện xa xa như là ở chân trời, phân vân là phải đi nơi đó sao? Hình như phải đi rất lâu a…

“Mạc Ly!”

Nghe tiếng quay đầu lại, một tráng nam xuất hiện. Không đúng, không thể nói là tráng nam, nhìn kỹ lại vóc người người ta vẫn rất thon dài. Chẳng qua mặc một kiện giáp rất “cường tráng”, lại để mặt râu ria, khiến người ta có ảo giác.

“Cái kia. Xin hỏi anh là?”

Ta cảm thấy rất ngượng ngùng. Ta biết hiện tại rất nhiều người nhận ra ta (Nói thừa, đặc tả gương mặt của Mạc Ly trong quảng cáo bị đặt nơi phố lớn ngõ nhỏ truyền bá lâu như vậy. Muốn không nhận ra cũng khó), thế nhưng ta không nhận ra bọn họ nha, chung quy cảm thấy người ta chào hỏi ngươi ngươi lại kêu không ra được tên người khác rất không tốt. (Vị bạn học này còn hoàn toàn chưa có tự giác trở thành danh nhân, một ít thói quen của “danh nhân” còn chưa bồi dưỡng ra được).

Nam râu ria trừng mắt, nói:

“Là tôi. Tôi dạng này đúng thật là biến hóa rất lớn. Bất quá thanh âm vẫn có thể nghe ra được chứ.”

Mắt ta càng trừng càng lớn, chỉ vào anh ta kêu to một tiếng:

“Lăng…”

Nam râu ria đưa tay che miệng ta, nhỏ giọng nói:

“Không nên kêu tôi tên đó.”

Ta ngô ngô hai tiếng, dùng sức gật đầu, đem cái tay che hơn phân nửa khuôn mặt ta kéo xuống:

“Thật là anh a? Anh cái dạng này…”

Ha ha cười vài tiếng, thực sự không thể nhịn được hiếu kỳ:

“Anh kiếp trước này kêu là gì? Khẳng định là đẳng cấp vô danh. Còn có, bộ dáng nào mới là hình tượng vốn có của anh a?”

“Cậu hiện tại có thể kêu tôi Thiên Kiếm. Dạng này là tôi đã điều chỉnh qua, nói đến thì hình tượng Lăng Thiên hẳn là gần hiện thực hơn.”

Thiên Kiếm bị ta cười đến khó chịu, nhếch lông mi trừng mắt. Ta vội vàng làm ra bộ dáng nghiêm trang. Cố gắng nín tiếu ý xuống. Quay đầu nghĩ lại, tên Thiên Kiếm này hình như không có trong danh sách lễ mừng đầy năm ta lấy được a? Chẳng lẽ…

“Thiên Kiếm, sẽ không phải anh cũng là một trong ba khách mời đặc biệt đấy chứ?”

Thiên Kiếm hừ hừ:

“Phát hiện rồi? Không ngốc a. Tôi chờ lát nữa cũng phải cùng với cậu tiến vào Thăng Long Phi Phượng Các.”

“Thì ra là thế. Khó trách tôi nhìn danh sách cảm thấy người nào cũng không giống anh. Aiz, Thiên Kiếm. Thiên Kiếm. Tên này hình như tôi đã nghe qua a.”

Ta gõ gõ đầu, lúc nào nhỉ? Thiên Kiếm bắt lấy tay ta. Lầu bầu:

“Gõ nữa sẽ càng ngốc.” XD~~~~~

Không để ý tới anh ta, ta ban nãy linh quang chợt lóe hình như nhớ tới cái gì. Đúng rồi, là lúc đó!

“Thiên Kiếm, tôi đã nói thế nào quen như thế! Người đầu tiên tiến vào trò chơi chính là anh đúng không?”

Thiên Kiếm sửng sốt, nói:

“Chuyện lâu như vậy, cậu thực nhớ kỹ a?”

Hắc hắc, trí nhớ của ta luôn luôn rất tốt.

“Còn có phó bản đầu tiên trong trò chơi cũng là anh mở ra đúng không? Thuận tiện thông qua nó luôn.”

Biểu tình của Thiên Kiếm quái quái, nhỏ giọng nói:

“Tên của tôi tổng cộng chỉ từng xuất hiện qua hai lần như thế vào thời điểm bắt đầu trò chơi, đã hơn một năm, cậu thế nào đều biết hết?”

Ha, anh ta xấu hổ! Đây chính là phát hiện lớn nha. Biểu tình của ta phải nói là đắc ý:

“Bị tôi phát hiện rồi đúng không, aiz anh lẩn trốn không tồi a, về sau thật đúng là chưa từng thấy lại tên của anh, tôi còn thực thiếu chút nữa nghĩ không ra. Nói mau, anh làm cái gì được đưa vào Thăng Long Phi Phượng?”

“Ừm, chờ lát nữa người điều khiển chương trình sẽ nói.”

Ta chuyển tới trước mặt anh ta, trừng nhìn anh ta chớp cũng không chớp. Thiên Kiếm vài giây sau liền bại trận.

“Được được được, tôi nói tôi nói! Cũng chỉ có mình cậu, nếu người khác trừng tôi như thế, hừ!” (he he, bao che a bao che)

“Không được chuyển hướng chủ đề.”

“Kỳ thực cũng không làm gì, khối Kiến Thành Lệnh đầu tiên là tôi đánh ra, chính là khối Thiên Hạ Bang đấu giá mua được, về sau không phải bọn họ xây thành thất bại mới đến phiên Đông Long các cậu làm đệ nhất sao? Trận chiến tranh loại nhỏ thể nghiệm trò chơi khi trò chơi vừa mới bắt đầu không bao lâu kia còn nhớ rõ không? Bộ lạc phản loạn trong nhiệm vụ kia trước khi quan binh chạy tới tôi đã đến trước giết hết bọn chúng, được một chức vị võ quan trên danh nghĩa, nghe nói là người chơi đầu tiên có chức nghiệp quan, cũng chỉ là một hư danh. Còn có người chơi tông sư đầu tiên cũng là tôi, chẳng qua là một kỹ năng phụ trợ của kiếm sĩ, người biết đến cũng không nhiều. Hệ thống kỳ thực có thông báo, bất quá tôi đem tên ẩn đi. Mặt khác hình như còn có mấy cái đệ nhất nữa, đều không phải là chuyện lớn gì, tôi cũng không chú ý. Ai biết bọn họ còn đem mấy chuyện cũ năm xưa đó đào hết ra nói.”

Ta nghe thấy mà sửng sốt, này còn có phải là người hay không nha, một chuỗi đệ nhất, khó trách có thể đi vào Thăng Long Phi Phượng. Người này cũng giấu đến quá tốt rồi, như vậy mà chưa từng bị người ta đào ra? Vỗ vỗ vai anh ta, ta coi như phục rồi.

“Anh thật đúng là tài giỏi, quả nhiên là một đại nhân vật.”

Vẻ mặt Thiên Kiếm không chút nào để ý nói:

“Những điều đó đều không tính là gì, cộng lại cũng không lớn bằng một hồi động tĩnh kia của cậu a. Ngay cả thần thú đều để cậu gọi ra, cho tới bây giờ hình như còn chưa có người thứ hai có thể làm được đúng không? Nhiệm vụ trăm cấp còn chưa có người làm qua. Hơn nữa, hiện tại tuyệt đối là danh khí của cậu lớn hơn nhiều. Cậu xem, tất cả những người đó đều đang nhìn cậu. Tôi tính toán nếu chúng ta không đi, chờ lát nữa cậu sẽ bị người vây lại đòi kí tên.”

Ta quay đầu nhìn, a, thực đúng vậy. Lúc này càng ngày càng nhiều người, hình như không ít người đều phát hiện ra ta. Bất quá cũng không đáng sợ như Thiên Kiếm nói, người tới nơi này đều là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp trong trò chơi, bọn họ khẳng định sẽ không làm ra chuyện mất thân phận. Huống hồ trời biết tình huống hiện tại nơi này có phải cũng bị phát sóng trực tiếp ra ngoài hay không.

“Được rồi, vậy chúng ta đổi chỗ khác là được. Anh biết đi nơi nào không? Hoàng cung bên kia hình như còn chưa mở nha.”

“Cái đó hẳn không phải là hoàng cung đi? Mặc kệ nó. Tôi biết chúng ta hiện tại có thể đi nơi nào. Ban nãy khi tôi tới dạo qua một vòng đã tìm được một chỗ.”

Thiên Kiếm kéo ta chuyển tới chuyển lui giữa những cây cột của quảng trường bạch ngọc, một tòa cửa truyền tống màu bạc xuất hiện ở trước mắt.

“Nào, cái này có thể đưa chúng ta đi phòng nghỉ. Bên trong có rất nhiều gian phòng, tự mình chọn một cái là được.”

Còn có loại địa phương tốt này? Đương nhiên phải đi xem xem.

Đạp lên cửa truyền tống, một cửa ra khác quả nhiên có một loạt cánh cửa màu đỏ son. Có đóng có mở, đóng hẳn là có người tới trước, chúng ta chọn một gian phòng mở cửa đi vào, ghế êm khắc hoa, bàn trà sơn đỏ, trang trí hoàn toàn phong cách Trung Quốc cổ phi thường xinh đẹp. Trên tường bên cạnh khảm nguyên một khối thủy tinh, ta đoán là dùng để xem hoạt động truyền hình trực tiếp lát nữa.

Ta vừa vào cửa liền nhào tới bên cạnh bàn, mặt trên bày không ít trái cây khiến cho ngón trỏ ta đại động, một ít trong đó còn là loại trân quý thập phần hiếm thấy. Thiên Kiếm tựa hồ bất đắc dĩ mà thở dài, tự giác đi phía sau chuẩn bị đóng cửa, bỗng nhiên một thanh âm phi thường kinh ngạc kêu ta:

“Mạc, Mạc Ly?!”

Vô ý thức quay đầu lại, theo khe cửa thấy mấy người của Đông Long đứng ở ngoài cửa, người đi đầu chính là Diệu Dương. Còn muốn nhìn thận trọng chút, khe hở kia đã bị Thiên Kiếm khép lại.

“Muốn mở cửa để cho bọn họ vào không?”

Thiên Kiếm rất nghiêm túc hỏi ta. Ta ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cửa một hồi lâu, lắc đầu:

“Thôi đi, chờ lát nữa đều sẽ gặp. Hơn nữa…. Hơn nữa tôi hình như cũng không có gì muốn nói với bọn họ. Xem xem là được rồi.”

“Vậy ăn trái cây của cậu đi.”

Thiên Kiếm cười một chút, ly khai cửa bước qua.
Bình Luận (0)
Comment