Thủy chung, Hạ Hữu là thật lòng thích Lạc Thành, nhưng vài phần thích này ngay cả chính hắn đều không rõ ràng lắm. Lạc Thành tựa như một con chuột lông vàng, luôn vội vàng bận rộn vòng quanh hắn, nghe được một câu “thích” liền vui mừng giống như chiếm được toàn bộ thế giới, nhưng thật ra đối với tiền tài, quyền sở hữu tài sản của hắn tuyệt không quan tâm, còn nghĩ đi ra ngoài tìm việc làm.
Mới đầu Hạ Hữu cũng không quá quan tâm Lạc Thành tìm công việc gì, hắn đương nhiên có thể nuôi Lạc Thành nuôi đến mập mạp, nhưng để hắn có công việc miễn cho hắn cảm thấy được chính mình bao dưỡng cũng là tất yếu, mạc danh kỳ diệu chiếu cố hắn một chút, lòng tự trọng cái gì, bất quá là nhấc tay chi làm phiền, chuyện khiến Lạc Thành vui vẻ hắn luôn luôn vui lòng làm.
Bất quá rất nhanh hắn lại không nghĩ như vậy. Sáng sớm tỉnh lại muốn ôm Lạc Thành ôn lại tình cảm mãnh liệt một chút, lại bị hắn lấy lý do phải đi phỏng vấn cự tuyệt, vốn là tìm việc thì cũng coi như xong đi, đằng này phỏng vấn xong cư nhiên vẫn không chịu buông tha, thậm chí đôi khi Lạc Thành cao hứng hoặc nhàm chán đều nói chuyện công ty, một chút phúc lợi như đem bữa trưa đến cho hắn cũng không có, mỗi ngày đều nghiên cứu cầu chức cầu vụ. Hạ Hữu bất mãn rốt cục thời điểm nhìn thấy Lạc Thành gửi sơ yếu lý lịch đến tỉnh thành khác thì bạo phát. Lạc Thành cho tới bây giờ cũng không tính là thiên tài, không thông minh nhưng cũng không ngu ngốc, giống đại đa số người bình thường khác, người như vậy muốn tìm công việc tốt cũng không dễ dàng, chính hắn cũng rõ ràng, cho nên mặc kệ công việc là gì hắn đều đi nộp một bản sơ yếu lý lịch, bất quá là tâm lý ôm quảng tát võng mà thôi.
Đêm đó Hạ Hữu bạo phát cưỡng chế tắt máy tính, kéo Lạc Thành lên giường, tự thể nghiệm bất mãn, hậu quả chính là Lạc Thành cả ngày hôm sau không thể dời giường. Để hắn tìm việc cũng được, miễn là hắn cao hứng, mà theo hắn như thế nào cũng được, nhưng cư nhiên vì công tác mà đem trọng tâm cuộc sống từ trên người Hạ Hữu dời đi chỗ khác chính là việc Hạ Hữu không thể dễ dàng tha thứ. Nói trắng ra đây là tính độc chiếm cao.
Vì thế việc phá hư công tác của Lạc Thành trở thành chuyện thuận lý thành chương, Lạc Thành tuy bất mãn nhưng vẫn không thật sự sinh khí, hống một chút là được rồi.
Nếu cuộc sống có thể thuận buồm xuôi gió, có lẽ hắn đã mang theo Lạc Thành sang Hà Lan hoặc Canada đăng kí kết hôn, bọn họ hiện tại chính là cuộc sống hôn nhân, giấy kết hôn cũng coi như cấp Lạc Thành một cái làm bảo đảm. Tiền tài cùng quyền thế của hắn nguồn gốc hắc ám, cừu nhân chỉ biết là nhiều không đếm hết, tuy rằng người có khả năng động tới hắn không nhiều lắm, nhưng cũng không thể cam đoan chính mình cả đời đều bình an vô sự, người trong hắc đạo vốn chính là liếm vết đao mà sống. Mà một quyển giấy hôn thú ít nhất có thể bảo chứng khi hắn gặp chuyện không may, toàn bộ sinh ý của hắn ở bạch đạo sẽ toàn bộ thuộc về Lạc Thành.
Hạ Hữu đối với an bài của mình thực vừa lòng, nhưng thời điểm hắn sai người lo liệu thị thực cho Lạc Thành thì đối phương lại xảy ra chuyện. Một tai nạn xe cộ thoạt nhìn đơn giản, chiếc xe không khống chế được tông lên lối đi bộ, đương trường đâm chết một người, Lạc Thành mạng lớn, xe từ bên cạnh xoẹt qua hắn chỉ xước chút da. Khi Lạc Thành cằn nhằn liên miên với Hạ Hữu, tự thuật lại chính mình cỡ nào may mắn, tình hình cỡ nào mạo hiểm khi, thì Hạ Hữu ôm tay hắn lại không ngừng run rẩy. Hắn biết kia không phải chỉ đơn giản là chiếc xe không khống chế được, mà xác định mục tiêu của nó chính là Lạc Thành, nếu như không có kẻ chết thay kia thì bị vỡ thành bánh nhân thịt chính là bảo bối hắn đang ôm kia kìa. Nhưng may mắn như vậy được bao nhiêu lần đây.
Hạ Hữu được mọi người gọi là Hạ Thiếu, nguyên nhân thứ nhất là vì hắn tuổi còn trẻ mà nắm trong tay toàn bộ hắc đạo, thứ hai chính là trên đầu hắn còn có Hạ lão. Hạ Hữu hiện tại quyền thế hơn phân nửa đều là kế thừa từ Hạ lão, nhưng mà hắn lại không phải con trai ruột của Hạ lão. Cha mẹ thân sinh của hắn bởi vì phản bội Hạ lão mà bị hắn chém đứt tứ chi ném xuống biển, Hạ Hữu lại không bị giết, mà là được Hạ lão thu dưỡng làm con nuôi. Hạ lão thời điểm tuổi trẻ bởi vì bang phái sống mái với nhau mà bị thương khí quan, rốt cuộc không thể sinh con, hắn lại cần một người thừa kế, một người thông minh, có khả năng, hơn nữa có thể tự bảo vệ chính mình. Lão ngầm tuyên bố với những kẻ đang rục rịch trong bang rằng không cần phải đánh nhau, đừng tưởng rằng Hạ Thắng hắn xảy ra chuyện là có thể chiếm được tiện nghi, cho dù hắn mất thì vẫn còn có người thừa kế. Vì thế Hạ Hữu năm ấy năm tuổi thông minh lanh lợi cứ như vậy được định sẵn vận mệnh.
Hạ Hữu vốn không phải tên là Hạ Hữu, nhưng do năm tháng trôi đi lâu lắm rồi, hắn cũng quên luôn bản thân vốn tên là gì, đối với cha mẹ thân sinh hắn cũng không nhớ nhiều lắm, duy nhất nhớ rõ chính là hắn không phải con trai ruột của Hạ Thắng, do đó hết sức cố gắng làm ra một phen thành tích, để Hạ Thắng đối với mình có vài phần kính trọng. Thù giết cha linh tinh gì đó bởi vì căn bản là không biết nên cũng không thể nào nói đến.
Đợi khi có người nói cho Hạ Hữu chân tướng thì cũng đã mười lăm năm, nhưng mà Hạ Hữu cũng không nghĩ tới báo thù. Hắn cảm tình đối với cha mẹ đạm mạc theo thời gian không sai biệt lắm, mà qua nhiều năm như vậy, Hạ Thắng mỗi ngày tuy đối đãi hắn cũng không thâm hậu nhưng cũng không bạc đãi hắn, tận tâm tận lực dạy bảo người thừa kế tự tay hắn chọn này. Cho nên Hạ Hữu lựa chọn đem cừu hận mai dấu trong lòng.
Nhưng mà sự tình vẫn bị Hạ Thắng biết, đó cũng là lần đầu tiên Hạ Hữu biết được ý tưởng thực sự Hạ Thắng đối với hắn. Lão nói chân tướng cho Hạ Hữu, nhấn mạnh phụ thân của Hạ Hữu tức huynh đệ kết bái làm trò trước mặt hắn, sau đó đem thương chuyển qua huyệt Thái Dương của Hạ Hữu, không chút tình cảm, nói: “Ngươi là do ta chọn, phải theo an bài của ta, ngươi ngoan ngoãn, hết thảy của ta về sau tự nhiên đều là của ngươi, nhưng ngươi nếu dám trái ý ta, như vậy cũng không còn giá trị tồn tại. Ta cũng không muốn bồi dưỡng một công cụ thừa kế vô dụng, cho nên hãy thu hồi cừu hận không cần thiết lại, chỉ cần nhớ kỹ, của ngươi cả người đều là của ta, không cần nghĩ muốn hướng thiên đạo đi.”
Hạ Hữu đã quên chính mình khi đó trả lời như thế nào, tuy rằng sau đó vì mình là công cụ kế thừa của lão mà thương tâm một chút, nhưng biểu hiện về sau lại làm cho Hạ Thắng phi thường hài lòng, vì thế chậm rãi để hắn kế thừa đế quốc hắc ám của lão. Có một đợt Hạ Hữu đối với sản nghiệp về IT mà mê muội, vì thế thiết lập cả một công ty trò chơi, thật vất vả mới bắt đầu thu được lợi nhuận thì lại bị Hạ Thắng phái người hủy diệt, lý do chính là Hạ Thắng đối với công ty IT không tín nhiệm, vì thế không cho phép Hạ Hữu tiếp tục. Lần thứ hai Hạ Hữu cùng lão Đại khu đông đàm phán hợp tác quản lý một bến tàu, kết quả cuối cùng cũng là cả nhà lão Đại khu đông bị Hạ Thắng phái người chém chết, lý do là hợp tác còn không bằng độc chiếm, mà trước đó Hạ Hữu tuyệt không cảm kích. Hạ Hữu biết mình thuận buồm xuôi gió chỉ vì vẫn ấn theo con đường mà Hạ Thắng an bài cho hắn, chỉ cần hắn làm những chuyện làm Hạ Thắng không hài lòng, lão căn bản sẽ không cho hắn cò kè mặc cả hay đường sống gì, trực tiếp hủy diệt.
Từ lúc đó, Hạ Hữu mới chính thức nổi lên ý nghĩ muốn phản, thật cẩn thận từng chút từng chút phát triển lực lượng ngầm của riêng mình, nhưng thời điểm hắn còn chưa đủ cường đại cũng là lúc Hạ Thắng bán lui ẩn nghi ngờ, bởi vì Lạc Thành, hắn lại một lần nữa chạm vào vẩy ngược của Hạ Thắng. Giống trong quá khứ, Hạ Thắng chẳng thèm thông báo liền trực tiếp động thủ tiêu diệt, nếu không phải Lạc Thành mạng lớn, hiện tại người hắn ôm vào trong ngực đã biến thành thịt vụn.
Đúng rồi, gần đây trôi qua quá hạnh phúc, cư nhiên quên mất sau lưng mình còn có dưỡng phụ dục khống chế rất mạnh, Hạ Thắng thời điểm quyết định loại bỏ một người tuyệt đối sẽ không cùng ai cò kè mặc cả, trực tiếp động thủ mới là phong cách của lão, cho nên đi cầu lão buông tha cho Lạc Thành chẳng hiệu quả, chẳng bằng mình tự bảo vệ tốt Lạc Thành? Dù sao trong bang có quá nhiều người đều là thuộc hạ trước kia của Hạ Thắng, hắn vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ.
Lạc Thành nhưng lại không biết tâm lý hoạt động của Hạ Hữu, liền cho rằng hắn run rẩy là vì quá mức lo lắng, vì thế cao hứng vỗ vỗ lưng hắn an ủi: “Đều nói không có việc gì, chút tróc da này mấy ngày cũng sẽ không có vấn đề gì. Không cần quá lo lắng.”
Hạ Hữu nhìn hắn bộ dáng không sao cả, trong lòng không khỏi bốc hỏa, một phen đẩy hắn ra: “Em thì biết cái gì? Còn ‘mấy ngày nữa’, em muốn tôi đi nhặt xác cho em sao?! Làm ơn đi, thành thục một chút, không cần luôn nói ‘không sao’.”
“Tôi…” Lạc Thành căn bản không biết Hạ Hữu vì sao phát giận, theo hắn thì chuyện này vốn chỉ là việc nhỏ, nhưng thấy Hạ Hữu lo lắng như vậy, hắn vẫn là quyết định nghe lời hắn, có thể làm cho quý công Hạ Hữu mặt luôn luôn không đổi đại loạn thật sự là cảm giác không tồi. Lạc Thành cười trộm, đang chuẩn bị giải thích, Hạ Hữu lại lấy áo khoác trên ghế sa lon xoay người bỏ đi, làm cho lời nói trấn an của hắn chỉ có thể nuốt lại vào bụng.
Từ lúc xuất môn, Hạ Hữu liền quyết định, phải bảo vệ mạng sống cho Lạc Thành, chỉ còn cách làm cho Hạ Thắng nghĩ Lạc Thành cũng giống như bạn giường trước kia của hắn không hề có giá trị, nếu không mặc kệ hắn bảo hộ như thế nào cũng không thể làm cho Hạ Thắng buông tha Lạc Thành.
Hắn không biết người giám thị mình ẩn nấp ở nơi nào, vì thế từ lúc bắt đầu quyết định, hắn cũng bắt đầu vắng vẻ Lạc Thành, diễn trò phải diễn đến cuối cùng, không chỉ lừa gạt Hạ Thắng cùng Lạc Thành, ngay cả mình cũng phải lừa gạt, hắn tựa hồ không thể tưởng tượng được mình lại thích Lạc Thành như vậy. Nhưng mà khi Lạc Thành ôm hắn uống rượu, dùng ngữ khí gần như khóc nức nở nói, ‘chỉ cần anh nói thích tôi, tôi liền tha thứ cho anh’, trong lòng hắn lại giống như bị cắt thành vài miếng thật đau. Hắn dùng hết khí lực toàn thân mới có thể mặt không thay đổi nặn ra được mấy chữ: “Mọi người hảo tụ hảo tán, không cần lại dây dưa.”
Trong nháy mắt đó, Hạ Hữu nghĩ rằng Lạc Thành sẽ khóc, nhưng hắn chỉ nhấp hé miệng, tâm tình lao lực quá độ xoay người rời đi.
“Chờ một chút…” Hạ Hữu gọi Lạc Thành, lại không biết nên nói cái gì. Tuy rằng hắn muốn ôm đối phương vào lòng, nói cho hắn biết không cần thương tâm, này hết thảy đều là giả, nhưng lại không thể. Lạc Thành giống đại đa số dân chúng, cuộc sống rất đơn thuần, trong mắt hắn Hạ Hữu chỉ là mấy tên xã hội đen tiền nhiều nhờ thu phí bảo hộ mà thôi, thế giới hắc ám dơ bẩn kia cách hắn rất xa, cũng quá nguy hiểm, lừa hắn lừa mình mới có thể lừa được Hạ Thắng.
“Anh hối hận?” Lạc Thành ánh mắt hơi kinh hỉ cùng chờ mong làm Hạ Hữu đau lòng khó nhịn, nhưng mà hắn dù sao cũng không thể nói ra lời an ủi, đành phải rút ra một tờ chi phiếu đưa cho hắn: “Này là phí chia tay, về sau phải hảo hảo sống.”
Lạc Thành không lấy tờ chi phiếu đó, đột nhiên dùng một loại biểu tình kiên quyết nhìn hắn: “Tôi thật sự thích anh, chưa bao giờ là vì tiền…”.
“Tôi biết…”
“Anh không biết, Hạ Hữu, anh xong rồi, cũng sẽ không còn ai thích anh như tôi.” Nói xong, Lạc Thành lấy một loại tư thế quyết tuyệt rời đi.
Hạ Hữu biết, người này là thật sự rời hắn mà đi.
Chính thức HOÀNTác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Một chương này là giúp Hạ Hữu lật lại bản án…
Làm mẹ kế thật khó, ngược mập mạp hai mắt đỏ bừng còn kém không nhiều lắm, nếu Hạ tiểu công cũng không đau lời của hắn, tôi đều không tiếp thụ được
Mập mạp chuyện xưa còn kém không nhiều lắm