Sau khi lui đội rồi, Vưu Khinh Vũ cũng đột nhiên không có chút hưng trí tiếp tục, cùng với đám bọn họ hàn huyên được vài câu cũng rời đội trở lại kinh thành.
Mở ra danh sách hảo hữu, thấy cái tên vẫn sáng, Vưu Khinh Vũ nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là nhắn qua cái tin nhắn cho ai kia
"Vợ yêu, thật sự là ghen sao? "
Vợ yêu ơi, hun cái coi trả lời lại bằng cái hình ảnh tiểu hầu tử với gương mặt dữ tợn
" chết đi!!!"
Vưu Khinh Vũ bất giác bật cười, tiếp theo liền phát hiện, bản thân thực sự có hứng thú rất là ác ôn, đối phương càng nổi hỏa, lại càng có cái xúc động muốn tiếp tục đùa giỡn.
Loại thói quen này, thực sự rất là không có đức.
Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn là không có một chút giác ngộ muốn hối cải làm lại một con người mới
"Chồng chết vợ không đau lòng sao "
đại khái thực là bị anh chọc tức đến mức hết chỗ nói rồi, thế nên ngay cả lời nói bảo anh đi chết đi cũng không thèm nói.
Vưu Khinh Vũ nghiền ngẫm mà nhớ lại tình hình mới nãy, hành vi của , thực sự có chút giống như là ghen.
Nếu như không phải biết cả hai người chưa từng gặp mặt lần nào, lại còn là hai tên đại nam nhân, anh thực sự là đành phải tự kỷ mà nghĩ đích thực là thích mình.
Nhàn rỗi không có việc gì, nghĩ nghĩ, vừa định nhắn qua đôi ba câu nữa đùa giỡn đối phương, nhưng ngay lúc này, cái tên lại biến thành màu xám.
Nhìn nhìn thời gian, cũng đã đến giờ ăn cơm --nói không chừng cũng là log out để trốn.
Vưu Khinh Vũ không nhịn được, cười cười, tầm mắt lại đảo qua danh sách cừu nhân.
Không có Tiêu Tiêu Vũ Hề, mỗi ngày trôi qua quả thực có chút buồn tẻ.
Vốn tưởng là mấy cái loa hôm nay có thể tạc nhóc kia ra, lại không ngờ cả một chút động tĩnh cũng không có.
Vưu Khinh Vũ nhếch miệng, nhấn alt+F đóng lại danh sách hảo hữu, bắt đầu dọn dẹp lại một đống quầy của mình.
Sáng sớm mới vừa bổ sung thêm một số hàng, đến giữa trưa rồi cũng vẫn chưa bán đi được mấy món.
Mở ra nhìn hàng hóa một lượt xong, Vưu Khinh Vũ nhân lúc rảnh rỗi bỗng nổi hứng bắt đầu đi dạo xung quanh.
Gần điểm truyền tống có bày ra một đám lớn quầy hàng, bịt kín cả lối đi, Vưu Khinh Vũ đi ngang qua liền điểm thử xem, thấy trang bị thì theo thói quen rê mũi tên dời lên xem thuộc tính --này thuộc về bệnh nghề nghiệp của dân chế tác.
Mới vừa điểm xem vài quầy bên cạnh thương hội, chợt nghe thấy đinh một tiếng, phía góc trái có một cái tin đang chớp động không ngừng, nhìn ra, là một acc nữ.
Vưu Khinh Vũ mở ra, hóa ra là bọt bọt
"Suất ca, vũ khí năm mươi phải tiêu bao nhiêu tiền để mua?"
"Phải xem thuộc tính đã, phát qua cho xem thử."
"o( ╯ □ ╰ )o tui còn chưa mua làm cách nào cho ông xem?"
"...vừa lúc tôi đang dạo phố, thuận tiện giúp cô tìm vậy, năm mươi không cần vũ khí tốt quá, khoảng trên dưới hai trăm vạn thôi."
Vưu Khinh Vũ trả lời cô nhỏ, liền điều khiển chuột chạy đi vài bước, đến mấy cái quầy treo bảng trang bị năm mươi - sáu mươi cấp.
Vưu Khinh Vũ tuy cũng có quầy bán trang bị, nhưng đã sớm đến hàng chế tác hơn 100 cấp, trang bị 50 tám trăm năm trước đã không thèm làm.
Bọt bọt lại trả lời một câu, Vưu Khinh Vũ mở ra nhìn nhìn, tin nhắn là một hàng tiểu hầu tử khóc như mưa
" hai trăm vạn, đem tui bán cho rồi đi!!!"
Hai trăm vạn đối với một người mới chơi hai ba ngày, hơn nữa lại không nạp RMB mà nói, đúng thực là con số rất khổng lồ.
" không sao... tôi xem trước một chút, có cái nào thích hợp cô dùng thì mua dùm trước vậy, anh đây rất nhiều tiền "
Quầy của Vưu lão bản tuy so với người khác giá cả đều rẻ hơn chút, nhưng bảy tám cái quầy một ngày tính trung bình ra, kiếm mấy trăm vạn hoàn toàn không có vấn đề gì. Mười tên đứng trên bảng tài phú ngoại trừ bản tôn của anh ra, còn có hai ba cái acc phụ.
Tuyệt đối thuộc loại giàu có chảy mỡ.
Cho nên, giúp đỡ tiểu muội muội mua chút trang bị hay bảo bảo này kia, cũng là chuyện thường tình.
Tiêu Tiêu Vũ Hề cũng từng bởi loại chuyện này, ở trên loa mắng anh mấy lần là sắc lang.
"Thiệt có tiền vậy có thể thuận tiện giải quyết luôn chuyện y phục, hài tử, yêu đái này kia luôn sao "
Bọt cô nương trả lời lại thập phần trực tiếp.
Vưu Khinh Vũ hắc tuyến
"Thế nào? Thật muốn làm thiếp của bản công tử hở?"
" nghĩ thiệt đẹp!"
Vưu Khinh Vũ mở ra vài quầy, cơ bản hàng bán đều là trang bị sư môn, ngay cả năm mươi cấp cũng không thấy.
" không tìm được, trước đi luyện đi, hai ngày này sẽ lưu ý dùm cho."
" cảm ơn Cá Mực!!!"
Bọt bọt cô nương rất nhanh mất hình mất dạng, Vưu Khinh Vũ vừa định thao tác nhân vật rời đi, liền thấy ở phía trước có thêm mấy cái quầy.
Không ôm nhiều hy vọng lắm mà mở ra nhìn xem thử --quả nhiên, Phong Hỏa Luân thì có vài cái, nhưng còn lại đều là nhiệm vụ vật phẩm của sư môn.
Vưu Khinh Vũ thử dùng chuột rà đi một vòng quanh cá ô vuông, tên trang bị ngoại trừ bạch trang ra chỉ có lục trang, ngay cả cái lam trang cũng đều không có.
Vừa định tắt đi, trước mắt đột nhiên hiện lên một dòng chữ màu cam. Vưu Khinh Vũ liền đem mũi tên dời trở lại, là La Sát Nhận 50 cấp, trang bị của nam Quỷ Vương.
Sơ thủy vật công : 442, cường hóa +7, niêm yết giá 700 vạn. (2)
Trang bị trong Mộng Tru, từ thấp đến cao lần lượt là bạch - lục - lam - tử - cam (3). Nói như vậy, không phải người chơi RMB mà mặc trang bị tử trang, linh lại thêm đến 6 đã coi như là không tệ. Đương nhiên, cam trang cũng có không ít.
Vưu Khinh Vũ nhấp vào mua, cây đao kia liền lập tức hiện ra trong hành trang của anh.
Sau khi mua xong rồi, Vưu Khinh Vũ mới chợt sửng sốt.
Vừa mới nãy thấy cái đao này, cư nhiên lại có cảm giác phải mua là hiển nhiên, mua xong rồi... đưa cho
Vưu Khinh Vũ không khỏi có chút dở khóc dở cười, tuy là một cây đao không tính là cái gì, nhưng bản thân mình làm cái này, không khỏi có quá mức thuận lý thành chương đi?
Trước đây tuy là không ít lần cũng không vì cái gì mà cho trắng người ta tiền, nhưng phần lớn đều là những người đó bám riết mình không buông, ngược lại hành vi chủ động như lần này, quả thực vẫn là lần đầu tiên.
Đại khái là bản thân kêu vợ ơi vợ ơi đến mức quá thuận miệng đi, ngay cả đầu óc cũng có chút mơ hồ. Vưu Khinh Vũ nghĩ thông suốt cũng rất nhanh chóng, dù gì cũng đã mua vào rồi, liền chạy đến chỗ người đưa tin, ký gửi qua cho đi vậy.
Còn tiện thể viết thêm một câu rất là khiếm biển
"Vợ yêu! Sính lễ đến đây (^o^):"
Nhấn nút xác định bưu kiện xong, Vưu Khinh Vũ liền bật cười.
Anh cơ hồ có thể nghĩ đến phản ứng của sau khi nhận được mấy chữ kia.
Bất chợt di động dắt trong túi vang lên, Vưu Khinh Vũ lấy ra nhìn nhìn, liền ấn xuống nút nghe rồi áp vào tai "ồ, chẳng hay Trần thiếu gia có chuyện gì phân phó?"
Bên kia diện thoại, Trần Viễn lạnh lùng xì một tiếng "Tôi nào dám phân phó cậu, lại đang chơi cái game kia sao? Cậu nói xem cậu muốn lêu lổng không lo làm việc đến khi nào nữa, thực là muốn đóng cửa phòng làm việc a!"
Vưu Khinh Vũ đã sớm dự đoán được khúc dạo đầu của tên kia thể nào cũng than thở một loạt lời kia, cũng không tỏ vẻ phiền hà gì, trên mặt còn mang theo ý cười "Có Trần thiếu gia tọa trấn làm sao còn cần dùng đến tiểu lâu la như ta đây, đám tụi này chờ chia hoa hồng thôi!"
"Chia cái đầu của ngươi!" Trần Viễn lại hừ một tiếng "Dạo này trừ bỏ chơi game không có việc gì làm phải không? Ngày mốt giúp tôi đi chụp ảnh."
"Ngày mốt? Đi đâu chụp?" Vưu Khinh Vũ ngón tay nhấc lên hạ xuống gõ lên bàn phím, khung nhập văn bản của Sougou (4) rất nhanh hiện ra một chuỗi dài chữ cái.
Vưu Khinh Vũ cùng Trần Viễn lúc học Đại học đã cùng nhau mở một phòng studio làm việc, sau khi tốt nghiệp vài năm, bọn họ cũng khiến studio của mình có chút danh tiếng, hiện tại thuê thêm vài người, công tác so với ngày xưa thoải mái hơn rất nhiều. Vưu Khinh Vũ nổi tiếng là lười biếng, những lúc không cần làm việc thường lại đóng trú ở nhà để chơi game.
Trần Viễn trầm ngâm một lúc mới mở miệng "Không phải công tác... là giúp đỡ nhỏ em của một người bạn."
"Bạn bè? Khúc Tưởng?" Vưu Khinh Vũ theo bản năng liền hỏi thành lời.
Trần Viễn tính cách có phần khó giao tiếp, nhắc đến bạn bè, ngoại trừ bản thân anh ra, có thể nghĩ đến cũng chỉ có cái vị Khúc Tưởng kia.
"Là, là cậu ta..." Trần Viễn đột nhiên lại nói lắp một câu, sau đó lại tiếp "Tôi hứa với Bình Bình không để anh của nó biết, cho nên hôm đó tôi sẽ không đến..."
"Hành động bí mật gì mà không thể để Khúc Tưởng biết?" Vưu Khinh Vũ bật cười "Sao đây hả? Muốn theo đuổi em gái của người ta sao?"
"Cái gì chứ! Cậu đừng nói bậy!" thanh âm của Trần Viễn đột ngột cao lên "Bình Bình vẫn còn là con nít, cậu nói bậy bạ cái gì!"
"Đừng kích động, đừng kích đọng, tôi không nói bừa..." ý cười trên môi Vưu Khinh Vũ càng sâu hơn "Vậy cậu dù gì cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc là đến đó làm cái gì?"
Trần Viễn cũng ý thức được bản thân ngữ khí có chút thái quá, ngượng ngùng đằng hắng cổ họng một chút, mới tiếp tục trả lời "Bảo là chụp ảnh cosplay gì đó, dù gì cũng chỉ là mấy cô nhóc cùng nhau chơi chơi đùa đùa, đại khái chỉ cần chụp một ngày là xong rồi... cũng có thể là hai hay ba ngày gì đó... nói chung chắc là không phiền toái lắm đâu!"
Vưu Khinh Vũ trợn mắt xem thường, ngay cả mấy ngày cũng không xác định được, lại dám chắc là không phiền toái?
"Được rồi, vậy địa chỉ?"
"À... sáng sớm chín giờ ngày hôm đó cậu đến phòng làm việc là được, tôi có nói với bọn chúng cho tụi nó mượn studio."
"Studio? Không phải mỗi ngày cậu đều ở đó sao? Khúc Tưởng tới đó tìm cậu thì làm sao đây?" Vưu Khinh Vũ có chút kinh ngạc, động tác trên tay cũng theo đó mà hơi chựng lại.
Giọng nói của Trần Viễn có chút bất ổn "À... hôm đó, tôi với Khúc Tưởng có chút việc... cả ngày sẽ không đến đó."
"Ồ, ra là hẹn hò... Cứ yên tâm mà hẹn hò đi, chuyện chụp ảnh kia cứ giao cho tôi!" Vưu Khinh Vũ quen thói nói đùa, thuận miệng liền nói ra lời như vậy.
Lại không ngờ phía bên kia Trần Viễn phản ứng hết sức kịch liệt, thanh âm rống lên làm Vưu Khinh Vũ suýt chút đã ném luôn cái điện thoại "Cái gì mà hẹn hò! Cái đầu óc của cậu không thể nào nghĩ tới chuyện khác sao?"
Rống xong những lời này, Trần Viễn liền cạch một cái, cúp luôn điện thoại.
Vưu Khinh Vũ cầm điện thoại nhét lại vào túi, không tự chủ được ném cho tên kia cái xem thường.
Không trách được tên tiểu tử kia cứ luôn khiến cho người ta không thích như vậy, một chút cũng không hiểu được tình thú của cuộc sống.
Chỉ đùa có một chút có cần phải phát hỏa bạo như vậy không?
Thực không hiểu Khúc Tường làm sao chịu nổi cậu ta.
Bất quá... cosplay?
Vưu Khinh Vũ run rẩy khóe miệng, trong đầu nháy mắt xuất hiện một đám nhóc con đầu tóc đủ màu sắc ăn mặc kỳ quái.
Thật hy vọng, em gái của Khúc Tưởng cùng đám bạn của nó không cần quá mức "độc đáo" về mặt thẩm mỹ...
Vưu Khinh Vũ thở một hơi nhè nhẹ, một lần nữa dời chú ý đến trò chơi.
Chuyện ngày mốt, vẫn là ngày mốt mới nghĩ tới đi...
__ __________________
(1) = = mình không biết tiếng Trung, thiệt đó, nên lúc mình coi cái quảng cáo này, đoán đại khái như sau : cô gái vào siêu thị mua vật phẩm, lúc tính tiền thấy trên quầy có bán kẹo chewingum lọ (như happydent white ý), lấy 1 lọ. Lúc tính tiền thì nhỏ này muốn trêu ghẹo bạn tính tiền (tất nhiên, là con trai) nên lấy thêm 1 lọ để lên quầy tính tiền. Sau khi tính xong, cô nàng này đi ra ngoài, ra tới cửa thì bạn tính tiền thấy trên quầy còn lọ kẹo, mới vội gọi người đẹp lại. Có thể lúc đó là hét lên "Cô ơi, để quên nè". Rồi nàng kia xoay người lại, phao cho cái mị nhãn nói "Của anh đó" (thị nhĩ đích đại gia) tức là của nhà anh đó... còn về ý nghĩa thì, chắc do IQ tớ quá thấp nên không hiểu mấy = =||
(2) +7 trong game thường có cái màn gọi là "cường hóa", nghĩa như cái tên, tức giúp trang bị mạnh hơn (giá mà nó nói về TLBB TTvTT)
(3) các trang bị trong game thường phân biệt mức độ bằng màu sắc, thông thường trắng là loại cơ bản nhất. Tùy theo màu mà phần gia tăng thêm tấn công, phòng ngự... tăng cao. Trong game này là trắng - xanh lá - xanh dương - tím - cam. Cam là cao nhất, cũng là hiếm nhất
RMB : nhân dân tệ, tức là tiền thật. Chơi game thường có 2 loại gamer, 1 là tự cày cuốc kiếm tiền trong game + vật phẩm, 2 là nạp tiền thật vào để đổi vật phẩm hoặc mua vật phẩm hiếm bán bằng tiền thật
= = chơi game cày cuốc như mình rất khổ sở cày level mệt chết đi, còn phải đi phó bản kiếm trang bị, nhưng lại không có tiền enchant, cũng chẳng bằng đám có tiền nạp tiền thật...
(4) Sougou : trang web tìm kiếm của TQ, có vẻ tương tự những trang tìm kiếm phổ thông như google, bing...
BH : Bưu Hãn - ý là rất cường, rất bạo (lực)